181 Chương 50 : Đứa bé này, không giữ đượcEdit: Rika-----Thịnh Thư Lan nhìn sắc mặt hắn. "Đây không phải chỉ là kém vài ngày. " Thịnh Thư Lan suy nghĩ, không có khả năng nào cả, cô trợn tròn hai mắt: "Anh không biết à?"Lệ Cảnh Tầm khởi động xe.
182 Chương 51 :Buộc em vào lưng quần mang theo bên ngườiEdit: Dế Mèn-----Đôi mắt phượng hẹp dài của Lệ Cảnh Tầm trợn tròn: "Bác sĩ nói cái gì?""Quá trình phôi đi vào tử cung không tốt, nếu như không bỏ, ống dẫn trứng và tử cung có thể sẽ bị tổn hại.
183 Chương 52 : Cảnh Trình, em sẽ bảo vệ anh! (Diệu kế vạch trần sự thật)Edit: Lưu Tinh-----Hai mắt Củng Khanh trợn tròn, có vẻ rất kinh ngạc: "Kim tiêm?""Đúng vậy, trên sàn nhà phát hiện kim tiêm, cũng không biết ai đã dùng.
184 Chương 53: Vinh Thiển thử mài thứ khácEdit: Lưu Tinh-----Cả người Củng Khanh ngã phịch xuống sàn. Củng Dụ đứng một bên cũng đang bị sốc, hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy.
185 Chương 54 : Vợ chồng trêu chọc lẫn nhau (Ấm áp)Edit: Lưu Tinh-----"Ơ. . . anh đến đây từ lúc nào?" Lâm Nam có chút mong chờ nhìn người đàn ông bên cạnh.
186 Edit: Dế Mèn ----- Gạo Nếp giận dỗi nhìn hai người. Lệ Cảnh Trình cầm lấy một lát bánh mì: "Ba đang tập hít đất. " Lời anh nói là thật. Anh, Lệ Cảnh Trình khi nào lại phải nói dối chứ? Vinh Thiển không ngừng gật đầu, phụ họa: "Phải! Phải đó!" Lâm Nam nghĩ thầm, hai vợ chồng cậu cứ giả bộ đi, khác gì lừa gạt con gái nhà mình chứ.
187 Edit: Dế Mèn----- Lâm Nam nhìn chằm chằm về phía cổng không rời mắt: "Thiển Thiển, Thịnh Thư Lan này làm gì vậy nhỉ?" Vinh Thiển đứng im ở đó, lắc lắc đầu.
188 Edit: Lưu Tinh----- Vinh Thiển liếc nhìn thấy thần sắc anh không được thoải mái. "Những thứ này có gì không ổn sao?" "Dù sao chúng cũng đã được chôn dưới lòng đất mấy trăm năm, em nói âm khí có nặng hay không?" "Sẽ không đâu.
189 Edit: Lưu Tinh----- "A, xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ? Tôi không cố ý. " Thịnh Thư Lan nhận lấy chiếc khăn tay, miễn cưỡng cười: "Không sao đâu. " "Oa! Cô dâu thật rộng lượng.
190 Edit: Dế Mèn----- Dọc đường đi, Vinh Thiển không nói lời nào nữa. Về đến nhà đã là tối khuya, những ngày này hầu như chẳng ai ăn uống gì nhiều. Vinh Thiển đi ngang qua ghế sô pha liền ngã vào nằm đó luôn.
191 Edit: Dế Mèn----- Lồng ngực Vinh Thiển nghẹn lại. Lệ Cảnh Trình đứng dậy ôm vai cô, muốn cho cô bình tĩnh. Vinh Thiển cắn nhẹ môi dưới, cô vẫn chưa tức giận đến mức hồ đồ.
192 Edit: Rika----- Thịnh Thư Lan trở lại trước giường, vừa muốn hỏi vì sao, nhưng nhớ tới lúc trước cảnh sát đã nói, cô cẩn thận nhìn xung quanh: "Thế nhưng anh như vậy, em rất lo lắng.
193 Edit: Lưu Tinh----- Vinh Thiển vừa nghe vậy càng khẩn trương hơn, tim đập mạnh liên hồi. Cô ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình. "Đối phương làm việc tàn nhẫn như vậy, anh ngàn vạn lần đừng đi!" "Đây chỉ chút manh mối, vẫn chưa xác định chắc chắn.
194 Edit: Dế Mèn----- "Tôi cũng không cản cô quay về, đó là đường có thể lên thiên đường, cô muốn đi sao?" Giữa đôi lông mày, sự chắc chắn và khí phách lộ ra không chút nào che giấu.
195 Edit: Dế Mèn----- Lệ Cảnh Trình cố gắng bước nhẹ chân. Vinh Thiển ghé mặt vào chăn mà ngủ, cũng không đắp gì, một bên khuôn mặt gác lên hai bàn tay đang dán vào nhau.
196 Edit: Lưu Tinh----- Lệ Cảnh Trình mím môi, sắc mặt anh thâm sâu khó lường. Lệ Cảnh Vân vô cùng kích động: "Cảnh Trình, sao anh có thể làm vậy?" Lệ Cảnh Trình từ trên cao nhìn chằm chằm xuống người cha uy nghiêm của mình: "Ba, con không hiểu ba muốn nói gì.
197 Q3. Chương 66 : Nói sự thật cho Vinh ThiểnEdit : Dế Mèn ----- Thịnh Thư Lan nghe vậy vội vàng trả lời: "Được, anh muốn bao nhiêu tiền?" Nhà họ Lệ suy sụp, nhưng tiền vẫn không phải ít.
198 Q3. Chương 69: Anh cùng em Edit: Dế Mèn ----- Lúc té xuống, hai tay Vinh Thiển vô thức bảo vệ bụng, lúc đó ý thức duy nhất của cô là không thể để con gặp chuyện không may.
199 Q3. Chương 72 : Em là liều thuốc tốt nhất của anh (đặc sắc!)Edit: Dế Mèn ----- Vinh Thiển vẫn ôm anh thật chặt, dường như nếu buông lỏng tay, cô sẽ mất đi anh.
200 Q3. Chương 74 : Bất chợt quay đầu, nguyện được bên anh trọn đời (Đại kết cục) Edit: Rika ---- Một nỗi tuyệt vọng đánh thẳng vào đầu Vinh Thiển. Cô cố sức dùng tay đấm vào mặt kính: "Lệ Cảnh Trình, anh đi ra cho em, không được như thế, Cảnh Trình!" Máu từ bàn tay rỉ ra, nhìn thấy mà giật mình, nước mắt rơi đầy mặt, nếu như có thể, để cho cô đấm nát được miếng thủy tinh công nghiệp này mà tay bị phá hư, cô cũng nguyện ý.