101 Ngọn đèn sáng ngời, bởi vì đột nhiên bật sáng khiến ánh mắt hắn không thoải mái nheo lại một chút, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp An An, bạc môi hơi nhếch lên, thập phần lãnh huyết, lộ ra một thứ gì đó tựa như tàn nhẫn vậy.
102 “Không phải…”, Diệp An An giữ vững thân thể lung lay sắp ngã của mình, chạy lên phía trước Mục Nham căn bản là không có phản ứng gì, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, gắt gao, tha thiết.
103 Chỉ là, cô thật không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lời nói tiếp theo của người đàn ông mới chính là làm cho cô toàn thân lạnh toát không chút độ ấm nào, thì ra, thiên đường vẫn cách cô rất xa, mà địa ngục thì lại ở gần cô như thế.
104 “Trên đường về bị kẹt xe”, hắn chỉ hời hợt trả lời, ôm lấy thắt lưng của Cố Nghê Y đi vào nhà, bên trong thực ấm áp sáng sủa, còn ngoài trời thì tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi.
105 “Nham, chúng ta đến ở trong căn biệt thự kia được không, nơi này, em không thích. Hơn nữa, cách xa công ty của anh quá, em sợ anh vất vả, nếu càng cách xa anh, em sẽ rất nhớ anh”, Cố Nghê Y vươn tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, con ngươi hơi buông xuống, nhưng lại mang theo một toan tính khác.
106 Sáng sớm, Diệp An An cả đêm hôm qua không ngủ được, hai mắt của cô sưng đỏ, thân thể cũng mệt mỏi, cô đi xuống lầu, chợt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng kia của Mục Nham vẫn còn đóng, thân thể rúng động một chút, vội vàng túm lấy tay vịn cầu thang.
107 Mục Nham nhếch môi không nói, hắn buông cánh tay đang ôm Cố Nghê Y ra, Cố Nghê Y vội vàng bắt lấy quần áo hắn, ngẩng đầu, giọng điệu hơi có chút run rẩy, cánh môi cũng run rẩy như vậy, “Nham, quên đi, chúng ta đi thôi, em không để ý đâu, cô ấy cũng chỉ là không cẩn thận mà thôi”, cô nhìn thấy sắc mặt Mục Nham lúc này xanh mét, có “lòng tốt” khuyên hắn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng độ lượng, thế nhưng trong mắt của cô ta lại lóe lên một tia ánh sáng nhạt.
108 Cánh cửa lại mở ra, lúc nhìn thấy người phụ nữ toàn thân ướt đẫm đang lau nước trên sàn nhà kia, sắc mặt Mục Nham thoáng thay đổi. Nhưng là, hắn vẫn cứ nắm tay Cố Nghê Y đi xuống lầu.
109 Ti Hạo ném tờ báo trên tay xuống, ngồi lên trên sopha, mi tâm cau chặt đến khó chịu, anh xoa cái trán của mình, trên mặt không che giấu được lo lắng. Nham đã muốn đem Cố Nghê Y quay về căn biệt thự nơi An An đang sống kia, đơn thuần như Diệp An An sao có thể là đối thủ mà biết hết được mưu kế của Cố Nghê Y đây.
110 “Uhm”, Mục Nham gật đầu một cái, sau đó lại lập tức vùi đầu vào đống văn kiện chất đống trên bàn. Chỉ có điều, Cố Nghê Y lại ít nhiều có chút cảm giác thất bại, lực chú ý hắn đặt trên người cô dường như càng ngày càng ít, lúc này, ngay cả công việc cũng quan trọng hơn cô.
111 Cô yêu người đàn ông kia, vẫn yêu như vậy, nếu hắn không yêu cô, vậy thì để hắn hận cô là được rồi. Ít nhất cô ở trong lòng hắn vẫn còn lưu lại một chút vết tích, so với phần đông những không phụ nữ kia bị hắn quên đi còn tốt hơn.
112 “Nham, em biết, em cũng không cần gì hết, em chỉ muốn anh mà thôi”, cô tựa vào bờ vai của hắn, “Nham, anh có còn yêu em không, em biết trong quá khứ em thật có lỗi với anh, nhưng là, hiện tại em đã biết lỗi rồi.
113 Cô ấy nói, cô ấy yêu người đàn ông kia, yêu đến mức không còn chút chút tự tôn, không còn là chính mình. Trừ bỏ việc yêu anh ta, cô ấy đã muốn không biết chính mình phải làm cái gì nữa.
114 Diệp An An kéo chặt quần áo trên người, ngoài cửa tuyết đã muốn ngừng, nhưng là, thời tiết tựa hồ vẫn nặng nề như vậy. Bước nhanh về phía trước, hơi ấm trắng từ trong miệng thỉnh thoảng lại phả ra.
115 “Chúng ta đi”, hồi lâu sau, hắn nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa, bên trong dường như đã bình tĩnh hơn. Nhưng cũng càng lạnh lùng thêm rất nhiều, xoay người, hắn không đi đến chỗ đôi nam nữ kia mà đi thẳng ra bên ngoài, nếu không rời đi, hắn không dám đảm bảo sẽ không trực tiếp giết hai người kia, được lắm, bọn họ thật không hổ danh là vợ chồng, ngay cả việc ngoại tình cũng cùng nhau làm một lúc.
116 Diệp An Anđi bên đường, thỉnh thoảng lại có chiếc xe chạy qua cô, di chuyển trên đường giống như một giai điệu đặc biệt, chỉ là, với cô mà nói, cũng chỉ là mắt điếc tai ngơ.
117 Diệp An An cũng không hiểu hết tâm tư của anh, thấy anh không tin, vội vàng lắc đầu, “em thật sự không có việc gì”. Cô không muốn để cho người khác biết chuyện về cục cưng.
118 Mở cánh cửa ra, bầu không khí bên trong hết sức kỳ quái, phòng khách lúc này có rất nhiều người đang đứng ở đó, tất cả người hầu cũng đều ở đây, dường như đang nhìn gì đó vậy.
119 “Y Y, em làm sao vậy, Y Y?”, Mục Nham ngồi chồm hổm xuống, đưa tay cẩn thận đỡ Cố Nghê Y từ trên mặt đất dậy, đau lòng mà ôm cô vào trong ngực mình. Hàng đêm chung chăn chung gối, hắn cũng chưa từng thấy cô yếu ớt như vậy bao giờ, cho dù là ba năm trước đây cũng chưa bao giờ thấy.
120 Nhưng là, có một số việc, cần phải giải quyết, hắn phải chịu trách nhiệm, không thể trốn tránh được. Cố Nghê Y lúc này vẫn ở trong bệnh viện, kỳ thật, cô đã không sao rồi, cô có cục cưng, đương nhiên phải rất chú ý đến thân thể mình.