Mai Vũ đứng đó, im lặng, cầu nguyện thời gian vĩnh viễn ngừng chảy.
Pháo hoa vẫn rực rỡ trên trời, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Trong đầu Mai Vũ rất loạn, đột nhiên chẳng biết nên nói gì.
Hắn nói hắn sắp thú phi.
Thú nữ tử kia, nữ tử tên Thanh Vân ấy.
Nàng ấy thật sự rất tốt, thật sự.
Thiện lương, dịu dàng, hơn nữa gia thế cũng tốt. Nàng chẳng có lý do và tư cách gì để bác bỏ.
Nên nàng hiểu, cuối cùng ngày này cũng sẽ đến.
Chẳng qua Mai Vũ không biết, khi ngày này thật sự đến, nàng lại yếu ớt như vậy.
Yếu ớt đến mức hi vọng thời gian ngừng trôi.
Thật ra nàng chẳng có gì với An Thiếu Hàn cả.
Ngay cả chính nàng cũng không thể tìm được một từ thích hợp để hình dung quan hệ của hai người.
Liều mạng rời khỏi hắn, thật sự rời đi rồi thì lại bắt đầu nhớ hắn.
Đèn đánh cá, đèn đánh cá, Mai Vũ là đèn đánh cá le lói, để An Thiếu Hàn trở thành bọt biển vỡ tan.
Nhưng nàng vẫn rất rõ ràng, dù An Thiếu Hàn không thú phi, giữa nàng và An Thiếu Hàn vẫn chỉ là một sợi dây quan hệ không nói nên lời.
Rối rắm một lúc, vẫn chỉ có thể im lặng.
Ít nhất, chúc phúc cho hắn một câu nhỉ, hắn đang chờ mà.
Nắm chặt ống tay áo, Mai Vũ cố gắng để mình tự nhiên hơn, nhẹ giọng: “Thiếu Hàn, chúc hạnh phúc.”
Gió thổi bay tóc nàng, dường như cả hồng y cũng muốn bay theo, cùng với nụ cười hơi tê tái ấy.
Nàng… không muốn sao…
Ta cực kỳ vui vẻ, nàng nghe câu đó lại có phản ứng này.
Nhưng mà, tại sao nơi ngực trái bị gió thổi vào của ta, lại đau như thế. Tại sao lại đau như vậy…
Thì ra, đau lòng là tư vị thế này ư.
Hắn biết rõ, mình bại bởi thế đời.
Trong lòng An vương có thể là một thiên hạ, lại không thể là một nữ nhân.
Hắn cực kỳ tỉnh táo, và biết rõ mình đang làm gì.
Khác với loại kích động muốn lưu nàng lại mãi mãi xuất hiện trong phút chốc lúc nhìn thấy nàng qua cửa sổ.
Bên bờ sông gió thổi vi vu, hắn tỉnh táo, biết rõ mình là một vương gia, phải kết hôn với một nữ nhân là quận chúa nước láng giềng.
Tiểu Vũ, ở lại bên cạnh ta đi. Trong lòng An Thiếu Hàn nói vậy, lại biết, lòng mình không thể khống chế được miệng mình, vĩnh viễn không nói được nên lời.
Tiểu Vũ, nàng là đồ chơi của ta, nhưng lại là món đồ chơi tốt nhất mà ta có trên đời này.
“Tiểu Vũ, ta muốn trừng phạt nàng nha, trừng phạt thái độ lạnh nhạt đó của nàng.” An Thiếu Hàn không nhìn nàng, mắt hướng lên trời, cố tỏ vẻ thoải mái.
Lệ Mai Vũ lập tức đầy hốc mắt, nhưng lại bị ép ở đó.
An Thiếu Hàn, chàng thật sự rất xấu xa. Chàng biết rõ, ta không phóng khoáng như vậy, cũng biết rõ, ta không thể phản bác.
“Ừ.” Mai Vũ nhẹ giọng đáp.
Gần như chỉ trong một giây, hắn đã vượt qua khoảng cách vài bước ấy, kéo nàng vào trong lòng.
Hơi thô bạo, lại mang theo sự kích động hiếm có không thuộc về An Thiếu Hàn.
Cúi đầu, không cho Mai Vũ cơ hội đổi ý, môi An Thiếu Hàn đã kề lên môi nàng.
Mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo mùi vị tàn phá, đó là nụ hôn của An Thiếu Hàn.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ từ từ đáp lại hắn.
Nàng cảm nhận được, sự quyết tuyệt và bi thương của An Thiếu Hàn.
Đang giãy dụa sao. Thật ra, Thiếu Hàn à, chàng không nói, ta vẫn biết.
Sự dịu dàng mà chàng đã từng cho ta, là thật.
Nỗi đau khổ mà chàng đã từng cho ta, ta cũng biết.
Nhưng cuối cùng, chàng vẫn phải hi sinh cho Tây Thự này, một khi chàng vẫn còn sống.
Từ đó chàng An nổi danh thiên hạ, cô quạnh đêm khuya.
Ta không cầu nguyện chàng không phải là Vương gia nữa, bởi vì chàng vẫn là Vương gia, cũng bởi vì, có cầu nguyện nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được kết cục của đèn đánh cá và bọt biển khơi.
Buông nàng ra, giọng An Thiếu Hàn trầm thấp run rẩy nói : “Tiểu Vũ, đây là lần cuối ta thả nàng đi. Ta sẽ không lừa nàng nữa, đừng trêu chọc ta nữa được không ? Nếu không, dù tổn thương nàng, ta cũng sẽ không buông tay lần nữa.”
Ta không có nhiều lòng khoan dung và sự vĩ đại như vậy.
Giờ phút này, tất cả khoan dung của An Thiếu Hàn đã cạn rồi.
Cho nên, xin nàng, đừng cho ta lý do để tổn thương và truy đuổi nàng nữa.
Ta sẽ không thể tự kiềm chế mà trở nên điên cuồng, trở nên tàn nhẫn, trở nên đê tiện.
Dù ta biết đây là bản tính của ta, nhưng ít nhất, ta muốn duy trì một bóng dáng tốt đẹp trong lòng nàng.
Mai Vũ nén lệ, dùng sức gật đầu, nghẹn ngào nói : “Ừ, ta thề, nếu Mai Vũ lại trêu chọc An Thiếu Hàn, vậy bất kể An Thiếu Hàn làm gì, Mai Vũ đều