Mai Vũ sống hơn nửa đời người, cộng tất cả nước mắt lại cũng không bằng một lần khóc của nữ nhân này.
Tất cả nước mắt, đều chảy ở trong lòng.
Là tên khốn kiếp nào đã từng nói, công chúa quận chúa trong thâm cung gì đó, ngây thơ như con ếch trong giếng cạn không thấy nước, cho là trên đời này hoàn toàn không có nước vậy.
Mẹ nó! Nói quá đúng.
Coi như nàng biết nữ nhân sống ở trong thâm cung khủng bố như thế nào. Thật tinh khiết, ngu xuẩn mà!
Vốn là thấy nàng ta ứng đối với mã tặc thì cảm thấy nàng ta cũng biết chuyện nhân gian.
Ai ngờ nữ nhân đó lại hoàn toàn không thông minh như nàng ta biểu hiện chứ.
Người ta đánh nhi tử, nàng ta trông nom; người ta bán nữ nhi, nàng ta cũng trông nom. Người lương thiện bị thanh lâu ép làm kỹ nữ, nàng ta trông nom; tên ăn xin bị quán rượu đuổi, nàng ta cũng trông nom; người giang hồ sống mái với nhau nàng ta cũng vẫn trông nom.
Mai Vũ phải chảy nước mắt rồi.
Đây đâu phải là Quận chúa nữa, quả thực là Bồ Tát sống trong thời loạn lạc này rồi.
Trời xanh ơi, đất mẹ à. Giáng một tia sét xuống đánh chết nàng đi.
Làm sao mắt nàng lại bị mù mà đi muốn tiền của nàng ta chứ.
Bây giờ ba người bọn họ nghiễm nhiên lại thành người hầu nhỏ, chuyên môn xử lý chuyện cho chủ tử phiền toái của mình.
Đây vẫn chưa là gì, thịt trong miệng Mai Vũ còn chưa nhai xong, nữ nhân này lại đứng lên.
Hoa Tử Nguyệt vừa thấy, lập tức thả đôi đũa trong tay xuống, mặt lạnh giữ chặt Thanh Vân, khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Thanh Vân khẽ đỏ, thẹn thùng rụt rụt tay, nhỏ giọng nói: “Ta đi một chút rồi trở về.”
Hoa Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng ta, Mai Vũ liếc mắt.
Hoa Tử Nguyệt ơi Hoa Tử Nguyệt à, đầu ngươi đều là bông sao.
Người ta muốn đi ngoài đó. Thật là, xem ra bọn họ hơi bị trông gà hóa cuốc rồi.
“Tử Nguyệt, để cho nàng đi đi.” Mai Vũ phất tay một cái, Hoa Tử Nguyệt mới không cam lòng buông nàng ta ra.
Bóng dáng của Thanh Vân vừa biến mất, giọng của Hoa Tử Nguyệt liền lập tức cao lên: “Mai Vũ! Làm sao ngươi lại để cho nàng ta đi như vậy, ngộ nhỡ gặp chuyện không may thì sao. Trời ạ, tha cho ta đi. Coi như ta sợ vị quận chúa này rồi. Nếu không để ta đi theo đi, đi theo đi thôi mà.”
Một chiếc đũa của Mai Vũ liền đập vào đầu hắn, mắng: “Người ta đi ngoài ngươi liền đi theo, không sợ người ta tát cho một bạt tai à.”
Hoa Tử Nguyệt lập tức nghẹn họng. Mặt biến thành màu đỏ.
“Ta, ta cũng không biết nàng ta đi chỗ đó mà.” Hoa Tử Nguyệt ho khan một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Mục Vô Ca đặt ly rượu xuống, chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, cẩu khẩn nhìn Mai Vũ: “Ô, Mai Vũ, chúng ta đi thôi. Ta cho ngươi mười hai vạn lượng được không. Chúng ta đừng đi tiếp nữa, ta sẽ chết đó.”
Ô, hắn thật sự sắp chết rồi.
Mỗi ngày đều phải nhìn Thanh Vân phiền toái đó. Hơn nữa mỗi lần gác đêm đều phải dùng kéo búa bao để quyết định.
Đáng thương cho hắn chưa từng thắng nổi một lần.
Ô ~ hắn là ai chứ? Hắn là Mục Vô Ca đó! Vậy mà chơi kéo búa bao lại không thắng nổi một lần.
Mai Vũ lạnh nhạt nhìn Mục Vô Ca một cái, bình tĩnh thâm trầm nói: “Vô Ca, tại sao ta lại có thể muốn tiền của ngươi chứ, ta đã quyết định tự nuôi sống chính mình rồi.”
……
Khóe miệng Mục Vô Ca co rúm lại.
A a a!!! Chết tiệt, ngươi đây đang sắp đặt cái gì vậy, không nên tùy tiện nói những lời kỳ quái chứ, nữ nhân khốn kiếp!
Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh cười ra tiếng, chảy một giọt lệ đồng tình vì Mục Vô Ca.
Cười mỉa nói: “Người thua kéo búa bao không lợi hại. Lợi hại là người chơi kéo búa bao mấy lần rồi vẫn thua.”
Nói đi……
Vừa rồi tên này đang bóc mẽ hắn ư……
Hoa XX, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của nhà ngươi!
Mai Vũ vừa muốn nói tiếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
Những âm thanh đó ồn ào đến mức Mai Vũ run lên.
Vừa rồi, dường như có một vị Bồ Tát sống tên là Thanh Vân đi ra ngoài đi.
Vẻ mặt Mai Vũ đưa đám nhìn về phía Mục Vô Ca sắp sửa phát hỏa, lại tắt lửa trong nháy mắt.
“Không thể nào, có lẽ lần này nàng ta cũng nên có kinh nghiệm rồi đi.” Thân thể Hoa Tử Nguyệt cứng ngắc nói.
“Đúng vậy đó, có lẽ đột nhiên từ trên trời rớt xuống một tảng đá, đập ngất nàng ta rồi không chừng.” Mục Vô Ca nói.
“Có lẽ, chúng ta nên chuẩn bị chơi kéo búa bao.” Mai Vũ nói.
Tiếng giết chóc bên ngoài vang lên không ngừng, đột nhiên, từ trong đó