41
Trịnh Thế Bân cười cười, cởi áo khoác ra rồi đi lên tầng trên, đúng lúc gặp đượp Trịnh Nghiên đang đi xuống, “Chị. ”
“Về trễ thế. ” Trịnh Nghiên lúc ở nhà vẫn ăn mặc rất nghiêm túc, lôi Trịnh Thế Bân tới vái lạy trước ảnh của em trai.
42
Điện thoại im lặng 1 phút…5 phút…
Hồ Loạn trùm chăn kín người, chắc là người đã ngủ rồi…
Sáng hôm sau, Trịnh Thế Bân đọc được tin nhắn, lúc đầu còn tưởng là mình bị hoa mắt rồi chứ.
43 Không nghe thấy tiếng cửa mở, An Xán một thân mỏng manh đứng ở bên ngoài lại tiếp tục gõ cửa. Trong quá trình quay phim, An Xán thấy được tính cách Hồ Lăng không sôi nổi giống như nam diễn viên chính.
44
An Xán đi về phía Hồ Loạn, Hồ Loạn gật đầu cười chào cô ta, nhưng lại bị cô ta ném cho ánh mắt xem thường, thôi vậy…
Chiều nay quá trình quay phim không được thuận lợi, lỗi quay liên tiếp, Trương Miện lúc diễn rất ngượng ngùng, An Xán cũng vậy, cô ta vốn xuất thân từ giới người mẫu, không ‘sạch sẽ’ gì, có cảm tình với Hồ Loạn cũng chỉ là muốn chơi đùa, nếu như cậu điên cuồng vì cô ta thì đây chính là chuyện rất đắc ý, nhưng đằng này cậu lại giống như một người gỗ, căn bản không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội gì.
45
“Quên gì cơ?”
Hồ Loạn sững người, lại nhớ trước đây có lần mình không gửi tiền về đúng ngày cho Trương Thục liền bị bà mắng té tát, không phải là quá khó nghe nhưng cậu cảm thấy rất phiền.
46 Hôn một lúc lâu hai người mới chịu tách ra. Khoang miệng của cả hai đều tràn ngập mùi kem đánh răng. Hai tay Hồ Loạn vòng lên cổ của Trịnh Thế Bân, khúc khích cười, “Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày em lại có thể đối mặt với anh ở khoảng cách gần đến như vậy.
47
6 giờ sáng, trời bắt đầu mưa. Hồ Loạn bị tiếng mưa làm cho tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng một khoảng mờ mịt.
Cậu vừa động, Trịnh Thế Bân lập tức tỉnh dậy.
48
Đây là lần đầu tiên lão A nổi điên như thế, nhưng dù sao Hồ Loạn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
“Giấu không được, cứ đơn giản mà come out rằng em là gay luôn cho rồi.
49 Trịnh Thế Bân buông rèm cửa xuống, tuy chỗ này của anh chỉ có ít người biết đến, nhưng không có nghĩa là sẽ không ai tìm được đến đây. Hồ Loạn nhìn qua khe rèm cửa, bên ngoài đang có hai cánh săn ảnh đang đứng nấp cạnh bồn hoa, cậu quay lại nhìn Trịnh Thế Bân đang dùng máy tính.
50
Trịnh Thế Bân không nhận tập tài liệu, Trịnh Nghiên bèn đặt lên bàn trà, “Em ngẫm lại đi. ”
Trịnh Thế Bân vẫn nhìn lên cánh cửa đóng chặt trên tầng hai.
51
Trịnh Thế Bân lái xe đi về, trong lòng còn không ngừng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt.
Trịnh Thế Bân tìm đến Chu Gia Thành là vì ai cũng biết gã có sở thích là thích quay phim chụp ảnh đối tượng mà gã qua lại, hơn nữa còn là trong lúc đối phương không còn tỉnh táo về mặt ý thức.
52
Trịnh Thế Bân ngồi quỳ lên giường, một tay tóm cằm Hồ Loạn ngửa lên, hung hăng mà giày vò môi cậu, khiến cậu không thể hô hấp như bình thường.
Hồ Loạn bị anh hôn đến mềm nhũn cả người.
53 Hai ngày sau, Hồ Loạn tay xách nách mang chuẩn bị đi. Tiểu Chu tới nhà Trịnh Thế Bân đón Hồ Loạn. Đây là lần đầu tiên tiểu Chu được vào khu nhà giàu nổi tiếng, có chút lo lắng.
54
“Mặt mũi nhà chúng ta đều bị mày hủy hết rồi! Sao mày lại không biết xấu hổ mà đi ngủ với người nhà Trịnh gia chứ?! Hóa ra mày thích đàn ông!”
Trương Thục vừa giơ tay lên định tiếp tục đánh Hồ Loạn thì lại bị cậu giữ tay.
55
Chậc, công ty này nhìn trông cũng khí thế đấy chứ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Chu thiếu khi bước vào nơi làm việc của Khang Lỗi, tuy so với công ty nhà gã cũng là một chín một mười.
56
Ông chủ quán vốn là thế hệ trước, không có tư tưởng cởi mở của giới trẻ nên bị lời nói của Chu Gia Thành dọa sợ. Bạn trai ư?
Ông không dám ừ hử câu gì, đành ngượng ngùng quay lại làm tiếp đồ ăn.
57
Khang Lỗi làm bộ chuẩn bị rút người ra, dùng hành động chứng minh lời nói ‘rời đi ngay lập tức’ của mình.
Chu Gia Thành vừa bị làm, hai chân đã mềm nhũn.