21
Hồ Loạn im lặng một hồi, động động cánh tay muốn nhắc ảnh đế về cái tay đang giữ người cậu thật chặt, “Anh Trịnh?”
Trịnh Thế Bân bấy giờ mới nhận thấy mình có chút thất lễ.
22
“35 phút. ” Trịnh Thế Bân bình thản tiếp lời, “5 phút cuối cùng mới qua được cửa. ”
Hồ Loạn trộm liếc ảnh đế, anh cũng nhớ rõ quá nhỉ…
Liếm liếm khóe môi, cậu gật đầu, làm như mình vừa mới nhớ ra, “Hình như là 35 phút, trước đó là tôi nhớ nhầm đấy.
23 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Loạn đứng yên một lúc rồi mới cầm kịch bản đi vào khu nhà ở mà công ty đã sắp xếp cho mình.
24 Nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, Hồ Loạn muốn đứng lên xin ít đá từ chỗ người bán hàng, cậu hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cảm giác cay đã khiến cậu mất hết ý thức, càng đừng nói đến việc phải chú ý giữ hình tượng trước mặt thần tượng.
25 Hồ Loạn vì ăn cay nên cả người nóng bừng, nằm trên giường muốn ngủ mà cũng không yên. Cậu hắt xì mấy cái, xoa xoa cái mũi, “Không biết là người nào đang mắng mình đây.
26
3
Hồ Loạn đi thay quần áo rồi ra chào lão A để đi về, thấy cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa, lão A cũng đã từ chối các cuộc phỏng vấn, chỉ nói, “Mấy ngày Tết không có chuyện gì, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
27 Trịnh Thế Bân đỡ lấy Hồ Loạn, cả người cậu vô lực áp lên người anh, “Cậu làm sao vậy?” Đưa tay lên sờ trán Hồ Loạn, bộ dáng cậu không giống như đang bị ốm, lại nói không thể có chuyện bị ốm nhanh như thế được, hai người còn vừa mới gặp nhau mấy chục phút trước cơ mà.
28
Vào ngày đầu tiên của năm mới, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, trên giường hỗn độn là một người đầu tóc bù xù đang lăn lộn uốn éo say trong giấc mộng, một tay xoa xoa đùi, miệng lẩm bẩm, “Sao đau thế nhở?”
Theo bản năng thử động tấm thân mệt mỏi, trong đầu mơ mơ màng màng hiện lên một vài hình ảnh, cậu mở to mắt ngồi dậy khỏi giường, hai tay ôm đầu, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ.
29
“Được chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng vẫn phong lưu”(), hai câu tinh túy này Khang Lỗi tuyệt đối không thể nào lĩnh hội nổi.
() 牡丹花下死做鬼也风流 (Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu): 2 câu này ám chỉ những người ham mê nữ sắc, cho dù phải chết dưới váy đàn bà, thành ma thành quỷ cũng vẫn vui vẻ.
30 Fan của Trịnh Thế Bân nhiều như thế, không nhớ rõ Hồ Loạn là chuyện bình thường. Lúc đó, suốt 1 tuần cậu chỉ ăn táo, vì giảm béo mà cái gì cũng có thể làm, cuối cùng cũng thành công giảm được từ hơn 200 cân xuống còn 100 cân (), biến thành một người gầy.
31 Sự thật chứng minh mấy kết quả tra cứu này chẳng có cái nào tử tế cả. Trịnh Thế Bân mới nhìn kết quả tìm kiếm được 1 giây, trong lòng liền nổi lên cảm giác tội lỗi ngập tràn.
32
Lão A đã trở về, Cố Kiệt cũng không dám có hành động gì mờ ám nữa ngoài chuyện tâm trạng khó chịu do phải đè nén cục tức.
Cảnh quay cuối cùng trong mưa, nam phụ bức ép nữ chính, nam chính không kiềm chế được đánh chết người.
33
Hồ Loạn chột dạ, nuốt “ực” một ngụm nước miếng xuống bụng.
Ảnh đế đưa tay lên định chỉnh lại caravat, sau đó mới nhớ ra hôm nay mình đeo nơ bướm, đành xấu hổ bỏ tay xuống, “Đừng lui nữa, lui nữa là ngã đấy.
34 Không phải bố mình không biết đường, nhưng phận làm con vẫn nên ra đón. Trịnh Thế Bân đã ở cái tuổi “niên lập chi niên” (), đối với tình thân càng thêm quý trọng.
35 Trịnh Thế Bân nâng ly rượu về phía Hồ Loạn. Thấy cậu vẫn ngẩn ngơ như cũ, anh trực tiếp đứng dậy, nói với người bên cạnh mấy câu rồi chuẩn bị tiến qua chỗ Hồ Loạn.
36 ‘Lão nhị’ biểu tình rồi. Trịnh Thế Bân tận lực cố không nghĩ đến những hình ảnh khiến mình bị kích động nữa. Nằm yên trên sofa mềm mại, phải mất một lúc lâu sau anh mới bình tĩnh mà ngủ được.
37
Trịnh Thế Bân nhìn chằm chằm lỗ tai của người đang nằm trong lòng, khẽ cười. Một tay xoa xoa tai, đặt người nằm dưới thân mình, dùng sức mà hôn.
—–
Chu Gia Thành vừa gặp được ‘món ăn’ của mình trong lễ cưới, Hồ Lăng, nhưng do cái mông đau đến mức khiến gã phải khóc ra nước mắt, nên không thể tiến lên đưa người đi.
38 Ngày hôm sau, Hồ Loạn tỉnh dậy trong ngực của Trịnh Thế Bân. Cơ thể hai người dán sát vào nhau. Trịnh Thế Bân vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu. Trong tư thế này, nếu anh không tỉnh thì cậu cũng không thể ngồi dậy được.
39 Hai người tách nhau đi ra. Trịnh Thế Bân đi xe riêng tới, nói cho cậu biết biển số xe rồi an vị ngồi yên trong xe chờ. Đang ngồi đợi thì điện thoại vang lê.
40 “Sao lại bị như thế?” Thời thơ ấu của mỗi người đều không giống nhau. Trịnh Thế Bân có cảm giác câu chuyện của Hồ Loạn không đơn giản như vậy. Vết bỏng tàn thuốc kia nhất định ẩn chứa điều gì đó.