41 Lần này hội giao lưu được mở ra, Tương Hãn tất nhiên là phải đi theo. Vì vậy buổi tối trở về phòng, hắn liền dùng Wechat đem tin tức tàn khốc này gửi cho bạn của hắn, báo cho đối phương biết hắn sẽ nghỉ làm.
42 Lão Điền cũng không cần biết rõ tên mấy người Tương Hãn, hắn chỉ tập trung lực chú ý ở Tương Vệ Quốc.
Lão Điền thấy Tương Vệ Quốc chuyên chú nhìn ngọc Quan Âm, ân cần giới thiệu: “Đây là do đại sư chạm ngọc cuối nhà Thanh dày công làm ra, làm bằng ngọc Tân Cương Hoà Điền [1] chính cống đấy.
43 Tương Vệ Quốc từ trước đến nay đều là nghiêm túc, cho nên từ trên mặt ông luôn nhìn không ra ý nghĩ nội tâm của ông.
Cái này khiến cho người khác đoán không được ông đang nghĩ gì, lúc này chủ của mấy món đồ kia cũng như vậy.
44 Nam tử kia ngồi ở trên một cái ghế lớn, cúi đầu xem văn kiện trong tay. Trong phòng làm việc không khí yên tĩnh, bảo tiêu cảm thấy mồ hôi lạnh đang tuôn ra.
45 Hội giao lưu quả thực có xuất hiện chuyện người mua đấu giá với nhau, coi như là người mua trước đang thương lượng thì người mua sau cũng có thể yêu cầu cạnh tranh.
46 Hoa sen từ từ thay đổi biến lớn, khói từ miệng rồng lượn lờ làm cho du long giống như ẩn hiện trong mây.
Kỳ cảnh như vậy khiến mọi người ở nơi đây đều nhìn không rời mắt, trong miệng liên tục kinh hô thần kỳ, thần kỳ.
47 Tàu xe mệt nhọc, Trâu Hành Tân dù sao tuổi cũng đã lớn, liền trở về nhà Cao Đại Toàn nghỉ ngơi.
Tương Hãn giúp Từ Cửu Chiếu đem hành lý xách vào trong phòng của cậu.
48 Tương Hãn nói như vậy là đã suy nghĩ chu toàn luôn cho cả công và tư.
Từ nửa năm trước thiếu chút nữa bị gài bẫy, Bác Cổ Hiên vẫn luôn tìm kiếm cố vấn giám định gốm sứ xuất sắc.
49 Con mèo này đã có ân cứu mạng Từ Cửu Chiếu, đương nhiên cậu không thể bỏ mặc nó được, dưới sự kiên trì của cậu, một nữ cảnh sát trẻ đành đem con mèo đến bệnh viện thú y gần đó.
50 “Phốc ~ ” Tương Hãn nhịn không được cười lên.
Miêu đại gia chỉ số EQ rất cao, nó biết Tương Hãn đang cười nhạo nó. Con mèo bị mất thể diện làm sao có tâm tình tốt cơ chứ! Nên trong lần đối mặt này, Tương Hãn đã đắc tội sâu với con mèo có lòng tự trọng cao như nó.
51 “… Tiểu Từ Tử ?” Thanh âm của Phùng Trung Bảo làm Từ Cửu Chiếu giật mình, “Cậu đang ngẩn người sao?”
Từ Cửu Chiếu im lặng nhìn phôi thể trong tay, trong lúc vô ý thức đã làm hỏng hoàn toàn, cậu chỉ có thể đem bỏ qua một bên.
52 Tuy rằng Tương Hãn nhiệt tình dẫn Từ Cửu Chiếu trở về nhà, thế nhưng đúng như Từ Cửu Chiếu nghĩ, trước một ngày đấu giá Tương Hãn rất là bận rộn, hắn đem Từ Cửu Chiếu đưa về rồi nhanh chóng quay trở về hội trường.
53 Bởi vì đã từng chuyện một số lượng lớn đồ cổ bị cướp đi ra ngoại quốc, tạo thành tổn thất trầm trọng cho giới cổ ngoạn trong nước. Cho nên một số người trong giới cổ ngoạn đối với quốc bảo trân ngoạn bị chảy máu ra hải ngoại có chút mẫn cảm, Tương Vệ Quốc cũng như vậy.
54 Cuối cùng cũng nhìn thấy được Dương Cửu Dương, Từ Cửu Chiếu quyết tâm phải bắt được hắn.
“Dương Cửu Dương, anh đừng hòng chạy!” Từ Cửu Chiếu vừa chạy vừa lớn tiếng hô.
55 Làm ngự diêu sư trẻ tuổi nhất trong ngự diêu xưởng, Từ Cửu Chiếu không ít lần nghe được lời khen ngợi, nhưng lời khen của Tương Hãn lại làm cho tai cậu đỏ lên.
56 Từ Cửu Chiếu kinh ngạc mở to hai mắt, trước đó cậu còn đang suy nghĩ tìm cách ‘giáo dục’ Dương Cửu Dương, không nghĩ tới trong viện mồ côi vậy mà cũng có quy tắc ngầm.
57 Dương Cửu Dương chết làm cho toàn bộ người tham gia vào việc hôm qua trở tay không kịp, sau khi Ngô Cửu Lợi khiếp sợ xong liền dưới sự thúc giục của Tương Hãn lần lượt liên hệ với những người có liên quan, nói bọn họ không nên gặp mặt nhau trong một khoảng thời gian.
58 Tuy rằng Phùng Trung Bảo thỉnh thoảng có chút động kinh, bất quá vẫn có đủ tín nhiệm, tuy rằng hắn thỉnh thoảng có dáng vẻ ngu ngốc khiến Từ Cửu Chiếu cau mày không biết làm sao.
59 Từ Cửu Chiếu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kết luận này rất không hợp với lẽ thường, dù như thế nào đi nữa thì mồ mả của người thời Đường sao lại sơ ý như vậy chứ?
Từ Cửu Chiếu nhịn không được nói rằng: “Khối đất này xác định là cùng trong mộ…khai quật ra sao?” Thiếu chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, cho dù biết đây là vật bồi táng bị đào móc ra, nhưng không thể trắng trợn nói ra như vậy.
60 Lần này có thể nói là thắng lợi trở về, ngày hôm sau hai người liền trả phòng. Từ Cửu Chiếu mang theo Đồng Tước nghiễn một mình quay trở về trấn Phong Diêu, mà Tương Hãn làm xong công tác uỷ thác vận chuyển liền trực tiếp bay đi Bắc Kinh.