21 Thanh âm ngoài cửa truyền đến, khiến Lãnh Nguyệt tức thì nhìn lại, nhưng thấy một nữ tử tuyệt sắc quần áo hoa lệ, khuôn mặt tròn trang điểm tô son, mắt hạnh nhẹ câu, môi đỏ mọng nhẹ mím thành một đường, làn váy phía sau chấm đất, khuỷu tay khép lại sa mỏng, bên người hai tỳ nữ dìu đỡ, nguyên nhân bị nam tử bên ngoài ngăn cản bước chân đi vào, lúc này đang đứng ở một bên cánh cửa, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
22 "Ngươi gây ra phiền phức, ngươi nói đi!"Lãnh Nguyệt bực bội nhìn Phong Diệc Hàm bên cạnh rất tự tại, tức giận trực tiếp đem vấn đề vứt cho hắn. Chính mình thì bước đi vào nội thất, không một chút đem đám người Phong Thất Dạ để vào mắt.
23 Vẻ mặt Phong Thất Dạ dù bận vẫn ung dung nhìn Lãnh Nguyệt, cùng với hành động đóng cửa mạnh mẽ mới vừa rồi hoàn toàn tương phản. Tùy tiện đi đến nhuyễn tháp bên cạnh ngồi xuống, hai chân nhẹ gập, vạt áo buông xuống rơi xuống mặt đất.
24 Sau khi Phong Thất Dạ rời đi, Lãnh Nguyệt một mình ngồi trong phòng, sau khi mấy canh giờ đã qua, vẫn từ đầu đến cuối không có hiểu được, rốt cuộc là sai chỗ nào.
25 Đùng đoàng, sau nửa canh giờ, mây đen giữa bầu trời đêm, theo tia chớp xe trời, mưa tầm tã như trút nước xuống. Đèn lòng giữa hành lang nội viện vương phủ, theo cuồng phong lay động không ngừng.
26 Hờn dỗi qua đi, bên trong cung điện lại khôi phục yên tĩnh. Phía sau lưng Lãnh Nguyệt dán trên cánh cửa, dưới chân bởi vì đọng nước có chút đứng không vững, sau khi thất tha thất thểu đứng lên, thật vất vả ngừng thở xoay người, khi đè lại cái chốt cánh cửa đang muốn rớt ra, lại nghe đến: "Mấy người các ngươi, chung quanh cẩn thận tìm một chút, ai cũng không được bỏ qua người khả nghi nào!"Lúc này thủ lĩnh thị về đang đứng ở dưới mái hiên phân phó thị vệ một loạt tìm kiếm không có kết quả, mà hắn đoán chừng không nghĩ đến, người muốn tìm, giờ phút này lại cùng hắn cách một cánh cửa.
27 "Phong Thất Dạ? Lúc này vẫn ở phía sau ta là ngươi?"Nửa hướng, Lãnh Nguyệt trầm tư một lát, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ xâu chuỗi lại, lập tức hơi có chút kinh ngạc hỏi Phong Thất Dạ.
28 Lãnh Nguyệt mỉm cười trào phúng, mà ngoài cửa đột nhiên nổi lên cuồng phong xuyên qua song cửa, như đao đánh ở trên mặt hai người. Gương mặt Phong Thất Dạ đen như diêm la, con ngươi lạnh thấu xương giống như mang theo hàn ý thực cốt, khóe mắt truyền đến chua chát càng làm cho hắn mắt sáng như đuốc hận không thể đốt Lãnh Nguyệt.
29 Hạ Lan Minh thị gào thét cuồng loạn, khiến Lãnh Nguyệt chau mày, thủy mâu dần dần trở nên lạnh lẽo: " Hạ Lan phu nhân, ta vì sao phải giấu Hạ Lan Lãnh Xuân ? ! "" Hạ Lan Lãnh Nguyệt, ngươi đừng giả bộ! Từ hôm qua bắt đầu đại hôn, Xuân nhi đã không thấy tăm hơi! Mãi cho đến sáng nay toàn bộ trong Hầu phủ đều không có bóng dáng nàng, Liễu Thúy cũng thừa nhận, mấy ngày trước không biết ngươi dùng thủ đoạn gì khiến Xuân nhi đối với ngươi nói gì nghe đấy, sáng sớm hôm qua Liễu Thúy nói Xuân nhi quay về Thu Thủy các nghỉ ngơi, nhưng hỏi qua toàn bộ hạ nhân, bọ họ nói hoàn toàn không thấy chưa qua Xuân nhi! Ngươi còn nói không phải ngươi âm thầm động tay chân!"Hạ Lan Minh thị run rẩy chỉ tay vào Lãnh Nguyệt, sắc mặt lo lắng lại bất lực, nhìn ra được đều không phải là hành động của một phụ nhân!Mà nghe Hạ Lan Minh thị nói, con mắt Lãnh Nguyệt nghi hoặc giây lát rồi biến mất, ngày hôm qua ở trên đường cái, nàng nghĩ muốn hai người đổi hỉ kiệu cũng không thành công, lẽ ra Hạ Lan Lãnh Xuân nên về nhà mới đúng.
30 " Tà. . . Tà vương, lời này ý gì ? "Hạ Lan Minh hị lộ vẻ giật mình, nhìn Phong Thất Dạ, nói cứ như vậy thốt ra. Bên cạnh có Mạn Dao cùng Lãnh Nguyệt, đang nghe đến Phong Thất Dạ nói, đồng dạng khóe mắt nhảy dựng, có chút kinh ngạc đánh giá hắn , nhất thời làm cho không rõ ràng lắm ý đồ hắn.
31 Ngọ thiện qua đi, tức giận trong lòng Lãnh Nguyệt đã tiêu tan, nàng rốt cuộc hiểu được rồi, Tà vương phủ này đích thật là quỷ dị không đơn giản. Nếu đã đến đây, trong thời gian ngắn nàng nếu muốn sống yên, đỉnh danh hào tà vương phi hình như cũng là lựa chọn không tồi.
32 Giữa chiều tối, tin tức Hoa phu nhân bị Vương phi chèn ép ở trong vương phủ truyền không ngừng. Phong Thất Dạ mặt lạnh từ hoàng cung trở vẻ, bước vào trong phủ, biết được việc này nhất thời chán nản.
33 Phong Thất Dạ nheo lại mắt lạnh, hai bên má bị bóng đèn lồng tỏa xuống, tai rộng bỗng nhiên run rẩy vài cái, sau đó liễm hạ mí mắt, ngữ điệu kéo dài lại không thiếu ý tứ uy hiếp: " Phải không? Bổn Vương nhớ rõ đã từng nói với ngươi, không cho phép ngươi ức hiếp Hoa nhi!"Hắn khi nào thì nói qua như vậy? !Lãnh Nguyệt thấy Phong Thất Dạ xoay người về miình, giữa hai hàng lông mày không kiên nhẫn lại nhăn chặt, môi anh đào mới mở, hàm dưới liền bị Phong Thất Dạ quặc trụ, lực đạo mạnh mẽ cuối cùng làm cho thân hình nàng không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
34 Thủy Mộng hoa được Lưu cô cùng tỳ nữ bên người đỡ ra ngoài phòng, nâng mắt thì vừa lúc thấy Lãnh Nguyệt đạp nguyệt mà đến, lần đầu gặp mặt, nàng không ngờ dung mạo Hạ Lan Lãnh Nguyệt lại xuất sắc như vậy.
35 Vào lúc canh baBầu trời đầy sao, trăng sáng treo cao, gió nhẹ lừng lờ lướt qua cành cây, bóng loang lổ trải dài trên đất. Vương phủ yên tĩnh trang nghiêm, trong sắc đêm ánh trang lờ mờ kéo dài xuống, khơi dậy ------Ở bầu trời vương phủ, hai bóng dáng một trước một sau thần tốc xuất hiện, trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
36 Lãnh Nguyệt cùng Long Tình đồng thời chuyển mắt nhìn về phía rèm cửa, mà tiểu nhị sau khi nghe được âm thanh, ánh mắt sáng lên, theo một tay ngọc trắng nõn xóc rèm lên,gật đầu nói: " Đại thiếu gia!"Tay áo huyền văn màu đỏ tía theo chân dài dẫn đầu ra, dáng người anh tuẫn bất ngờ lọt vào trong tầm mắt, mà Lãnh Nguyệt nhìn thấy gương mặt người nọ, mày liễu nhẹ cau, vĩu môi nhướng mày nói: " Nhiễm Ngọc? ? Đây là cửa hàng của người?"" Ta nói là ai, hóa ra là Tà vương phi giá lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này !" Nhiễm Ngọc cười trừ, trông thấy Lãnh Nguyệt không chút bất ngờ, ngược lại là thành thục tiêu sái tiến lên ngồi ở bên cạnh nàng.
37 Lần đầu gặp lại, Lãnh Nguyệt chỉ biết dung mạo Phong Diệc Hàm thượng thừa, nhưng lúc này lại lần nữa gặp nhau, nàng vẫn như cũ khó tránh khỏi bị tao nhã đẹp đẽ của hắn làm khiếp sợ.
38 Phong Thất Dạ mạnh mẽ ôm vai Lãnh Nguyệt rời khỏi đường phố nào nhiệt, Phong Diệc Hàm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người, khóe miệng nâng lên ý cười thích thú.
39 Nghe tiếng, Lãnh Nguyệt đột nhiên nâng mắt, mà vào mắt người làm cho nàng hung hăng kinh diễm một phen. Khác với vẻ lạnh lẽo của Phong Thất Dạ, cũng khắc với tư thái mê hoặc người của Phong Diệc Hàm, nam tử trước mắt như một mạt thanh tuyền hoạt đập vào mắt, tự như phác ngọc thượng đẳng tỉ mỉ chạm trổ, chỉ đợi mọi người lẳng lặng thưởng thức.