1 CHƯƠNG 1
Lâm Văn Tường mông lung mở hai mắt, trước mặt cậu nhòe nhoẹt cả, đầu óc choáng váng nặng nề, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn chỉ nhớ được lúc về nhà đệ đệ Văn Kiện có đưa hắn một cốc nước trái cây, sau đó, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, đến khi cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng, hắn mới phát hiện mình đang ở trong phòng khách, sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện tay hắn bị trói ra sau lưng, hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa hắn như thế nào lại trần như nhộng ngồi trên sô pha, trên hai tay vịn sô pha có đặt ngang một thanh móc phơi áo bằng Inox, hai đùi hắn bị tách ra thật rộng, hai gối gác lên cây gậy, cổ chân cũng bị hai sợi dây cột vào chân sô pha, kiểu tư thế này khiến chỗ tư mật của hắn hoàn toàn lộ ra trước không khí, hắn vì tình huống lúc này mà xanh mét mặt lại.
2 CHƯƠNG 2
Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu xuống sàn nhà. Văn Tường khẽ lay động mi, mở đôi mắt ngái ngủ còn mọng nước ra.
“Ân, A Kiện?” Vẫn còn mơ hồ, Văn Tường vô ý thức gọi tên Văn Kiện, phát hiện không có ai đáp lời, hắn nhẹ nhàn cử động từ trên giường ngồi dậy.
3 CHƯƠNG 3
Á á? Không phải chứ…
Văn Kiện cầm dao lên, cắt khúc chân giò hun khói ra thành từng đoạn dài cỡ ngón út, sau đó lần lượt đưa chúng vào tiểu huyêt đã được tháo nút chặn ra rồi, bởi vì bên trong đầy tương mayonnaise, nên tiểu huyệt dễ dàng nuốt lấy khúc chân giò, một cái… hai cái… Văn Tường ý thức mơ hồ rên rỉ, chỉ cảm thấy dũng đạo của mình bị dị vật không ngừng mở rộng.
4 CHƯƠNG 4
“Ân…a… A Kiện… Sâu… nữa…. ” con ngươi ngập nước, đôi môi anh đào không ngừng phát ra tiếng ngân nga khe khẽ, mật huyệt ấm áp run rẩy khiến hắn cảm động từ tận đáy lòng.
5 CHƯƠNG 5
Hành lang trường dân lập Bình Kinh hôm nay đông nghẹt người, cực kỳ náo nhiệt, ồn ã tiếng tranh luận đầy hưng phấn kinh ngạc,
“Ái cha! Thấy không? Thực là khiến người ta không thể tin nổi.
6 CHƯƠNG 6
“Ôi chà, Lâm Văn Kiện cười với chúng ta kìa!”
“Thì ra hắn cười lên lại đẹp như thế nha, hạnh phúc quá
~~”
“A
~~ nói ra sẽ bị đám cận vệ của hắn giết chết mất
~~ Làm sao bây giờ
~”
Giá mà bây giờ mấy cô gái háo sắc kia lại có thể nhìn thấy bộ dạng Lâm Văn Kiện, họ chắc không thể ngờ người vừa nở nụ cười dịu dáng đẹp đẽ.
7 CHƯƠNG 7
Ánh nắng ấm áp bao phủ thế gian, ngày không gợn mây…
“A Kiện… Hôm nay ta muốn nói chuyện với Khi Vũ…” Trên bàn ăn, Văn Tường đang yên lặng ăn bỗng mở miệng nói.
8 CHƯƠNG 8
Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
.
.
.
Tiểu huyệt dưới thân đột nhiên bị xâm nhập, Văn Tường không khỏi kinh hô. Ngón tay Văn Kiện mang theo dịch thể chậm rãi len vào nơi bí ẩn của hắn, vách tường mềm mại được tra sát thấm ướt, từng chút một căng ra, đến khi nơi cửa vào bắt đầu hơi khép mở, một cảm giác lạnh lẽo chợt chạm vào da hắn.
9 CHƯƠNG 9
Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
.
.
.
————————————————————————-
Tiếng chim líu lo hòa trong không gian, một buổi sáng thật vui lòng người.
10 CHƯƠNG 10
Editor: Hiên
Beta: Tsuki 813
.
.
.
———————————————————————
“A Tường, A Kiện, mau dậy nào, ăn sáng thôi!” Tiếng mẹ gọi khiến Văn Tường tỉnh lại từ trong mộng, hắn cố gắng mở mắt ra, thấy mẹ đã đứng ngay đầu giường thì sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ướt lưng.
11 CHƯƠNG 11
Editor: Hiên
Beta: Tsuki
.
.
.
————————————————
Uể oải mở mắt ra, đau đớn chợt truyền đến. Đầu dường như rất nặng, khẽ xoay người, có tiếng xích sắt vang lên – Hắn gặp ảo giác sao, hình như trước đây rất lâu từng chịu cảm giác như vậy, mùi vị quen thuộc này, ngày đó…
Mí mắt nặng nề cố nhấc lên, ý nghĩ đó khiến Văn Tường nhanh chóng tỉnh táo.
12 CHƯƠNG 12
Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
.
.
.
————————————————————–
Không lâu sau, Văn Kiện bưng đồ ăn còn đang bốc khói vào phòng, hắn đặt khay nhỏ xuống giường, sau đó loay hoay ngồi xuống bên cạnh Văn Tường.