41 Cánh tay cường kiện hữu lực của nguyên soái giống như sắt thép kiềm cố cơ thể Diệp Hi, làm cậu không thể nào tránh thoát, Diệp Hi lo âu vặn vẹo trong lòng ngực nguyên soái, đổi lấy chỉ là cái nhìn dịu dàng thoáng qua của nguyên soái.
42 Biện đạo chích chạy nhanh như gió, tuyệt đối vượt qua giới hạn của một con người bình thường, Diệp Hi bị gã ôm chạy cả một đường, cảnh vật xung quanh như hóa thành hai dòng sông sượt qua, không thể trông thấy rõ mọi thứ, tiếng hét ồn ào đều biến mất.
43
Đạo chích quan sát vẻ kinh hoảng kháng cự của Diệp Hi, gã nghiêng đầu sang một bên, nhanh chóng lĩnh ngộ ra ý đồ của Diệp Hi: "À, ta hiểu rồi, em muốn PLAY tình thú thỏ trắng và sói xám sao?"
"Đương nhiên là không phải!" - Diệp Hi dùng lời nói chân thành phát ra từ phế phủ để biện giải: "Thật ra tôi không phải là loại người như anh tưởng đâu, vừa nãy là đùa anh thôi!"
Tôi là tiểu bạch hoa chân chính đó! Một đóa hoa u lan rụt rè!
"Hôm nay ta chọn trúng em rồi.
44
Lúc này, thiếu niên trong lòng ngực Thẩm Tu Lâm cất tiếng nói mềm mại nũng nịu hỏi: "Hoàng Phủ ca ca, anh có nhớ em hơm?"
Diệp Hi: ". . . "
Đánh sét nó! Thẩm tổng, đánh sét nó!
Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm lại không biết tiến thủ mà nói: "Có, rất nhớ.
45
Nhưng, luận về kẻ nào dối trá đã ăn dấm lại còn không thừa nhận tình cảm của mình, thì Diệp Hi còn dối trá hơn!
Diệp Hi vừa dứt lời, hai người liền thu được thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính số 18.
46 Trong chớp mắt, nhân thiết, nhiệm vụ, giá trị EXP hay gì gì đó, tất cả vứt hết lên chín tầng mây, Thẩm Tu Lâm nhẹ buông tay, Đoàn tiểu thiếu gia trong lòng ngực ngã thảm thiết xuống mặt đất, đau đến độ đã quên mình còn đang giả bộ bất tỉnh, yếu ớt mà hức hức hức, nhưng Thẩm Tu Lâm lại không hề liếc hắn qua một cái, đứng dậy mở rộng vòng tay, chuẩn bị dùng sức ôm lấy Diệp Hi đang chạy về phía mình.
47 Rất nhanh, thang máy đến tầng văn phòng của Diệp Hi, nhưng cửa vừa mở đã bị Thẩm Tu Lâm nhanh tay lẹ mắt đóng trở về, đồng thời ấn lên tầng văn phòng tổng tài, sau đó cả hai tiếp tục hôn.
48
Quả nhiên, sau một hồi đấu tranh kịch liệt với quỷ áp giường, Diệp Hi mở to mắt ngồi dậy giữa chiếc giường rộng bốn vạn mét vuông.
Lúc này Diệp Hi tỉnh dậy không giống như mỗi lần trước, trước đó mở mắt đều trông thấy toàn là màu trắng, nhưng lần này màu sắc đã thay đổi, xung quanh đều là một màu đỏ thẫm như máu, bất ngờ trông thấy còn tưởng rằng mình lỡ chân sa vào địa ngục.
49 Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nhiệm vụ phiên ngoại đầu tiên cũng kết thúc, trong lúc đó, vì kích thích mà đảo quanh tại chỗ vài lần, phương hướng lệch quỹ đạo vài lần, còn phải nghỉ ngơi lấy sức vài lần, từng người ăn rồi lại ngủ khôi phục lại thể lực, dưới cơn giông tố và cầu vòng biến ảo đan xen, cuối cùng hai người cũng hoàn thành phiên ngoại thứ nhất đầy gập ghềnh gian nan.
50 Sau một ngày, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm tự cho là đã kín đáo mà phân chia nhau rời khỏi văn phòng. Bởi vì Diệp Hi cảm thấy tình yêu văn phòng cấp trên và cấp dưới gì gì đó, tốt nhất vẫn là nên đừng quá lộ liễu.
51 Lại một ngày kết thúc công việc phong phú và sung sướng, Diệp Hi giống như thường lệ, tự cho là đã ẩn nấp mà né qua tai mắt toàn công ty, ngọt ngào nắm tay ông xã dung dăng dung dẻ dắt về nhà.
52
Làm một kẻ tham ăn, từ ngày chịu khổ trong thế giới Mary Sue, Diệp Hi có một chấp niệm si mê đối với đồ ăn, có một đoạn thời gian rất dài, ba bữa mỗi ngày Diệp Hi đều kéo Thẩm Tu Lâm đi các loại nhà hàng để ăn bù lại cơn thèm trong thế giới Mary Sue!
Thế nhưng, ngày vui quá ngắn.