81 Mạc Bình U hạ tầm mắt giống như đang suy xét cái gì, một lát sau giọng nói rầu rĩ vang lên, “Ngươi muốn biết cái gì?” Còn chưa chờ Mạc Yên Nhiên trả lời nàng ta đã nói tiếp, “Ngươi không cần như thế, không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở ta năm đó ta đã nhận ân huệ của ngươi thế nào.
82 Nắng gắt cuối thu vừa tắt Mạc Yên Nhiên liền ồn ào muốn tới bãi săn, Thẩm Sơ Hàn đang xếp một ván cờ cho chính mình, cầm một quyển sách dạy đánh cờ trên tay, không ngẩng đầu lên hỏi nàng, “Nàng không thông thạo cưỡi ngựa, cũng không thích hoạt động, ngay cả cung tên cũng không kéo nổi, nàng nói xem nàng nhiệt tình thế làm gì?”Mạc Yên Nhiên ai nha một tiếng, chạy đến ngồi xuống vị trí đối diện hắn, “Ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí thôi, ngày ngày ở cùng một chỗ lang quân không buồn, ta thì buồn sắp chết rồi, không phải năm nào cũng đi sao? Vì sao năm nay còn chưa lên kế hoạch? Hai ngày trước ta hỏi Hoàng Hậu nương nương, nương nương nói chàng chưa có lời gì cả.
83 Chuyện này cuối cùng không thể truyền tới tai Mạc Yên Nhiên, phiên bản nàng nghe được là dường như Lục Thanh Vu bị hoảng sợ, sớm trở về lều của mình. “Chẳng phải nàng ta cưỡi ngựa bắn tên rất giỏi à, sao còn bị hoảng sợ? Hay là gặp phải hổ báo gì đấy?”Thư Nhu khẽ giật khóe miệng, “Không thể nào, bệ hạ muốn tới đây, những thứ nguy hiểm đều bị bắt nhốt, sao còn có hổ báo được.
84 Mùa thu còn chưa qua Mạc Yên Nhiên lại nhận được một tin tức mà nàng cho rằng vô cùng không tốt, tin tức này còn do chính Thẩm Sơ Hàn nói với nàng. Khi nói đến nó hai người đang ăn cơm, Thẩm Sơ Hàn giống như lơ đãng thuận miệng nhắc tới.
85 Ngoại phiên triều kiến là chuyện lớn, Thẩm Sơ Hàn vì chuyện này mà bận rộn đã nhiều ngày, ngay cả thời gian tới gặp Mạc Yên Nhiên cũng ít đi nhiều. Có điều ngay từ đầu hắn đã nói trước với nàng nên không bị lời đồn bên ngoài ảnh hưởng, cái gì mà Di Phi nương nương cuối cùng cũng thất sủng, ngươi xem, đã gần nửa tháng bệ hạ chưa từng bước chân vào cung Trường Tín.
86 Khi Mạc Yên Nhiên nhìn thấy cô công chúa trong truyền thuyết kia thì nàng ta đã được Thẩm Sơ Hàn phong làm Chiêu Dung, sáng ngày hôm sau khi đi thỉnh an Hoàng Hậu coi như chính thức đối mặt.
87 “À, Thư Chiêu Viện nói vậy hả?” Mạc Yên Nhiên dựa vào ghế, Thanh Thiển quỳ ở dưới bóp chân cho nàng, không đợi người phía dưới trả lời nàng đã nói một câu, “Ừ, bản cung đã biết.
88 Thư Anh mặc cho nàng giẫm, tóc tan ra che khuất nửa bên mặt, Mạc Yên Nhiên tức đến khó thở, “Thật là cho ngươi một con đường sống thì không đi, cứ muốn đi lên đường chết.
89 Hoàng Thượng tới cung Vĩnh Khang vào một ngày bình thường, đây là một chuyện cực kỳ không bình thường, cho nên ngày hôm sau, khi nhóm phi tần biết chuyện này, biểu cảm nhìn Mạc Yên Nhiên và Hoàng Hậu trở nên đặc biệt ái muội.
90 Mạc Yên Nhiên trở lại cung Trường Tín, nàng phát hiện trong một đoạn đường ngắn ngủi từ cung Trường Nhạc đến cung Trương Tín, một chút thông cảm khó hiểu khi Mạc Bình U nói những lời kia đã biến mất.
91 Tống Thường Chi ấp úng, “Thiếp tỳ chỉ muốn… chỉ muốn…”“Muốn cơ hội thị tẩm?”Tống Thường Chi càng hoảng, nàng ta quỳ gối bên dưới, ánh mắt khô khốc, “Thiếp tỳ không dám, thiếp tỳ không dám.
92 Mạc Yên Nhiên tới Đức Dương Cung, Đức Phi hoàn toàn không ngạc nhiên khi nàng tới, ngược lại dùng biểu cảm ta chờ ngươi đã lâu để nhìn nàng, mời nàng ngồi xuống, mời nàng uống trà, còn chủ động đuổi cung nữ hầu hạ ra ngoài.
93 Mạc Yên Nhiên nằm trên giường bừng tỉnh, nàng ngẩn ngơ nhìn đỉnh màn, trong đầu không ngừng hồi tưởng, Thẩm Sơ Hàn chất vấn nàng, “Nàng thật sự để ý sao? Nàng có trái tim không, Mạc Yên Nhiên.
94 Mạc Yên Nhiên mở mắt, dưới giường, Thư Nhu đã khóc khàn cả tiếng, “Chủ tử, chủ tử, người tỉnh lại đi. Chủ tử đừng bỏ lại nô tỳ. ”Hắn cũng rất muốn khóc thành tiếng như thế, gọi nàng, gọi tên nàng, Khanh Khanh, Khanh Khanh, sao nàng có thể bỏ lại ta như vậy.
95 *Ở hiện đại Tĩnh Ngôn họ Hồ, không phải họ Hạ, cùng tên khác họ nhé. Hồ Tĩnh Ngôn mở mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của các loại dụng cụ chứng tỏ cô đang còn sống.
96 Từ khi Thẩm Du sinh ra đã không được phụ hoàng của bé thích lắm, thậm chí sau khi bé có thể nhớ được chuyện, phụ hoàng của bé vẫn hay đá mông bé mắng bé là nhãi con, đơn giản vì lúc trước bé làm mẫu hậu chịu rất nhiều đau đớn.