Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Ta Bị Ép Buộc Chương 49: Chương 49

Chương trước: Chương 48: Chương 48



Editor: heisall

Yên tâm tạm thời qua đi, trong khi chờ đợi, tôi cũng từ từ bắt đầu nóng nảy.

Mà sắc trời cũng rất nhanh đã tối xuống, cách thời gian hẹn còn không tới hai tiếng.

Tôi không nói cho Tiểu La và Hiểu Nhã biết chuyện đã xảy ra, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không giúp được gì, biết những chuyện này cũng chỉ càng thêm phiền não mà thôi. Lúc Tào Tử Minh dẫn tôi ra ngoài, Tiểu La và Hiểu Nhã còn tưởng rằng anh ta dẫn tôi ra ngoài hẹn hò, sắc mặt tràn đầy chế nhạo kèm theo một chút bất mãn vì bị ném lại.

Tào Tử Minh cũng không nói cho tôi biết kế hoạch của anh, tôi tin tưởng trong lòng anh đã có dự tính, nên cũng không hỏi tới.

Chiếc xe hơi màu đen quen thuộc chậm rãi chở chúng tôi rời khỏi biệt thự, đi lên một con đường tôi không quá quen thuộc. Xe lái một lúc lâu, xuyên qua đường phố phồn hoa, bên ngoài từ từ vắng vẻ dần, bất luận là người hay là xe, cũng dần dần không thấy nữa. Đi xuyên qua trong bóng đêm hun hút, mãi cho đến một khoảng đất trống lớn, chiếc xe này mới chậm rãi chậm lại, cuối cùng ngừng lại ở một cái kho hàng lớn.

Sau khi đi theo Tào Tử Minh xuống xe, tôi nhìn thấy mấy chiếc xe vốn đi cùng chúng tôi phía sau cũng dừng lại, những người đàn ông mặc áo đen đồng phục của Hắc bang nối đuôi nhau bước ra ngoài cửa xe, ước chừng có hai mươi mấy, tạo thành vòng tròn bảo vệ bao quanh chúng tôi.

Trước mắt là một kho hàng to lớn, mặc dù lúc này sắc trời đã tối đen, nhưng trăng trên cao vẫn tỏa ánh sáng dìu dịu đủ cho tôi nhìn thấy rõ ràng, ngoại trừ đám người chúng tôi ra, nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bất cứ bóng dáng của người nào.

Bây giờ, thời gian cũng không sai nhiều lắm? Nếu vậy thì Thần thiếu đâu?

Nhưng tôi cũng không nói ra nghi ngờ của tôi, chỉ yên lặng theo sát bên cạnh Tào Tử Minh.

Kho hàng này không trống trải như trong tưởng tượng của tôi, những cái thùng để lung tung không biết đựng cái gì, ngay giữa kho hàng chừa lại một mảnh đất trống. Mà cho đến khi vào cửa, tôi mới biết thì ra kho hàng này không chỉ có một cửa, ở phía xa kia còn có một cánh cửa khác. Khi chúng tôi đi tới trên mảnh đất trống, thì cánh cửa kia cũng được mở ra, một đám người xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi, mà dẫn đầu chính là Thần thiếu!

Thoáng chốc, đáy lòng của tôi liền dâng lên cảm xúc mãnh liệt, mắt nhìn chằm chằm vào Thần thiếu, hận không thể xé anh ta ra làm trăm mảnh.

"Hiểu Lâm." Thần thiếu dẫn người đi đến cách chúng tôi khoản hai mét thì đứng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày đuôi mắt đều là ý cười dịu dàng, anh ta giống như không nhìn thấy Tào Tử Minh, cũng không nhìn thấy đám người chung quanh, dường như trong mắt anh ta chỉ có một mình tôi.

"Thần thiếu!"

Trong nháy mắt tôi liền đè nén tức giận đang muốn bộc phát ra, tôi gần như không muốn để ý đến tất cả mà xông lên đánh cho anh ta một trận. Nhưng tôi bước được nửa bước, Tào Tử Minh chợt nắm chặt tay của tôi kéo lại, để tôi lấy lại tỉnh táo.

Hít sâu một hơi, tôi xoay tầm mắt, không muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt của Thần thiếu khiến tôi muốn nôn mửa. Nhưng tầm mắt vừa chuyển, tôi liền thấy được Linh Linh bị trói đứng ở trong đám người. Cô ấy đang ở sau lưng Thần thiếu, bởi vì lúc nãy lực chú ý của tôi hoàn toàn bị Thần thiếu hấp dẫn, cho nên hiện tại mới nhìn thấy cô ấy bị trói, trong miệng Linh Linh còn bị nhét một miếng vải.

"Linh Linh!" Tôi nắm ngược lại tay của Tào Tử Minh thật chặt, cố gắng đè nén cảm xúc kích động, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng loạn của Linh Linh.

"Hiểu Lâm, chị em tốt của em ở nơi này của tôi, không phải em tới đây vì muốn ở cùng cô ấy sao?" Thần thiếu nhìn chằm chặp vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của tôi và Tào Tử Minh, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao.

Chị em tốt? . . . . . . Sao chị em tốt của tôi lại chỉ có một chứ?

Tôi lạnh lùng nhìn về phía Thần thiếu, trong mắt tràn đầy hận ý.

"Viên Diệc Thần, anh mới vừa nhận lấy Thiên Long hội, tôi nghĩ anh không vừa phải chỉnh đốn bên tron còn có thêm một kẻ địch bên ngoài nữa chứ?" Tào Tử Minh lấy ánh mắt ý bảo tôi giao tất cả cho anh, sau đó chuyển sang Thần thiếu, từ từ mở miệng.

"Ồ, không ngờ Tào tiên sinh lại hiểu rõ nội bộ của Thiên Long hội như vậy —— cũng đúng, dù sao Thiên Long hội chúng tôi cũng trên cơ Hắc bang, Hắc bang muốn sống, còn phải dựa vào thiên kim của thị trưởng nói tốt giúp đấy." Rốt cuộc Thần thiếu dời tầm mắt khỏi người tôi, hơi nhếch lên khóe môi, khinh thường nhìn về phía Tào Tử Minh.

"Giao thiệp cũng là một loại thực lực." Tào Tử Minh sóng nước chẳng xao nói.

Nói thật hay!

Cho dù giờ phút này tình huống không đúng, tôi vẫn không nhịn được muốn khen một tiếng hay. Mặc dù Thần thiếu đáng sợ biến thái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tên nhóc chừng hai mươi tuổi đầu

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

0852

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 52


Ngồi Phía Trên Cầu Vồng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 28


Theo Vợ Đến Chết

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Mê Điệt

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 40


Đảo Tường Vy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13