- Tôi mặc kệ cái gì Tôn Đăng Khoa hay tử đăng khoa, Tần Hinh không thích, thì không ai có thể bắt buộc cô ấy được. Hôm nay tôi nói những lời này ở đây, anh chuyển lại đầy đủ, chính xác cho lão Nhị. Anh ấy biết rõ nguyên tắc làm người của tôi.
- Đừng mà. Dương Phàm, cậu nhất định phải lưu lại. Không có cậu ở đây áp trận, một chút nữa tôi không biết phải làm sao.
Dương Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn La Thành một cái, quay đầu lại cười nhìn Tần Hinh. Dưới ánh mắt mang theo ý hỏi của Dương Phàm, Tần Hinh vui mừng tươi cười, thản nhiên nói:
- Hay là lưu lại đi, chờ một chút có sự tình cần nói rõ ràng.
Dương Phàm hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu nói:
- Được, anh sẽ gặp thằng ranh này.
La Thành lập tức thở phào một hơi, vội vàng đưa hai người đổi sang phòng khác. Sau khi ba người vào cửa, thấy ở giữa có một bàn đánh bạc, Dương Phàm quay đầu lại nhìn La Thành.
- Mấy thằng ranh này thích chơi bài Texas, ha ha, tôi liền làm một cái bàn.
La Thành cười giải thích, đối mặt với bộ dáng không chút biểu tình của Dương Phàm, trong lòng càng thêm bất an
Dương Phàm tìm một chỗ ngồi xuống, quay sang dịu dàng nói với Tần Hinh:
- Chờ một chút em cứ ngồi cạnh anh. Anh xem có ai dám ép em làm việc gì không.
Nói xong Dương Phàm nghiêm khắc dõi mắt về phía La Thành. Trong lòng La Thành âm thầm kêu khổ, vội vàng cười nói:
- Tôi đi bảo người mang trà tới.
Nói xong La Thành cũng không chờ Dương Phàm nói gì, chạy vội ra ngoài như đang bỏ trốn.
Sau khi ra khỏi phòng, La Thành vội vàng tới một góc vắng, lấy di động ra, gọi cho Trần Xương Khoa:
- Nhị gia, tôi xem chuyện này có lẽ đụng tới vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của Tứ gia rồi. Vừa rồi ánh mắt của Tứ gia suýt nữa làm tôi mất hồn.
Bên kia điện thoại, Trần Xương Khoa cười hềnh hệch nói:
- Đây là chuyện tốt, thằng ranh Tôn Đăng Khoa rất không thức thời, cứ để lão Tứ thu thập hắn, về sau chúng ta cũng dễ đối xử hơn.
La Thành vừa nghe lời nói này, thiếu chút nữa không thể thở nổi. Vất vả nửa ngày, hóa ra chủ ý của Trần Xương Khoa là thế này, thật sự giấu diếm làm mình khổ sở. Trong lòng có oan khuất, La Thành lại không có chỗ để nói, đành vuốt mũi cười khổ nói:
- Nhị gia, lát nữa bọn họ tới, tôi sẽ không vào trước đâu, tránh cho bị kẹp ở giữa lại khó xử.
La Thành nói như vậy, Trần Xương Khoa cũng không mạnh mẽ ép hắn ra mặt. Dù sao hắn cũng chỉ là nhân vật tránh ở bên xem náo nhiệt.
Dương Phàm cũng không biết, chính mình ngàn vạn lần cẩn thận nhưng vẫn rơi vào tính kế. Bố trí này của Trần Xương Khoa có thể nói là tiến có thể thuận nước đẩy thuyền, lui có thể sống chết mặc bay. Dù sao mình cũng không hề tổn thất gì. Kỳ thật Trần Xương Khoa cũng là bị buộc tới mức nóng nảy. Hắn khác với Dương Phàm, tự mình dốc sức trong giới nghệ thuật biểu diễn, luôn không được ông cụ thích, những ông già trong nhà cũng không quản chuyện của hắn. Cho nên đối với loại có gia thế hùng mạnh như Tôn Đăng Khoa, khi Trần Xương Khoa có việc muốn nhờ lại không thể làm được gì.
Đến tột cùng là chuyện gì phải cầu đến Tôn Đăng Khoa? Hóa ra sau khi Trần Xương Khoa vài lần kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, tâm tư hơi linh hoạt, tính toán liên hợp La Thành và Trần Xương Bình, mua một cái vỏ công ty, sau đó đưa công ty của mình lên thị trường chứng khoán. Ông già của Tôn Đăng Khoa chính là phó chủ tịch Hội Giám sát Chứng khoán, chuyên quản lý chuyện này.
Trần Xương Khoa còn muốn chạy theo đường này, cho nên có tiếp xúc mấy lần với Tôn Đăng Khoa. Tôn Đăng Khoa mê luyến Tần Hinh, còn mấy lần nhắc tới cô trước mặt hắn. Trần Xương Khoa lần đó uống quá chén, liền đáp ứng trở về sẽ giới thiệu Tần Hinh cho Tôn Đăng Khoa. Khi tỉnh rượu, Trần Xương Khoa liền quên chuyện này, tuy nhiên Tôn Đăng Khoa lại không hề quên, cả ngày quấn quít lấy hắn hỏi chuyện này.
Trần Xương Khoa rất hối hận về chuyện này. Còn có Dương Phàm đang lù lù ở đó, vì vậy trong lòng Trần Xương Khoa mới nảy sinh ý tưởng này. Chẳng phải Dương Phàm đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Xử lý như vậy, mình sẽ không bị đắc tội với người ta, sau này còn có thể đi ra làm người hòa giải.
Trần Xương Khoa đã suy nghĩ kỹ chuyện này, cảm thấy hẳn là không có chuyện gì to tát. Tuy nhiên di chứng của chuyện này khiến Trần Xương Khoa hối tiếc không kịp thì nói sau.
- Em có chỗ khó xử, sao không nói với anh?
Trong phòng chỉ có hai người, Dương Phàm lặng lẽ nhìn Tần Hinh rất chăm chú. Đây chính là người phụ nữ từng khiến mình say mê, đến giờ vẫn khó có thể quên nổi.
Tần Hinh thản nhiên cười cười, thần thái cử chỉ có vẻ tự nhiên hơi trước rất nhiều, chậm rãi đi tới phía sau Dương Phàm, hai tay ôm lấy đầu Dương Phàm, đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng động tác này để biểu đạt tình cảm của mình.
- Em vốn định gọi điện thoại, nhưng nghe nói hôm nay có mời anh tới, em liền chẳng phải lo gì nữa.
Chỉ một câu nói thản nhiên nhưng lại lộ ra sự tin tưởng và ỷ lại. Người phụ nữ xinh đẹp dùng trạng thái này, giọng điệu dịu dàng này để nói như vậy, Dương Phàm có thể cảm giác được dường như Tần Hinh muốn thông qua động tác và lời nói này để biểu đạt tâm tình chưa bao giờ dao động của mình.
Hai người đều không nói, dường như chỉ cần yên lặng ôm nhau như vậy cũng đã thuyết minh hết thảy.
Một lát sau, từ cửa truyền đến một tràng tiếng đập cửa. Hai người đều tách ra tự ngồi xuống, Dương Phàm nói một câu mời vào, ngoài cửa có sáu, bảy thanh niên đi vào, trong đó có một thanh niên thấp đậm người đi đầu tiên, người còn chưa vào đã nói với vẻ tùy tiện:
- Đóng cửa để làm cái gì bên trong này thế? Lão La…
Thấy Dương Phàm và Tần Hinh ngồi ở bên trong, người này đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống. Y chậm rãi đi tới ngồi xuống vị trí đối diện Dương Phàm, trong ánh mắt tò mò của mọi người, dùng một ánh mắt gần như là ác độc nhìn Dương Phàm và Tần Hinh đang bình tĩnh ngồi cạnh nhau.
- Tần tiểu thư, như thế nào không giới thiệu vị này một chút?
Dương Phàm bình tĩnh trả lại một ánh mắt cứng rắn, miệng thản nhiên nói:
- Dương Phàm! Thỉnh giáo tôn tính đại danh.
- Ai nói chuyện với thằng ranh mặc quần thủng đít như mày ở đây? Tôn ca hỏi chính là Tần tiểu thư!
Không đợi Tôn Đăng Khoa nói chuyện, bên cạnh đã có một thằng nhóc nhảy ra, lớn tiếng ồn ào. Tôn Đăng Khoa cảm thấy rất có mặt mũi, chỉnh lại y phục một chút, dáng vẻ đắc ý nói:
- Tần tiểu thư, tới ngồi bên cạnh tôi nhé?
Dương Phàm vẫn không hề có vẻ gì là tức giận, thản nhiên nói:
- Đúng là loại có mẹ sinh mà không có cha dạy.
- Con mẹ nó!
Thằng nhóc kia lập tức trợn trừng mắt, giơ tay lên định cầm lấy gạt tàn thuốc lá tới đập, vừa lúc La Thành tiến vào, lớn tiếng quát:
- Cương tử, dừng tay!
La Thành không ngờ hai bên vừa gặp mặt đã xảy ra tình cảnh ác liệt như vậy. Nếu đập cái gạt tàn này trúng, chuyện hôm nay không thể nào yên lành nổi. Thanh danh của hội sở này cũng ra tro luôn. La Thành vốn không định xuất hiện, giờ đành phải dũng cảm ra mặt.
- Dương Phàm phải không? Tôi tên là Tôn Đăng Khoa. Hôm nay tôi nể mặt La ca, không hạ nhục anh ngay tại chỗ. Thế nào, đánh cuộc một trận chứ? Thua tự động cút đi!
Dương Phàm vẫn thản nhiên như trước, khinh thường nói:
- Đánh cuộc với tôi à? Anh cũng xứng sao?
Ý tứ của Dương Phàm rất rõ ràng, thằng ranh này không đủ tư cách để chơi với tao. Đương nhiên không chỉ là tiền mà là cả địa vị xã hội.
Tôn Đăng Khoa không ngờ mỉm cười, cười với bộ dáng rất vui vẻ, phảng phất như Dương Phàm đang kể một câu chuyện cười. Trong phòng này, trừ La Thành, Dương Phàm, Tần Hinh, những người khác đều cười theo.
- Một nhà Tôn gia có một người cấp phó quốc, ba người cấp bộ, anh nói tôi không đủ tư cách chơi với anh? Tốt lắm, phi thường tốt!
Tôn Đăng Khoa mỉm cười, sắc mạnh trở nên lạnh lùng ác liệt, ánh mắt sắc bén đảo tới đảo lui trên mặt Dương Phàm. Tôn Đăng Khoa cũng không cho rằng Dương Phàm là nhân vật bình thường. Nếu là nhân vật bình thường thì đã không thể vào được chỗ của La Thành thế này. Chỉ có điều Tôn Đăng Khoa phạm vào một sai lầm nho nhỏ, hắn cho rằng Dương Phàm cũng giống mình, đều là dựa vào bối cảnh gia đình để lăn lộn bên ngoài. Nếu đều là dựa vào bối cảnh gia đình để lăn lộn bên ngoài, vậy mọi người đều giống nhau cả.
Dương Phàm vẫn bình tĩnh như trước, khẽ nhếch miệng lộ ra vẻ trào phúng, cũng không hề nhìn Tôn Đăng Khoa một chút nào, quay đầu lại nhìn La Thành nói:
- Bảo bọn họ cút đi, tôi không muốn làm quen với mấy kẻ không có giáo dục. Mặt khác anh chuyển lời với Trần Xương Khoa, về sau đừng có chơi kiểu này với tôi.
Chỉ một câu nói khiến trong phòng lập tức im lặng. Nói chuyện với La Thành bằng giọng điệu như dạy dỗ con cháu như vậy thì thôi, nhưng điểm danh chính xác Trần Xương Khoa, vậy lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nói cách khác, ngay cả nhị công tử Trần gia mà Dương Phàm cũng không hề nể tình. Mặc dù Tôn Đăng Khoa có chút ngông cuồng nhưng cũng không phải loại không có kiến thức, toàn bộ đám thanh niên trong phòng này cũng đều là kẻ có gia thế, từ nhỏ tới lớn đã kiến thức không ít người và việc, tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói này.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng La Thành. Nếu La Thành phản đạn, không nói hai lời đi tới thu thập thằng ranh mạnh mồm này thì chuyện đơn giản. Nhưng nếu La Thành không dám hó hé gì, vậy coi như mọi người không nhìn thấy gì cả. Ở nơi như Bắc Kinh này, bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, hạng người thế nào cũng có thể gặp. Nhiều khi chỉ ra công viên chơi, có khi còn gặp cả Tổng bí thư.
Hơn mười ánh mắt chờ mong đều tập trung về một chỗ. Mặc dù mọi người đều cảm thấy hy vọng không lớn, nhưng dù sao cũng đã thể hiện ra bối cảnh Tôn gia ở đây, nếu sức nặng của Dương Phàm không đủ để đè ép trường hợp này thì sao?
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, lúc này La Thành cố gắng tươi cười, hơi cúi người, khép nép nói:
- Dương Phàm, đừng nổi cáu. Ở đây có chút hiểu lầm. Chúng tôi cũng không có ý tức ép bức Tần Hinh.
La Thành phi thường âm hiểm, chuyển sang đề tài Tần Hinh, ý như là Dương Phàm nổi giận vì hồng nhan, đồng thời cũng là âm thầm ám chỉ với Dương Phàm: đây chẳng phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Trên đời này chẳng lẽ thiếu đàn bà đẹp?
Sắc mặt Dương Phàm lập tức biến thành hờ hững, dường như không hề chấp nhận La Thành. Dương Phàm không quay đầu lại nhưng dường như cũng biết được vừa nghe những lời này, sắc mặt Tần Hinh liền biến thành tái nhợt, không còn chút máu. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay nhỏ bé run run. Trên mặt Tần Hinh hơi kích động ửng hồng lên, thân mình hơi gắn vào lưng Dương Phàm sát hơn nữa, gần như là tựa hẳn vào người Dương Phàm.
Cánh tay rắn chắc của Dương Phàm hơi nổi gân xanh, cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc lá, hung hăng nện xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vỡ tan. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Nếu còn nghe thấy loại lời nói rắm chó này nữa, ông đây sẽ đập nát cái hội này, hủy luôn công ty giải trí của Trần Xương Khoa. Các người muốn nghĩ thế nào mặc kệ, dừng có chơi tôi.
Trên mặt La Thành vẫn có vẻ tươi cười giờ chuyển thành biểu tình hơi kỳ quái, nhìn kỹ cũng không biết là khóc hay cười. Những người khác trong phòng đều bị cơn tức giận của Dương Phàm làm cho sợ hãi, kể cả Tôn Đăng Khoa, trên mặt đều mang theo vẻ kính sợ. Phóng mắt nhìn toàn bộ Bắc Kinh, có mấy người dám nói hủy kinh doanh của Trần gia? Nhưng hiện tại con người mãnh liệt trước mặt, không hề nể tình mà nói ra trước mặt toàn bộ mọi người.