Lăn lộn ở Bắc Kinh này, càng quen biết nhiều càng tốt, không thể việc gì cũng trông cậy vào lãnh đạo hỗ trợ. Hơn nữa, quen biết người của Hội Giám sát Chứng khoán chỉ có lợi mà thôi. Có lẽ còn có thể kiếm được tin tức gì đó, kiếm chút tiền tiêu vặt. Trong nhà Lý Thắng Lợi cũng không dư dả, tâm tư này khó có thể tránh khỏi.
- Đi theo ngài làm việc, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy thoải mái.
Lý Thắng Lợi không bỏ lỡ cơ hội nịnh lãnh đạo một chút.
Dương Phàm cười mắng:
- Ít kiểu đó với tôi đi. Tới Viện Khoa học Xã hội này, cậu kiêm nhiệm vị trí Chánh văn phòng một chút. Tôi vẫn có quyền này mà.
Có lời này của Dương Phàm, cấp bậc của Lý Thắng Lợi từ phó phòng lên thành trưởng phòng. Bất cứ chức gì mà có chữ phó đều phải kém hơn trưởng nhiều.
Chỗ nào có người là có mâu thuẫn, mà có mâu thuẫn sẽ phải có đấu tranh. Ngày đầu tiên nhận chức, Dương Phàm còn chưa ngồi ấm vị trí viện trưởng thì đã có chuyện tới.
Đầu tiên tới cửa chính là lão Hạ của Viện tôn giáo, cũng chính là người quen của Trương Uy. Người này dáng cao cao gầy gầy, trong tay đang cầm một chén trà, màu da hơi tái nhợt, đi đường người ta thấy cũng phải sợ sẽ bị gió thổi bay mất.
Thái độ của lão Hạ khá cung kính, trước hết là gõ cửa. Lý Thắng Lợi đứng lên mở cửa, lão Hạ tiến vào liền cười nói:
- Thư ký Lý, Phó viện trưởng Dương có đây không? Tôi có chút việc muốn tìm.
Dương Phàm luôn có thái độ phi thường khách khí với những người có học vấn. Những người này đều là người kỳ cựu, đều rất sĩ diện. Nếu muốn công tác an ổn ở Viện Khoa học Xã hội thì phải khách khí với những người này. Nếu dùng thái độ coi như cấp dưới với họ rõ ràng là không được.
- Mời Hạ lão vào.
Dương Phàm lập tức mỉm cười đi từ trong phòng ra, tiếp đón lão Hạ ngồi xuống.
Cách xưng hô này khiến trên mặt lão Hạ lộ ra một tia vừa lòng, tuy nhiên lão Hạ không vì vậy mà làm càn, ngược lại càng có vẻ khách khí hơn, nói:
- Phó viện trưởng Dương, tôi tới gặp ngài là để cầu viện.
Không hề cậy già lên mặt, ngược lại lộ ra hương vị lõi đời. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Dương Phàm đối với lão Hạ. Trước kia Dương Phàm đã tiếp xúc không ít với những người này. Người nghiên cứu học vấn thường mang chút ngạo khí trong khí chất. Tuy nhiên lão Hạ này lại hơi không giống những người khác.
- Hạ lão quá khách khí, ngài có việc mời nói.
Đã có kinh nghiệm khảo nghiệm nên hiện tại Dương Phàm đã không vì một hai câu khách khí mà tùy tiện tỏ thái độ. Đầu tiên phải biết rõ sự tình rồi mới nói sau.
- Sự tình là thế này, gần đây Viện tôn giáo chúng tôi có mấy đề tài nghiên cứu, đều được trung ương cực kỳ coi trọng. Nhưng, tiền mà cấp trên phân cho đến tay chúng tôi chỉ có 50%. Mấy đề tài khác đã bắt đầu được một nửa rồi mà vẫn chưa thấy đồng nào. Chuyện này tôi muốn mời ngài hỗ trợ thúc giục phó viện trưởng Mã một chút. Tiền là từ trong tay anh ta, anh ta biết rõ chuyện này nhất.
Dương Phàm nghe vậy trong lòng cả kinh, chuyện này mới nghe thoạt nhìn đơn giản, ai biết bên trong có vấn đề gì chứ? Thấy Dương Phàm vẫn có vẻ thản nhiên, lão Hạ lại nói tiếp:
- Chuyện này trước kia tôi cũng đã phản ánh với Chu lão. Ông ấy cũng tỏ vẻ sẽ hỏi đến một chút, ai ngờ Chu lão lại ra đi như vậy, sự tình liền trì hoãn tới tận bây giờ. Lúc này, đề tài của chúng tôi đang ở thời điểm mấu chốt, mười mấy chuyên gia chờ tiền, cần phải đi Thiên Vực và Tây Vực khảo sát thực địa, giao lưu học tập với các học giả địa phương. Ngài cũng biết Viện Khoa học Xã hội chúng ta đều là dựa vào ăn cơm tài chính, cấp trên không chi tiền, chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả.
Không đề cập tới Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm cũng coi chuyện này bình thường thôi, tuy nhiên nhắc tới Chu Minh Đạo, trong lòng Dương Phàm hơi giật mình theo bản năng, thầm nhủ lão Hạ này có phải dụng tâm kín đáo hay không? Chẳng lẽ lão già này thấy mình đưa Trương Uy ra cửa, muốn mượn cơ hội để dương danh à? Có suy nghĩ này, kết hợp với ấn tượng đầu tiên đối với lão Hạ, Dương Phàm lập tức có tâm lý phòng ngừa đối với lão.
- Hạ lão, ngài cũng thấy đấy, tôi mới tới viện, có quá nhiều chuyện chưa rõ. Chờ vài ngày, tôi quen thuộc tình hình rồi nói sau được không?
Dương Phàm bắt đầu mỉm cười lấy lệ, tuy nhiên thái độ rất chân thành, lý do cũng rất đầy đủ.
Lão Hạ thật ra không ngờ Dương Phàm lại trơn trượt như vậy. Lời nói này của lão là thật, tuy nhiên đúng là lão là kẻ đối nhân xử thế khá lõi đời, hơn nữa thấy Trương Uy và Dương Phàm có quan hệ không tồi, muốn mượn lực một chút, cho nên trước tiên chạy tới nói chuyện này. Có điều không ngờ Dương Phàm lại nhẹ nhàng gác chuyện này sang một bên như vậy.
- Nếu Phó viện trưởng Dương nói như vậy, tôi đành phải chờ tiếp theo thôi. Tuy nhiên nếu ngài có thời gian, tốt nhất đến viện chúng tôi xem một chút cho biết.
Lão Hạ buông một câu như vậy, coi như khách khí cáo từ.
Thái độ này khiến trong lòng Dương Phàm sinh ra một chút nghi vấn, cảm thấy lão Hạ có vẻ như không nói dối. Không biết tình huống tuyệt không tỏ thái độ, đây là tín ngưỡng nhiều năm làm quan của Dương Phàm. Mặc kệ thái độ của lão Hạ thế nào, nếu chỉ là lời nói của một bên sẽ không thể tác động được Dương Phàm. Hơn nữa, sau khi Chu Minh Đạo qua đời, phó viện trưởng Mã vẫn chủ trì công tác lâm thời. Trước kia khi còn sống, đại đa số công việc đều được Chu Minh Đạo giao cho các phó viện trưởng làm, Dương Phàm cũng không tính toán thay đổi, miễn cho xảy ra phiền toái không cần thiết.
Dương Phàm vẫn có một chút ấn tượng về phó viện trưởng Mã. Khi Chu Minh Đạo còn sống, ông ta vẫn chủ quản khối tài vụ. Bề ngoài thì Chu Minh Đạo rất tín nhiệm ông ta. Dương Phàm vốn giữ nguyên các quy định và phong cách làm việc cũ của Chu Minh Đạo, bởi vậy sẽ không vì lời nói của lão Hạ mà làm ra động tĩnh gì.
Tuy nhiên cũng cần phải xem xét chuyện này một chút, trong viện có không ít đề tài, từng đề tài đều cần dùng tới tiền. Không nắm rõ về tài vụ là không được.
Đang suy nghĩ chuyện này thì ngoài cửa truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
- Phó viện trưởng Dương có đây không?
Lý Thắng Lợi khẩn trương đứng lên mở cửa. Sang một môi trường mới, thật ra Lý Thắng Lợi khá bận rộn, hết thảy vốn đã quen thuộc, giờ phải nghiên cứu từ đầu những thứ người trước đã để lại, không ngờ vừa hết khách này lại tới khách khác. Lý Thắng Lợi thầm nghĩ buổi tối xem ra phải tăng ca, bằng không dựa theo xu thế này, khó có thể làm hết việc được.
Ngoài cửa là phó viện trưởng Mã, dáng người trung niên, vẻ mặt lãnh đạm, trên mặt luôn mang theo một tia ngạo khí.
Lý Thắng Lợi đã gặp người này trên hội nghị, tự nhiên biết đây là một trong những lãnh đạo chủ yếu của viện:
- Chào phó viện trưởng Mã!
- Ừ!
Phó viện trưởng Mã gần như không hề nhìn Lý Thắng Lợi, vọt thẳng vào như một cơn gió, thấy Dương Phàm vừa mới đứng lên, cũng không khách khí liền trực tiếp hỏi:
- Vừa rồi lão Hạ tìm đến Phó viện trưởng Dương? Hắn nói cái gì? Người này luôn giở trò, trước khi khi Chu lão còn sống, hắn luôn đâm thọc, không hề có chút đoàn kết nào cả.
Phó viện trưởng Mã bộ dáng nổi giận đùng đùng, dùng thái độ của người già cả, xuất hiện trước mặt Dương Phàm. Nói thật trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái, trước kia ở trong viện cũng nhiều lần gặp qua hắn, biết hắn nhất quán đều là cái dạng này. Trời mới biết hắn là như thế nào đạt được tín nhiệm của Chu Minh Đạo, nói chuyện không khách khí một chút nào.
- Phó viện trưởng Mã có chuyện có thể nói từ từ thôi. Thái độ của anh như vậy sao có thể khiến tôi hiểu biết tình huống được?
Dương Phàm khẽ cau mày, thân hình vốn đang đứng lên lại ngồi xuống một cách bình ổn. Anh khách khí thì tôi càng khách khí! Anh cứng rắn thì tôi càng cứng rắn hơn! Đó là tính cách của Dương Phàm.
- Bên phân viện Tôn giáo hàng năm đều không hề vượt quá dự toán. Mặc kệ cấp bao nhiêu đều có thể dùng hết. Tài chính trong viện vốn khó khăn, cấp trên chi rất hữu hạn, tôi có làm gì không đúng đâu? Hắn ta cảm thấy chịu thiệt liền lên gặp anh tố cáo. Nghĩ tôi muốn quản chuyện này sao? Ai quản thì quản, tôi mặc kệ.
Phó viện trưởng Mã vẫn bộ dạng lửa cháy mông, không hề có chút dịu đi.
Trong lòng Dương Phàm, cơn tức giận đã hơi toát ra bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng cầm bật lửa lên, châm một điếu thuốc, sau đó dùng bật lửa gõ nhẹ lên bàn, khống chế cảm xúc, chậm rãi nói:
- Phó viện trưởng Mã, mời ngồi xuống, chậm rãi kể lại sự việc xem nào. Hạ lão đến chỗ tôi phản ánh tình huống, anh cảm thấy có gì không đúng không?
Những lời này không nóng không lạnh, trên thực tế lại lộ ra một ý ám chỉ mãnh liệt, chính là ngầm nói rằng: “Họ Mã kia, anh muốn gì thì nói cho rõ ràng. Nơi này hiện tại do ai chủ trì công tác? Ai có quyền quyết định?”
Phó viện trưởng Mã trước kia đã biết Dương Phàm, cảm thấy đây chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, khiêm tốn mà thôi, hiện tại đột nhiên trở về ngồi cùng bàn với mình còn chưa tính, không ngờ còn cao hơn nửa cấp. Nói thật, trong lòng Phó viện trưởng Mã hơi mất cân bằng. Sau khi Chu Minh Đạo qua đời, ông ta là người có cơ hội nhất để lên thay, kết quả là Dương Phàm từ trên trời rơi xuống, không ngờ cấp trên lại trực tiếp bố trí người xuống mà không đôn ông ta lên, khiến Dương Phàm đến chủ trì công tác. Điều này làm cho Phó viện trưởng Mã khó có thể cân bằng tâm lý nổi.
- Dương Phàm, cậu không thể bao che người như thế được. Khi Chu lão còn sống đã nói ông ấy sẽ xử lý, tôi mới nhẫn nại tới bây giờ. Hiện tại…
- Hiện tại làm sao? Anh cảm thấy tôi tuổi trẻ, không thể đứng ở tuyến đầu được phải không? Đồng chí Mã Tông Vĩ, hiện tại tôi mời anh ngồi xuống, nói lại rõ ràng sự tình một lượt. Nơi này là phòng làm việc của Viện trưởng, không phải hậu viện nhà anh.
Dương Phàm mạnh mẽ ném chiếc bật lửa xuống bàn, sắc mặt lập tức lạnh xuống, khí thế nháy mắt bộc phát ra theo động tác này.
Dương Phàm không phát hỏa nhưng vẻ bình tĩnh như một tảng đá ngầm sừng sững giữa dòng nước xiết này còn hiệu quả hơn phát hỏa rất nhiều. Trong Viện Khoa học Xã hội này có rất nhiều lão già kỳ cựu, nếu ai cũng đều giống như vp này, có chút việc đều nháo hết cả lên, vậy sau này Dương Phàm còn làm việc thế nào được? Đây là giai đoạn đầu, cần phải nhắc nhở cho đối phương biết mình là ai, không thể mềm tay được.
Tuy rằng Mã Tông Vĩ và Dương Phàm có cấp bậc giống nhau nhưng lão đã ở lâu năm trong nhà nước, trước kia lại chỉ làm trong mảng nghiên cứu học thuật, sao có thể so về khí thế với kẻ đã làm chúa một phương lâu năm như Dương Phàm? Thái độ của Dương Phàm rất lạnh lùng, Mã Tông Vĩ liền ngây ngẩn cả người, nguyên bản đang nói năng phi thường lưu loát, lập tức nghẹn cả lại.
Giờ khắc này Phó viện trưởng Mã cũng ý thức được một vấn đề, thằng nhóc trẻ tuổi trước kia vẫn đi theo bên người Chu Minh Đạo, khi gặp mình vẫn chào Mã lão, hiện giờ đã trưởng thành. Phó viện trưởng Mã không hề ngốc, rất nhiều chuyện chỉ đơn giản suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, vấn đề là trong đầu ông ta luôn có một ý niệm, mình là người lớn tuổi kỳ cựu, có thể làm việc không cần kiêng kỵ. Mấu chốt là quan hệ giữa ông ta và Chu Minh Đạo cũng không tệ lắm. Trước kia Chu Minh Đạo cũng không can thiệp nhiều vào chuyện của ông ta, Dương Phàm là học trò của Chu Minh Đạo, chuyện mà giáo sư của mày còn không quản, mày nhúng tay vào làm gì chứ? Loại quan niệm này là nguyên nhân chủ yếu khiến Mã Tông Vĩ làm càn trước mặt Dương Phàm, kết quả là đụng ngay phải một cái đinh quá rắn.
Nhìn biểu tình lạnh lùng, bình tĩnh của Dương Phàm, trong ánh mắt lộ ra khí thế không thể phản bác, Mã Tông Vĩ không biết nói gì nữa, trong lòng đột nhiên hơi sợ người trẻ tuổi này, bất giác ngồi xuống, khi phản ứng lại định đứng lên, kết quả hơi nâng mông lên lại ngồi xuống, thở phì phì nhìn Dương Phàm không nói.