41 Ngày kế Chân Bảo Lộ không cần đi đến Ngọc Bàn Sơn học, nhưng phải ở trong phòng học thêu thùa.
Một năm qua, từ lúc đầu Chân Bảo Lộ chăm chỉ chịu khó, cho tới bây giờ dĩ nhiên ở trong mắt Tạ phu tử đã trở thành một học sinh thông minh nhu thuận.
42 Chân Bảo Lộ đi ra viện trước, vừa thấy Chân Bảo Quỳnh, liền la lên: "Tỷ tỷ, Chúc ma ma nói xe ngựa của tỷ tỷ xảy ra chuyện, tỷ không bị thương chứ?" Nàng liền nắm lấy tay tỷ tỷ nhà mình, trên dưới đánh giá một lúc.
43 Tính tình Thượng nhi lạnh nhạt, không giống những đứa bé khác, rất ít khóc lóc. Lúc trêu đùa hắn, thường thì hắn đều không để ý tới. Lúc này tiểu tử kia ngẩng lên, một đôi mắt to đen nhánh giống như viên đá dưới sông sạch sẽ trong suốt, chiếu đến khuôn mặt của vị thiếu niên trước mắt.
44 Chân Bảo Lộ cũng cảm thấy kỳ quái ----- Hàn Lâm viện có nhiều người như vậy, vì sao chỉ mỗi phụ thân vô duyên vô cớ bị nhiễm dịch bệnh?
Không lẽ giống như tổ mẫu nói, đây đều là mệnh sao? Nhưng nàng không tin vào mệnh, ông trời đã cho nàng sống lại một đời, nào có đạo lý trơ mắt nhìn phụ thân nhà mình gặp chuyện không may?
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nằm ở trên giường, từ lúc nãy được Hương Hàn hầu hạ rửa chân xong, hiện nay hai chân trắng mịn mềm mại trống không, tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng trong phòng ấm áp dễ chịu, chân không như vậy cũng không lạnh chút nào.
45 Chân Bảo Lộ lập tức bối rối, mấp máy môi nói: "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?"
Làm sao lại như vậy? Mấy ngày nay phụ thân căn bản không đi Hàn Lâm Viện, cho dù buổi sáng lúc nàng tỉnh lai, phụ thân vẫn khỏe mạnh.
46 Vân Hạc Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, bệnh dịch của Chân Như Tùng hiển nhiên được chữa khỏi rất nhanh.
Mà vốn là thân thể của Chân Bảo Lộ đã tốt rồi, chỉ là ngày ấy đi chân đất sang nhìn phụ thân, bị lạnh, buổi tối lại phát sốt.
47 Mặc dù Chân Bảo Lộ chỉ mới là tiểu cô nương mười tuổi, nhìn thấy cảnh này, cũng nên có chút xấu hổ. Nhưng Chân Bảo Lộ nhìn thiếu niên đứng dưới tàng cây sơn trà, một đôi mắt to đen lúng liếng lẳng lặng nhìn một lúc lâu, ánh mắt theo bản năng lướt từ cổ của hắn trở lui xuống những bộ phận khác một lúc, hơi hơi mấp máy môi, rồi sau đó mới hậu tri hậu giác cúi đầu xuống.
48 Đợi đến lúc Chân Bảo Lộ ngồi trên xe ngựa, trong lòng vẫn có chút rầu rĩ, hai tay lẳng lặng đặt trên đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nỏn nhăn thành một đống.
49 Bên Chân Bảo Lộ, Tống Như kéo nàng dọc đường chơi đùa mua đồ ăn ngon. Muốn hối lộ lấy lòng nàng như vậy, dĩ nhiên đã rất rõ ràng.
Tuy nói Chân Bảo Lộ không cần Tống Như lấy lòng, cũng sẽ giúp Tống Chấp gặp gỡ tỷ tỷ, nhưng nếu Tống Như nhiệt tình như vậy, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.
50 Mặc dù Chân Bảo Lộ rất tò mò, nhưng cũng biết lúc này mình không thể đi vào. Vừa lúc Lý ma ma bên cạnh lão thái thái đi ra. Thường ngày Lý ma ma cực kỳ hòa ái, nói chuyện cũng ôn hòa, hướng tới các nàng hành lễ nói: "Tứ tiểu thư, Lục tiểu thư, hiện giờ lão thái thái có chuyện muốn nói với Nhị gia, hay là hai vị tiểu thư trở về trước, lát sau hãy trở lại.