41 Nàng cúi đầu lại nhìn cái tay bên hông mình, xác nhận không nhìn lầm, lập tức quay đầu nhìn cái tay kia của hắn, quả nhiên chỉ thấy hắn dùng một tay bóc vẻ!
Lợi hại như vậy?
Mắt Phượng Thiển sáng rực nhìn tay hắn linh hoạt: “Chẳng lẽ còn có nội công tâm pháp bóc hạt dẻ? Dạy ta đi, dạy ta đi!"
"Nội công tâm pháp thì có, nhưng không phải dùng để bóc hạt dẻ.
42 Nàng không biết, kỳ thật ông chủ đã sớm biết nàng là nữ nhi.
Lúc vừa rồi đi ở trên đường, ánh sáng mơ hồ, tuy nói thân hình nàng nhỏ gầy, nhưng người bình thường đều không nhận ra giới tính của nàng.
43 Ông chủ thấy hai người thương lượng lâu như vậy, sợ bọn họ đột nhiên đổi ý mặc kệ, hơn nữa Phượng Thiển nói câu đầu tiên hắn cũng nghe được, giống như là đang trách công tử kia mua nhiều trống bỏi như vậy.
44 Quân Mặc Ảnh cúi đầu cười, ôm thắt lưng nàng, mũi chân nhún một chút, phi thân lên. Đột nhiên Phượng Thiển cách mặt đất vẫn chưa kịp phản ứng lại, trong tiếng đinh đinh đang đang của chuông gió, hai người đã vững vàng dừng ở bên cửa sổ.
45 "Lại nói bậy. " Quân Mặc Ảnh thấp giọng đánh gãy lời nàng nói, chọc khuôn mặt nhỏ của nàng: "Trừ bỏ Thiển Thiển, những người khác nằm đều chật. Trẫm không vui.
46 Quân Mặc Ảnh.
Ba chữ này là tên của hắn, lại không biết bao nhiêu năm không ai kêu lên.
Trong trí nhớ, trừ bỏ khi còn bé phụ hoàng sẽ gọi hắn là Ảnh nhi, còn cho đến bây giờ, chưa từng có người nào dám dễ dàng kêu tên của hắn.
47 Hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ Quân Mặc Ảnh có lúc không khống chế được bản thân.
Nhưng hiện tại, hắn cảm giác được mình như mất đi lý trí bình thường, giống như một con thú không biết thoả mãn, liều mạng muốn lấy từ trên người nàng một chút gì đó.
48
49
50