1 Serena, đang nhìn xuống từ cửa sổ, nghĩ rằng phép màu của mùa xuân ở Staverley theo năm tháng càng trở lên xinh đẹp, hấp dẫn hơn. Chưa bao giờ những bãi cỏ đẫm sương trở lên xanh hơn hoặc tử đinh hương mọc sum xuê với những cành trĩu nặng hoa màu trắng, màu cà và màu tím hơn nơi này.
2 “Vulcan muộn rồi” Bá tước Gillingham nhận xét, duỗi đôi chân dài thêm một chút nữa lên trên chiếc thảm trước lò sưởi và uể oải với tới ly rượu. “Chưa đâu” Ngài Peter Burley đáp lại “và tôi cá với anh 500, Gilly, rằng anh ta sẽ ở đây trước khi đồng hồ điểm chuông” “Xong” Quý ngài Gillingham trả lời, và đảo mắt về phía chiếc đồng cẩm thạch lớn đặt trên chiếc giá của lò sưởi đang đếm từng tiếng tíc tắc.
3 Serena sớm thức dậy trên chiếc giường nhỏ bằng gỗ sồi mà nàng đã từng ngủ từ khi còn bé. Ánh sáng lọt qua khe rèm làm lộ ra những đường nét quen thuộc của căn phòng đã từng là phòng trẻ của nàng, và nàng vẫn thích nó tiếp tục là phòng ngủ cho dù nàng có thể có được căn phòng lớn và rộng hơn trong nhà.
4 Trên ghế ngồi bọc sa tanh đỏ trong xe, Serena có đủ thời giờ để suy nghĩ. Thời gian di chuyển chậm chạp trôi qua và nàng vui mừng khi được nghỉ hai lần lúc đổi ngựa để nàng có thể vào một nhà trọ chốc lát mà co duỗi đôi chân mỏi nhừ.
5 Hariet, hầu tước phu nhân Vulcan, đẩy chiếc gương mạ vàng ra xa một cách thô bạo. “Quỷ thật, sáng nay trông ta thật xấu xí,” bà nói; “ta không muốn để ý bản thân nữa, mụ kia.
6 Serena chậm rãi bước xuống Cầu Thang Lớn. Đã là đêm thứ sáu tại Mandrake, song nàng vẫn không sao chế ngự nổi sự nhút nhát giờ đang ào đến như một cơn lũ khi nàng tới Sảnh Lớn, nhìn qua cánh cửa mở của Phòng Khách Bạc thấy một đám đông khách khứa.
7 Nắng chiếu ấm áp trên mái đầu Serena, lát sau nàng đặt đống đồ thêu đang làm tay mình bận rộn xuống và ngả đầu lên khung cửa sổ bằng gỗ. Nàng nhắm mắt lại.
8 Harriet Vulcan đặt một cọc tiền vàng và lại mất. Cọc thứ hai cũng chịu chung số phận. Bà nhìn sang bên bàn và bắt gặp ánh nhìn chiến thắng trong mắt quý ngài Wrotham.
9 Serena cảm thấy như cứng người lại tê liệt ngay cả khi tim đập thình thịch và sự kinh hoàng bởi những gì xảy ra làm nàng choáng váng kinh sợ. Nàng gần như nài xin sự lãng quên sao cho cảnh tượng dòng máu đỏ thẫm từ miệng tên buôn lậu có thể ngừng lại, sao cho nàng có thể làm trật cái nhìn khỏi đôi mắt mờ đục đang trong màn sương chết chóc.
10 “Chị quá ghen tị với bộ đồ cưỡi ngựa của em,” Isabel nói, giữ cương ngựa và tiến sát bên Serena người đang cưỡi trên một con ngựa nâu tuyệt đẹp đứng đợi ở cuối một dặm cỏ dài.
11 Bà hầu tước đang thay áo cho bữa tối. Martha trang trí một cành hoa trang sức lên những lọn tóc cho bà. Yvette đang hoàn tất vài chi tiết nho nhỏ cho chiếc áo dài sa màu bạc vừa mới may xong hồi chiều, và thằng bé da đen đứng bên bàn trang điểm bưng trên tay một cái khay có để một chiếc bình thon đầy rượu và một cái ly chạm ký tự bay bướm.
12 Rất là không thoải mái khi phải giữ thăng bằng một cách bấp bênh trên lưng ngựa, nhưng Serena không nghĩ đến điều ấy vì đã thoát khỏi Ngài Wortham; và cuối cùng khi họ ra khỏi tầm nhìn của cỗ xe, tên cướp quay ngựa rời khỏi đường cái vào một con đường cỏ chạy giữa những cánh đồng, nàng thở một tiếng dài sườn sượt nhẹ nhõm.
13 Nữ hầu tước mở mắt, rên lên rồi nhắm lại. Bà thấy mình yếu quá, yếu đến nỗi bà muốn cầu xin sự lãng quên hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Nhưng giấc ngủ đã bỏ rơi bà và thay vào đấy, bà lại luôn thấy mình tỉnh táo đến nỗi nhận thức rất rõ cái đầu nhức bưng bưng và cái miệng khát khô của mình.
14 Khi Serena thức dậy, mặt trời mùa hè đã mọc cao trên bầu trời, chiếu những tia sáng vàng rực rỡ qua những cánh cửa sổ chỉ buông rèm một phần trong phòng nàng.
15 Serena thức dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng ngủ to màu vàng và xanh lá mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Trong một thoáng nàng điên cuồng tự hỏi mình đang ở đâu, rồi cánh cửa mở ra và Eudora bước vào.
16 “Tôi cá năm trăm đồng là chúng ta sẽ có một cơn bão với sấm sét trước sẩm tối nay,” Ngài Gillingham nói, nhìn ra biển từ cánh cửa sổ của Vườn cam. “Trời quá nóng để mà cá cược, nóng đến nỗi em chẳng thấy gì khác ngoài khó chịu đến phán ớn,” Isabel đáp lại.
17 Bà hầu tước dừng lại nhìn xuống người chồng đã chết. Đầu óc bà quá kích động với khao khát trả thù, quá sửng sốt bởi ngọn lửa dường như đốt cháy tất cả suy nghĩ ngoài sự khát máu, đến nỗi lúc ấy bà không thể nhận ra ông hay nhớ ra ông là ai.
18 Serena đẩy cánh cửa sổ và đứng nhìn ra vườn. Ánh nắng ấm áp và vàng rực, và mặt biển phản chiếu màu trời xanh thẳm. Một đàn chim câu trắng bay qua bãi cỏ xanh.