21 Đa Bảo hóa đá trong nháy mắt.
Cô thiếu chút nữa quên rằng còn có chuyện này, trong tình thế cấp bách cô nói là cô đã có đối tượng.
Thật là sóng trước chưa qua sóng sau đã ập đến, Đa Bảo thật muốn cầm miếng đậu phụ thối đập vào đầu mình.
22 Editor: Jesse Tran
Đa Bảo ngơ ngác nhìn tay mình bị Cọc Gỗ cẩn thận đặt ở trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô thất thần trong phút chốc, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh chầm chậm truyền đến đầu ngón của cô sau đó từ từ lan đến trái tim cô.
23 Editor: Jesse Tran
Kể từ khi cùng Cọc Gỗ đóng kịch, Đa Bảo nói không lên lời vừa nhìn thấy anh là đã cảm thấy lúng túng, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng anh, Đa Bảo cảm thấy giữa hai người có chút là lạ, nhưng Cọc Gỗ vẫn giống như bình thường, Đa Bảo không hề nào nhắc lại chuyện hôm đó Cọc Gỗ cũng không nói một chữ, Đa Bảo càng cảm thấy quả thật hôm đó là mình suy nghĩ nhiều.
24 Editor: Jesse Tran
“Chúng ta hẹn hò nhé. . . . . . ”
. . . . . .
Thời điểm Đa Bảo nghe được câu này cả người lập tức tỉnh táo, ý thức được chuyện gì vừa xảy ra phản ứng đầu tiên là đẩy thật mạnh tay của Cọc Gỗ hoảng hốt bỏ chạy.
25 Editor: Serena Nguyen
Đa Bảo không yêu đương nhiều năm rồi, yêu một lần nữa, cô cũng không ngờ sẽ là sẽ yêu người có cấp bậc như Cọc Gỗ, bình thường Đa Bảo bị mấy cô gái kì hoa ở kí túc xá tẩy não, giờ cũng bắt đầu chú trọng hình tượng, cô không sợ mất mặt không thể gặp người, nhưng cô không thể để Cọc Gỗ nhà cô mất mặt được!
Ở chung một chỗ với Cọc Gỗ, Đa Bảo làm việc có sức lực hẳn lên.
26 Editor: Serena Nguyen
“Lần sau vào phòng em nhớ gõ cửa. ”
“Lần sau tắm nhớ khóa cửa phòng. ”
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người ở trên bàn cơm đồng thời mở miệng.
27 Editor: Jesse Tran
Ngón tay thon dài mang theo nóng bỏng gấp gáp kéo áo Đa Bảo xuống, mất đi lớp áo khoác che chở bên trong Đa Bảo chỉ còn có một lớp quần áo màu đen, chặt chẽ ôm khít bộ ngực đẫy đà của cô, có lồi có lõm, chiếc quần bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài, phong cảnh vô hạn.
28 Editor: Jesse Tran
Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ bừa bãi chiếu xuống gương mặt anh tuấn của Giang Mộ Hi, người tối qua ở dưới thân anh thở dốc cả đêm, thân hình yếu đuối hiện tại đang bọc một cái chăn lớn như một cái bánh chưng nhỏ nhìn anh.
29 Editor: Serena Nguyen
Hôm đó rất khuya Giang Mộ Hi mới trở về, lúc trở lại Đa Bảo cũng đã ngủ thiếp đi.
Ông đột ngột bị tắc van tim, nếu không phải vì cấp cứu kịp thời anh đã vĩnh viễn mất ông.
30 Editor: Serena Nguyen
Thứ bảy, Đa Bảo sống chết lôi Cọc Gỗ đi gặp An Kha.
“Mộc Hi, đó là thanh mai trúc mã của em, là bạn thân quan trọng như bạn cùng phòng, anh nhất định phải cho em mặt mũi nha!” Đa Bảo ở trên xe vẫn lẩm bẩm.
31 Editor: Jesse Tran
Sau khi chân tướng sáng tỏ Đa Bảo không đến làm ở Giang thị nưaz, cho dù còn hai tuần nữa mới kết thúc khóa huấn luyện cô cũng không đi, hiện tại cô cực kỳ ghét Giang thị, Cọc Gỗ= người thừa kế= Giang Mộ Hi, Cọc Gỗ mà cô vẫn tin tưởng hóa ra lại là người thừa kế của Giang thị trước nay cô luôn ghi hận trong lòng, từ khi bắt đầu anh đã biết, từ đầu tới cuối chỉ là diễn trò, còn cô như một thằng hề trước mặt anh, bị anh đùa bỡn, bị anh xem như trò cười, thậm chí ngay cả thứ quý báu nhất cũng trao cho anh, quay đầu lại thì ra chỉ là một âm mưu.
32 Editor: Jesse Tran
Lần trước ở Giang thị Đa Bảo bị Giang Mộ Hi dọa, lần này về công ty lại bị yêu nghiệt dọa, hơn nữa lần này mức độ kinh hãi tuyệt đối đáng sợ hơn so với lần trước, Đa Bảo vốn đang khóc cộng thêm bị hù dọa lại càng khóc thảm thiết.
33 Editor: Serena Nguyen
Mẹ nghỉ ngơi thật lâu ở phòng khách mới khôi phục bình thường, thân phận thật của Giang Mộ Hi dọa mẹ phát khiếp, làm sao đột nhiên lại là người thừa kế Giang thị cơ chứ?
“Đa Bảo, mặc dù mẹ vẫn cảm thấy không có tiền là tuyệt đối không thể, nhưng mà mẹ cũng tự biết rõ, mẹ chưa từng trông mong con có thể gả vào nhà giàu phất lên làm Phượng Hoàng, chỉ muốn con tìm một người có điều kiện tốt, ít nhất phải như chúng ta nhà, đạo lý môn đăng hộ đối này mẹ biết, nhà họ Giang, chúng ta thật sự không với cao nổi.
34 Lúc Giang Mộ Hi chạy tới bệnh viện, Đa Bảo đã vào phòng bệnh rồi, mệt mỏi rơi vào giấc ngủ say.
Bát Bảo vẫn ngồi ở bên giường cùng với cô, thấy ngoài phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng thì muốn mở miệng nói gì đó.
35 Editor: Jesse Tran
"Ai muốn sinh Tiểu Đầu Gỗ với anh!" Đa Bảo bị Giang Mộ Hi đùa giỡn mặt mặt lập tức đỏ ửng.
Giang Mộ Hi nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô khóe miệng không che giấu được nụ cười, đã mấy ngày rồi không thấy cô mặc dù rất muốn nuốt cô vào trong bụng nhưng anh vẫn còn là lo lắng sức khỏe của cô, nhẹ nhàng vuốt đầu cô dịu dàng mở miệng.
36 Editor: Jesse Tran
Hô hấp ngày càng nặng nề, nửa trên của Đa Bảo đã bị anh lột sạch như đậu phộng chỉ đợi anh hưởng thụ, lần nữa nằm trên thân thể mềm mại của cô, gương mặt quân tử tuấn tú của Giang Mộ Hi từ từ lộ ánh mắt gian tà.
37 Editor: Serena Nguyen
Mọi việc có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, trừ hai ngày cuối tuần về nhà theo thường lệ, Đa Bảo hầu như đều ở nhà Giang Mộ Hi, hai người coi như là chính thức tiến vào trạng thái ở chung.
38 Editor: Serena Nguyen
Ngày hôm sau, vì giữ hình tượng, Đa Bảo còn mặc nguyên bộ véc với váy zíp đen, buộc mái tóc ngang vai thành kiểu công chúa vừa gọn gàng lại nền nã, nhìn vừa chuyên nghiệp lại trang nhã.
39 Editor: Jesse Tran
Đa Bảo không hiểu nổi tại sao bị yêu nghiệt yêu cầu tham gia tiếp khách, anh ta không cho Yêu Tinh đi giúp đỡ anh ta mà đổi thành cô? Đa Bảo chợt cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, cảm giác anh không có chút lòng tốt nào mà là muốn chỉnh cô thì đúng hơn.
40 Editor: Jesse Tran
Doãn Kha Cẩn nhìn Đa Bảo say khướt còn hung dữ mắng anh ta, chẳng những không tức giận mà khóe miệng còn hơi nhếch lên.
“Không thể uống rượu cũng không cần cố đấm ăn xôi.