41 Chương 41: cây cát cánh “Cầu Cầu, Cầu Cầu, tao sẽ bắt được mày. ” Long tịch bảo hưng phấn hô to, trong vườn hoa, một người một chó điên cuồng chạy trốn, Cầu Cầu mặt hắc tuyến nhìn cô gái tóc dài tung bay, đầu đầy mồ hôi đằng sau, trời ạ, chỉ nghe qua chó đuổi theo người, còn chưa nghe qua chó bị người đuổi theo, sao nó lại đáng thương như vậy chứ•••• Trời nóng như vậy, cô không nên ôm nó lăn qua lăn lại, người nó đã một thân lông dài nóng sắp trúng gió rồi, cô còn không bỏ qua cho nó •••• Sao mà cô gái kia ác độc thế, chạy chạy, đột nhiên nghĩ đến người cha đã qua đời từng nói với nó, cô gái xinh đẹp này là người thương yêu nhất của chủ nhân bác cùng chủ nhân Hiên, phải bảo vệ cô cho tốt, không thể để cho cô bị thương, quay đầu lại để xem cẩn thận cô có ngã nhào không, sao đó đành chịu chết dừng bước, mặc cho cô ngồi phịch ở trên người của nó há mồm thở dốc, thô lỗ cỡi áo khoác xuống, lộ ra vai cùng cánh tay.
42 Chương 42: bị cảm “Cô nói ngày hôm qua cô ấy ngủ cùng đôi song sinh kia?” Giọng nói trầm thấp rõ ràng cho thấy chủ nhân của nó tức giận. “Đúng vậy” trả lời chính là giọng nữ êm ái.
43 Chương 43: nuôi nhốt? Cung dưỡng! Long tịch bảo cảm, rốt cuộc bị sinh đôi dùng ‘chính ách cưỡng chế’, đã khỏi đi nhiều, vì vậy sau giữa trưa ở nơi ấm áp này, vùi trong ngực Long tịch bác, người kia lên tiếng: “Cái đó ••• anh bác.
44 Chương 44: máy theo dõi “Phượng lăng, đi theo tiểu thư, bảo vệ cô ấy” Long tịch bác nhàn nhạt nói điện thoại. “Dạ, thưa thiếu gia. ” Long tịch bác cúp điện thoại, cầm ly cà phê trên bàn uống một hớp, nhíu chân mày.
45 Chương 45: sói con đói bụng Một khúc xong, Long tịch bảo ngẩng đầu nhìn doãn thiên đang trầm tư, ánh mắt anh tràn đầy oán hận, không cam lòng, thậm chí còn có chút bi thương và cô đơn.
46 Chương 46: cắt trúng ngón tay là vì người nào? ! Doãn thiên suy nghĩ về lời Long tịch bảo nói, có không? Sẽ có một cô gái như vậy tới cứu vớt anh sao? Không biết tại sao trong đầu của anh rất tự nhiên hiện ra hình ảnh Long tịch bảo cười ngọt ngào cùng với má lúm đồng tiền thật sâu, nếu như cô gái ấy là cô, anh sẽ hạnh phúc như lời cô nói không? Doãn thiên bị cái ý nghĩ đột nhiên thoáng qua này làm sợ hết hồn, chẳng bao lâu sau, anh đã đem cô làm hạnh phúc của mình? Cô chỉ là con cờ của anh, không phải sao? Là gần đây mình quá mệt mỏi ư? Tại sao trong đầu đều hiện lên tất cả đều hình ảnh của cô, hình ảnh cô đánh đàn, nấu cơm, ăn kem, có vẻ mặt tức giận, lại có vui vẻ, uất ức, thậm chí còn có bộ dạng nịnh hót, tất cả, là cô, tất cả đều là cô.
47 Chương 47: rốt cuộc giống ai? Doãn thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Long tịch bảo một chút, lại nhìn ngón trỏ đeo băng, không tự chủ được bắt đầu đau lòng, rất đau, đáng chết, về sau không bao giờ cho cô vào phòng bếp nữa.
48 Chương 48: càng lớn càng con nít Long tịch bảo ăn uống no đủ, thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ căng tròn, cười nói “Oa, ăn thật ngon, về sau nếu ai gả cho anh thật sướng.
49 Chương 49: Em là bé gái nói lời giữ lời Long tịch bảo tự nhiên nói xong, càng nói càng kích động, càng nói càng hăng say, một chút cũng không phát hiện ánh mắt sinh đôi khác thường.
50 Chương 50: Phong ba bão táp Long tịch bác hít một hơi, tự nói với mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo: “Hôm nay em nói người nào vô lương, thất đức lại âm hiểm xảo trá hả?” Long tịch bảo sửng sốt một chút, cảm giác không tìm được phương hướng: “Cái gì?” “Anh hỏi em người nào vô lương? Người nào thất đức? Người nào âm hiểm xảo trá?” Long tịch bác cắn răng nghiến lợi hỏi lại lần nữa.
51 Chương 51: Em không đói bụng? ! Sáng sớm, ánh nắng chiếu lên người Long Tịch Bảo, cô liền tỉnh, giống thường ngày, đầu tiên là meo meo mấy tiếng, sau đó mở mắt to đầy sương mù nhìn chiếc tủ đáng yêu đặt ở đầu giường, một lát sau, nâng móng vuốt lên, dụi mắt.
52 Chương 52: Long Tịch Hiên bộc phát Long Tịch Bảo đã sớm biết Long Tịch Bác sẽ xông vào, cho nên, cô cố ý, để xem bà đây có làm cho hai người tức chết không, ai bảo hai người tự cao làm chi, chỉ thấy cô làm như không có gì, tiếp tục xem ti vi của cô, ăn đồ ăn của cô, giống như hai người ở cửa chỉ là không khí.