Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Như Tiểu Cường Chương 45 - 48

Chương trước: Chương 41 - 44



Chương 45 - 46

 

Tôi ngã vật ra đất, một phụ nữ đã kịp xông lên trước mặt tôi hỏi: "Xin được hỏi anh có phải là Trương Tiểu Cường đã xả thân cứu người không?" 

Phản xạ có điều kiện đã được chuẩn bị sẵn của tôi trả lời chị ta: "Không phải tôi, không phải tôi." 

Đã từng có rất nhiều người hỏi tôi những câu như thế: "Cậu có phải Trương Tiểu Cường không?" 

Lúc nào tôi cũng đáp: "Không phải tôi, có phải anh cần tìm thằng nhóc hư hỏng Trương Tiểu Cường không ? Tôi vừa nhìn thấy nó chạy qua đây." 

Nhưng câu hỏi hôm nay hơi khác một chút trước câu hỏi của chị ta có từ: "Xả thân cứu người."

Tôi đứng phắt dậy, vuốt lại bộ plê, đây là bộ cảnh mới mua hôm qua, vẫn là mua ở chỗ cũ, là khách hàng cũ nên lần này tôi chỉ mất có 29 nhân dân tệ, có điều lần này cũng không phải là rẻ vì bà chủ phòng thù nghiêm ngặt, tôi chẳng chôm được cái cà vạt nào.

Tôi bình tĩnh cười, mắt tôi ánh lên một tia kiên định, một tia mạnh mẽ. Một Trương Tiểu Cường tràn ắp chính nghĩa xuất hiện trước mặt mọi người, hình tượng thế này tôi cũng đã nghiên cứu kỹ, tất nhiên không phải học hỏi từ "Sách quý Tam Thủy", từ nhỏ tôi đã rất thích đọc các nhân vật anh hùng trong cuốn sách tiểu nhân, nhưng tôi đọc nó chỉ như một trò cười, cái tốt thì nên học nhưng cái sai lầm cũng nên nghiên cứu, có thế mới nhắc nhở bản thân mình không phạm phải những sai lầm giống nhau.

Cô phóng viên dí micro vào miệng tôi hỏi: "Anh Trương Tiểu Cường, xin hỏi trong lúc xả thân cứu người đó anh có suy nghĩ gì?"

Tôi chợt im lặng, tôi không thể nói với chị ta là tôi bị ép buộc được, một câu chuyện hay thì cần có thời gian thai nghén, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi sẽ kể cho nữ phóng viên nghe một câu chuyện cảm động rơi nước mắt, nhưng trong lúc này, tôi không thể không trở nên rầu rĩ. 

Cũng may vị cảnh sát đụng phải tôi khi nãy tiến vào nói với các nhà báo: "Chào các bạn, tôi là Cục trưởng Lý của cục cảnh sát, xin các nhà báo hãy bình tĩnh, câu hỏi của các bạn sẽ được trả lời trong "Hội nghị báo cáo thành tích xuất sắc của đồng chí Trương Tiểu Cường" do sở cảnh sát chúng tôi tổ chức riêng cho đồng chí ấy."

Mấy vị nhà báo do không phỏng vấn được nên không vui cho lắm, những người chạy theo cứ chụp ảnh tới tấp làm mắt tôi hoa lên. 

Đây là lần đầu tiên trong đời một ngày tôi chụp nhiều ảnh đến vậy, trước kia ngày nào nhiều nhất cũng chỉ chụp đến ba tấm ảnh, lần lượt là chính diện một tấm, bên trái một tấm, bên phải một tấm. 

Tôi bị cả đám cảnh sát nhét lên xe cùng đến hội trường "Hội nghị báo cáo thành tích xuất sắc của đồng chí Trương Tiểu Cường", nghe nói đây là giai đoạn một trong hàng loạt những hoạt động "Cảnh sát và nhân dân cùng xây dựng cuộc sống tươi đẹp" do sở cảnh sát phát động, mà sự kiện xả thân cứu người của tôi lại là một sự kiện điển hình để tuyên truyền về sự phối kết hợp giữa cảnh sát và nhân dân. 

Tôi lọt thỏm trong rừng cảnh sát, giống như con chuột lạc giữa bầy mèo, nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng thấy cảnh sát mặt mũi tươi cười hớn hở, thấy thế tôi cũng đủ tim đập chân run. 

Địa điểm chọn tổ chức hội nghị không đâu khác chính là rạp chiếu phim Kim Thành, ông giám đốc cách đây mấy tháng đã đuổi tôi và Tứ Mao ra khỏi đây giờ đứng cười tít mắt đón chúng tôi ở cửa, rõ ràng ông ta đã quên tôi, còn nồng nhiệt xông vào bắt tay tôi, tôi nhận ra được cái vẻ tự hào lộ rõ bởi ông ta được bắt tay với người anh hùng cứu người như tôi.

Tôi được người ta mời ngồi ở bàn Chủ tịch, đối mặt với hàng nghìn ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng chí cảnh sát, tuy đã dần lấy lại được vẻ tự nhiên, tôi bỗng nhận ra Lưu Dĩnh và Vương Dũng đến ngồi ở bục trên, Lưu Dĩnh còn ngồi ngay cạnh hàng ghế của tôi, chúng tôi thoáng nhìn nhau rồi ai nấy ngồi nghiêm nghị nhìn về phía trước. Vẫn còn nhiều người xem đang vào hội trường, gồm cả rất nhiều nhân viên trong công ty tôi, thậm chí có cả Chủ tịch Lâm, giám đốc Giang và tổ trưởng Sa.

Ông Cục trưởng Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt với bài diễn thuyết, miêu tả một cách sinh động những tình tiết câu chuyện diễn ra ngày hôm đó, rất mang tính truyện nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta không kể về tôi mà là một tên ngốc khác, nếu câu chuyện này mà lan truyền đến thị trấn Tam Thủy chắc tôi và mẹ tôi sẽ bị loại trừ ngay.

Mấy lần tôi cứ nghĩ ông ta đã nói xong, kết quả là ông ta lại thuật lại một lần nữa từ một góc độ khác, cuối cùng tôi không chịu nổi, tôi bắt đầu ngọ ngoạy tứ phía, tôi thấy Lưu Dĩnh ngồi bên cạnh tôi mặt đỏ bừng.

Máy sưởi ấm không khí trong phòng bật không lớn, chị ta không thể vì nóng mà đỏ mặt được, vừa quay sang thấy tôi đang nhìn mình, chị ta vội quay đi rồi cúi gằm xuống, mặt trông càng đỏ hơn, tôi bỗng hơi bồn chồn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Lẽ nào việc chị ta đỏ mặt có liên quan đến tôi sao? Ngày trước thím Sáu tôi rất ghét chú Sáu, nhưng sau cái đêm chú Sáu trèo vào giường thím thì thái độ của thím đối với chú Sáu có sự thay đổi lớn, từ đó thím cum cúp thuận theo chú Sáu, lẽ nào sau lần tôi giải cứu thành công ấy, Lưu Dĩnh đã thầm yêu con người tôi trong hóa thân một trí thức? Tôi lại nhìn trộm chị ta một lần nữa, Lưu Dĩnh không dám nhìn tôi dù một ánh mắt mà cứ nhìn chằm chằm xuống bàn. Trời ơi! Tôi càng chắc chắn hơn về cách tư duy của mình, tôi tự dưng cũng thấy khó xử, mặc dù tôi đã đến độ tuổi kết hôn và Lưu Dĩnh trông cũng xinh xắn, nhưng chị ta về tuổi tác có hơn tôi đôi chút, tập quán của thị trấn là không chấp nhận vợ nhiều tuổi hơn. Mặc dù tôi có thể vượt qua rào cản của lề thói mà miễn cưỡng chấp nhận chị ta. Nhưng chị ta gớm quá, động một tí là đánh chửi, làm sao tôi chịu đựng được? Chinh phục một nữ cảnh sát là một sự thể nghiệm mang tính khiêu chiến, nhưng nếu tôi thử làm nó như một sự thể nghiệm, chị ta lại yêu tôi tha thiết thì tôi biết làm thế nào? Một người có trách nhiệm như tôi lại phải giúp chị ta tìm một chỗ an phận, không biết bán một nữ cảnh sát lên miền núi thì người ta có nhận hàng cho không? Ngộ nhỡ không ai cần thì tôi phải làm cách nào để thoát được chị ta? Mà tôi thì còn quá trẻ để đeo gông vào cổ, đợi tôi thì có đến mục thất.

Tôi càng nghĩ càng nản, càng nghĩ càng phiền muộn, sớm biết có kết cục này có đánh chết tôi cũng không đi khuyên cái ông chú kia, tôi lại nhìn trộm cái mặt đỏ của Lưu Dĩnh, bỗng nghĩ đến một hành động ácx, xem ra cô ta trông cũng được mặc dù tôi biết mình làm thế là không nên.

Nhân lúc cục trưởng Lý đang phát biểu đến đoạn cao trào tôi bèn ghé đầu qua bên Lưu Dĩnh vờ như không biết hỏi: "Cảnh sát Lưu Dĩnh, sao mặt chị đỏ vậy?" nghĩ đến chị ta xấu hổ không thốt nên lời tôi sắp bật cười đến nơi. 

Chị ta thấp giọng trả lời tôi: "Vì tôi cảm thấy ngồi cùng cậu thật là mất mặt." 

Tôi: "..."

Khi người ta chưa hiểu được giá trị đích thực thì làm sao mà trân trọng được, chịu sự ghẻ lạnh cũng là đương nhiên, người tràn mắt thịt sao biết được cái quý của ngọc? Lưu Dĩnh ơi là Lưu Dĩnh, tôi đắt giá hơn chị tưởng đấy. 

 

CHƯƠNG 46 

Bài phát biểu dạt dào cảm xúc của Cục trưởng Lý cuối cùng cũng kết thúc, tôi bị lôi lên bục phát biểu, khi nãy ngồi dưới tôi cũng đã trù tính rất lâu. Tôi là người rất biết kể chuyện, có một năm tôi ăn trộm bánh bao cô Ba đang bán, tôi chạy rất nhanh cô không đuổi kịp nên cô lấy đá ném, không ngờ trúng vào đầu tôi, thế là tôi kết hợp với sự thật cô Ba đi ngang qua nhà chú Tư rẽ vào xin một bát nước uống để thêu dệt nên một câu chuyện tình đau thương trắc trở dài 20 năm giữa cô Ba và chú Tư. Cô Ba vì thế mà bị bố cô nên ột trận, chú Tư vô tội đáng thương đã trở thành vật hy sinh, thím Tư còn công khai dan díu với chú Bảy một lần để trừng phạt hành vi không chung thủy của chú Tư. Còn hôm nay câu chuyện mà tôi sáng tạo bản thân cũng có chút ít sự thật, tình tiết rất khúc triết nên tôi tin sẽ không làm người nghe phải thất vọng. 

Tôi bước lên bục phát biểu, mắt đỏ hoe, trong mắt ngân ngấn nước, đó chính là: "Chưa có làn điệu thì có trước chút tình", trước khi kể chuyện nên tạo ra bầu không khí, như thế người nghe sẽ dễ dàng hiểu được chủ đề câu chuyện của bạn, từ đó làm cảm xúc của người nghe cũng trầm bổng theo tình tiết câu chuyện. Chủ đề hôm nay là một thanh niên chất phác và nhút nhát đã thắng bản thân, trong giây phút nguy hiểm đã trở thành một anh hùng xả thân cứu người. Tôi đã quan sát phía dưới hội trường, người đàn ông trung niên đó không có mặt, hôm nay tôi có thổi chuyện đến đâu thì thổi. 

Tôi chầm chậm đưa tay lên, một số phụ nữ mềm lòng đã bắt đầu xúc động vì tôi, họ thi nhau lôi khăn mùi xoa ra, tôi bỗng nhớ ra mình còn phải thực hiện một chuỗi lời cảm ơn nữa. 

Tất nhiên tôi không thể nói điều đó gắn liền với sự quan tâm của đảng và chính phủ, tôi chưa đủ tư cách cho dù tôi đã đạt tiêu chuẩn là nhân vật được đài truyền hình phỏng vấn. Đầu tiên tôi gửi lời cảm ơn đến Cục trưởng Lý, chương trình này do họ tổ chức ra, biết đâu họ phấn khởi lại kiến nghị tăng thêm tiền thưởng thì hay quá. Tiếp theo lần lượt chức vụ từ to đến nhỏ các vị lãnh đạo trong công ty, tôi cảm ơn hết lượt, tuy đã cảm ơn rồi nhưng lỡ có sót vì nào thì cũng mệt, các vị lãnh đạo ngồi dưới mặt mày hớn hở, khán giả bên dưới có vẻ hết kiên nhẫn rồi nhưng tôi chẳng thể làm khác được, khoản này không thể thiếu. Đó là một cách điều hòa mối quan hệ giữa người với người vừa đỡ tốn kém nhất mà lại hiệu quả. 

Cũng may đoạn mở đầu màn kịch đã sắp bắt đầu, tôi đang chuẩn bị thuật lại thành tích anh hùng của mình thì bỗng từ phía dưới một cô gái ôm một bó hoa tươi xông lên phía tôi. " Trời, họ còn bố trí tiết mục người hâm mộ lên tặng hoa nữa cơ à?" Mấy ngôi sao lên sân khấu biểu diễn cũng luôn có người đẹp lên tặng hoa, số người lên tặng hoa cho tôi có ít hơn một chút nhưng dù sao đây cũng là một sự khởi đầu tốt đẹp, tôi tạm ngừng bài hùng biện, sự ngắt đoạn này coi như sự dự báo độ nóng cho bài hùng biện của mình. Tôi hân hoan đón nhận bó hoa đó, mùi thơm của hoa đua nhau sực nức mũi tôi, trong lòng tôi lấy làm hài lòng lắm, tôi ôm những bó hoa vào lòng, khuôn mặt người phụ nữ tặng hoa bị bó hoa che lấp cuối cùng cũng đã lộ ra, tôi được phen thót tim suýt thốt lên thành lời. 

Xem ra tôi là người rất dũng cảm, vì Tam Thủy vốn là mảnh đát sản sinh ra cá sấu, rất nhiều cô gái bình thường đã bất chấp mối nguy hiểm của cướp giật và lừa gạt để chọn huyện Tam Thủy là nơi hò hẹn lần đầu với bạn trai của họ. Bởi mấy cô gái hết sức bình thường này đứng trong đám con gái huyện tôi thì bỗng nhiên trở thành sắc nước hương trời, còn bạn trai của họ sau một ngày tận mắt chứng kiến sự ô nhiễm ấy sẽ dễ dàng thuần phục dưới chân họ ngay. 

Mặc dù đã trải qua kinh nghiệm đầy mình như thế nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc, hóa ra một đứa con gái cũng có thể xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn. Hôm nay tôi mặc không ít nhưng vẫn không tránh được cơn rùng mình. Cũng may người đó tặng hoa xong là đi xuống dưới, tôi mỉm cười nhẹ nhàng. Dù sao đi chăng nữa rất nhiều người ở dưới cũng đang hướng lên phía Trương Tiểu Cường tôi, một nhân vật anh hùng, một người đàn ông nho nhã lịch thiệp không thể đạp cho đứa kia một cái xuống ngay khán đài được, thế nhưng nó vẫn chưa có ý định rời đi. 

Nó xông lên, giọng ngọt xớt gọi tôi: "Anh Tiểu Cường." 

Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong tôi, nếu như toi là một phụ nữ kết hôn lâu rồi mà chưac ó bầu, mẹ chồng tôi thấy tôi thế này nhất định sẽ hét lên sung sướng rằng: "Con dâu tôi cuối cùng cũng đã có bầu!" 

Nó với tay tắt cái micrô trước mặt tôi rồi nói: "Anh Tiểu Cường! En là Ngô Tiểu Nguyệt, con gái bố Ngô Đại Thành." 

Ngô Đại Thành ? Chính là người định nhảy lầu được tôi cứu hôm trước! Lẽ nào có thể là con gái ông ta? Tôi lạnh ngắt cả tim, tuy anh em miền núi yêu cầu không cao những không có nghĩa là họ không có yêu cầu gì, đem Lưu Dĩnh bán lên vùng núi cao tuy có rất khó khăn song vẫn còn thuộc loại có thể thuyết phục được. Nhưng nếu đem cái cô Ngô Tiểu Nguyệt nghiêng nước nghiêng thành này đến vùng núi à bán thì ính khả thi chỉ bằng con số không. Một ngày du lịch Xin-Mã-Thái của mẹ con tôi vậy là đi tong, tôi không khỏi thất vọng tràn trề. 

Trong phút chốc tôi liên tiếp phải gánh chịu hai cú sốc lớn, nhưng vẫn đủ kiên cường đứng trên khán đài này. Điều đó bắt đầu làm tôi cảm thấy khâm phục sức chịu đựng của mình, cuộc sống gian khổ đã rèn giũa tôi ngày càng trưởng thành. 

Nó lại cười và nói nhỏ với tôi: "Anh Tiểu Cường, cảm ơn anh đã cứu bố em, em và bố đã bàn bạc rồi, gia đình em nhất định phải đền ơn anh." 

Tục ngữ có câu "Quá tam ba bận", những thứ rủi ro không thể xuất hiện liên tiếp bai lần được, tôi biết điều kiện kinh tế của họ không tồi. Cái ngày hôm đó bố nó cũng đưa cho tôi mấy trăm nhân dân tệ, tuy bù đắp cho tôi về mặt vật chất cũng không bằng được thu nhập của việc bán một đứa con gái lên vùng núi cao nhưng cũng là sự bù đáp phần nào viết thương tâm hồn của tôi! Tiểu Cường tôi không phải là một kẻ tham lam nhưng thôi thì miễn cưỡng nhận lấy tiền của họ thôi! Dù sao cũng tốt hơn không có gì. 

Nó tiếp tục: "Nhưng tất cả tiền của nhà em bị họ lừa mất rồi, em chỉ có thể ..." 

Trời ạ! Không phải tiền mặt sao? Nếu đưa tôi mấy tờ cổ phiếu loằng ngoằng, lại hại tôi phải đem bán, thường tôi chỉ bán cổ phiếu giả, tình hình thị trường cổ phiếu thật tôi không nắm rõ nên rất dễ bị lừa, tôi hơi chần chừ. 

Con bé nói tiếp: "Vì vậy em chỉ có thể đem tấm than này để bù đắp cho anh. Anh Tiểu Cường, em biết hôm nay anh rất bận, mình sẽ nói chi tiết chuyện này sau."

Mặt nó có đôi chút đỏ lên, lần này tôi chắc chắn nó hơi xấu hổ một chút, nó ngại ngùng quay người đi xuống khán đài. Tôi với tay định tóm nó lại, yêu cầu nó từ này về sau đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nhưng nó đi nhanh quá tôi không tóm kịp. Nó đi cách xa tôi một chút rồi dừng lại ngoái nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc sau đó xấu hổ chạy biến đi.

Tôi không thể chịu đựng thêm mũi tấn công này, tôi bật khóc ngay trên khán đài.  

Chương 47 - 48

 

Trong lòng tôi nhiều điều khó lí giải, tôi thật sự đã cứu bố Tiểu Nguyệt ư? Tuy đã có lúc tôi nghĩ đến việc đẩy ông ta xuống, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ vụt lóe trong đầu phút chốc chứ chưa đi liền với hành động? Tại sao đứa con gái ấy lại trừng phạt tôi thế này? 

Cục trưởng Lý đến bên và khẽ vỗ vỗ vai tôi, cảm động nói với khán giả bên dưới: "Đồng chí Tiểu Cường vì quá xúc động, vì vậy ...". Giọng Cục trưởng cũng nghẹn ngào không nên lời. 

Ông vừa nói vừa dìu tôi trở lại chỗ ngồi, khán giả phía dưới vỗ tay như sấm. Tôi nhìn thấy mấy cảnh sát cường tráng ngồi ngay hàng ghế đầu đang cố kìm những giọt nước mắt, nhưng phần chính tôi vẫn chưa nói cơ mà! Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, chuẩn bị quay lại bục phát biểu nhưng cứ bị Cục trưởng Lý ấn vào chỗ ngồi, ông nói: "Sau đây để tôi thay mặt đồng chí Trương Tiểu Cường báo cáo phần tiếp theo!" 

Quá đáng thế là cùng, thường ngày cơ hội phát biểu của ông ta nhiều như thế mà còn cướp cả lần đầu tiên được đọc báo cáo của tôi, tâm địa đen tối vậy ư? Tôi cố gắng gồng mình đứng dậy, nhưng sức mạnh của ông ta ghê gớm quá làm tôi không động đậy nổi. 

Cục trưởng phấn khởi chạy lên bục phát biểu, tôi biết lúc nãy ông ta chưa nói đủ, chẳng qua hảo tâm dành cho tôi một chút thời gian, bây giờ cơ hội lại đến rồi, câu chuyện mất bao thời gian dàn dựng về nhân vật anh hùng Trương Tiểu Cường của tôi vẫn chưa kịp kể. 

Cục trưởng Lý bắt đầu nhai đi nhai lại bài báo cáo của ông ta, càng nghĩ tôi càng tủi thân, ông ta kể kém tôi rất nhiều, tình tiết mà tôi dàn dựng mới du dương hào hùng làm sao! Nhân vật mà tôi khắc họa mới sống động làm sao! Cái tinh thần mà tôi miêu tả mới khí phách dũng cảm làm sao! Tình cảm mà tôi miêu tả mới tinh tế và chân thực làm sao! Vậy mà tất cả những thứ đó tôi chỉ có thể nuốt xuôi vào trong bụng. 

Tôi âm thầm rớt những giọt nước mắt, bỗng thấy dưới chân một cơn đau dữ dội, hóa ra Lưu Dĩnh vừa đạp cho tôi một cái, tôi nghi ngờ nhìn chị ta. Lưu Dĩnh nhìn tôi miệt thị nói: "Trương Tiểu Cường, cậu đường đường là một nam nhi mà cứ động tý là chảy nước mắt, cậu không thấy xấu hổ à?" 

Tôi nhìn chị ta trong lòng nghĩ, chị chưa khóc chẳng qua chưa gặp chuyện đau lòng thôi, chị ta quay đi không thèm nhìn mặt tôi nhưng vẫn ngấm ngầm đạp thêm cho tôi cái nữa, tôi vội thu chân lên tận bàn khóc, cái móng lợn của con mụ nha đầu mạnh mẽ quá làm chân tôi đau điếng. 

Cục trưởng Lý dừng bài báo cáo, nhìn tôi đáng thương một cách áy náy, sự chú ý của quần chúng dần chuyển sang phía tôi. Cục trưởng Lý mặt nghệt ra bắt đầy vỗ tay đôm đốp, toàn bộ hội trường đồng loạt vỗ tay, tiếng vang như sấm rền nổi lên. 

Ngày hôm nay, tôi không còn một cơ hội nào lên bục phát biểu, bản báo cáo đầu tiên của Trương Tiểu Cường đáng thương vậy là kết thúc một cách quấy quá như vậy. 

Một tối sau đó ba ngày, cục cảnh sát tổ chức tiệc chúc mừng chiến công của tôi, Cục trưởng Lý đích thân gọi điện đến công ty tôi thông báo, từ sau khi tôi tham gia hội nghị báo cáo thành tích, thái độ của mọi người với tôi khác hẳn. Giám đốc Giang hàng ngày làm mình làm mẩy với tôi giờ cũng cười tít mắt vui vẻ nói chuyện. 

Thật ra tôi không muốn đến bữa tiệc chúc mừng, ăn uống cùng với cảnh sát làm tôi thấy áp lực lớn. Mà lại còn nhìn thấy cái mặt đáng ghét của Lưu Dĩnh, đó là một việc làm tôi thấy rất khó nuốt trôi. Tuy vậy, suy xét đến một bữa tiệc thịnh soạn nên tôi vẫn cứ đi. 

Nơi tổ chức tiệc là một nhà hàng to nhất sang trọng nhất thành phố, chỗ này người dân thị trấn tôi chưa bao giờ được đặt chân tới, tuy tiền chúng tôi kiếm được là do lừa được, ăn cắp được, cướp giật được nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của chính chúng tôi, tiền do lao động có được thì ăn ở đây sẽ thấy xót lắm. Tôi cũng đã từng nằm mơ một chuyện tuyệt vời, đó là một ngày nào đó được đến nhà hàng này đánh chén bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác! Giấc mộng ấy cuối cùng cũng thành hiện thực. 

Bữa tiệc chúc mừng chiến công là năm mâm, tôi không biết có phải họ thật sự muốn tổ chức tiệc cho tôi hay nhân cơ hội của tôi để làm một bữa đánh chén. Tuy vậy, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, công việc của tôi chỉ là đến đây ăn thôi. 

Món ăn rất thịnh soạn, không hổ danh là nhà hàng tiếng tăm, Cục trưởng Lý chăm sóc tôi rất tận tình, liên tục giới thiệu với tôi về những món ăn mới, thật ra những món này tôi đã nhìn thấy nhưng chưa được ăn bao giờ, thường thường chúng tôi nấu cám cho lợn ăn vẫn phải cho thêm vài loại thức ăn gia súc khác nếu không chúng sẽ không chịu ăn, tuy thế những người cùng bàn với tôi tố chất đều tương đối tốt, họ chẳng khảnh ăn chút nào. 

Cái bàn tôi ngồi cũng tương đối khác koại, tôi chui vào cái nơi không phải tổ của mình. Họ coi người khách đặc biệt như tôi là kẻ không cùng phe cánh, tôi bắt đầu kể cho họ nghe về cuộc sống của mình. Tôi kể vô cùng hấp dẫn vì thế họ thường dừng lại đôi chút để phá lên cười. Lúc tôi kể đến chuyện ở thị trấn tôi có gia đình cả nhà chỉ có duy nhất một cái quần bông, quần đó còn những người khác thì chen chúc trong chăn để giữ ấm, tất cả bọn họ không dừng được đều phá lên cười, tôi cũng cười góp vui cùng họ, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, có lẽ mù tạt trên bàn xộc vào mũi ghê gớm quá! 

Quan sát cuộc sống của người khác giống như xem đấu bò tót ở đấu trường vậy. Chúng ta ngồi trên khán đài ồn ào xem từng trận đấu rất thuyết phục lòng người, nhưng nếu không hiểu nỗi đau của con bò khi mang trên mình những mũi giáo sắc, thì những gì mà chúng ta có thể làm được chỉ là những tiếng reo hò cổ vũ mà thôi. 

 

CHƯƠNG 48

Bữa tiệc thịnh soạn như thế này tôi cũng đã từng được ăn, nhưng hầu hết như thế này tôi cũng đã từng được ăn, nhưng hầu hết những người tham gia đều là kẻ ăn lừa uống lọc, còn lần này thủ vai nhân vật chính. Cục trưởng Lý rót rượu cho tôi và nói phải cùng tôi cạn hết một chén, tôi biết loại rượu này đắt cắt cổ nhưng thường ngày tôi vốn rất ít uống rượu nên vội từ chối thành ý của Cục trưởng. 

Cục trưởng Lý cũng không ép tôi, điều này quả là hiếm có, trong văn hóa uống rượu của Trung Quốc có một đặc điểm, nếu gặp một người không biết uống rượu thì phải ép cho hpj uống đến lúc lộ rõ những điều xấu xa thì thôi. 

Đột nhiên Cục trưởng hỏi tôi: "Tiểu Cường, cô gái mấy hôm trước tặng hoa cho cậu là ai thế? Tôi thấy lúc trên khán đài cô ấy có nói gì đó với cậu." 

Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Ngô Tiểu Nguyện, cả cái điệu cười xấu ma chê quỷ hờn của cô ta nữa. Tôi thấy trong lòng chua xót quá, tự tay cầm chai rót một chén đầy ình. 

Cục trưởng Lý phấn khởi ra mặt nhìn tôi, chúng tôi cùng chạm cốc, tôi làm một hơi hết vèo, nỗi chua cay biến thành luồng nhiệt nóng bỏng chạy khắp cơ thể tôi. 

Cục trưởng Lý khen ngợi tôi: "Tiểu Cường, cậu khá lắm, làm đàn ông phải biết uống rượu chứ." 

Ông ta ra hiệu các cảnh sát cấp dưới lần lượt chúc rượu tôi, lúc đầu tôi còn đủ sức khước từ, dần dần tôi chẳng còn từ chối gì nữa, cứ có rượu là tôi lại cạn, những luồng ấm nóng êm dịu tỏa khắp cơ thể tôi, rượu thật đúng là thứ hay ho, tôi đã dần dần không nhớ Ngô Tiểu Nguyệt là ai nữa, đầu tôi bắt đầu thấy nặng trĩu, tiếng nói của những người xung quanh cứ nhỏ dần, tôi sung sướng cười và biết mình đã hơi say. 

Cục trưởng Lý gọi với sang chỗ cách chúng tôi một bàn: "Lưu Dĩnh, đưa Tiểu Cường về căn phòng chúng ta đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy đi!" 

Lưu Dĩnh nãy giờ ngồi ở bàn đó, vừa rồi phía bàn họ mọi người đua nhau sang bàn tôi chúc rượu các lãnh đạo nhưng chị ta không hề qua, có lẽ vì ghét tôi quá đây! Lưu Dĩnh ngán ngẩm nhìn tôi nhưng lời của Cục trưởng chị ta cũng không thể chống lại, chị ta dẫn tôi lên gác, lại còn giữ một khoảng cách với tôi: "Nếu cậu có thể đi một mình thì tôi không đi cùng nữa". Tôi chán vì không thể không nhìn cái mặt gái già cau có của chị ta nên nói: "Thôi được rồi! Để tôi tự đi." 

Chị ta lôi từ trong đống thẻ phòng ra đưa cho tôi một cái, tôi với tay lấy thế là chân bị bênh lên, chao đảo, suýt đổ về phía chị ta. Lưu Dĩnh vội vàng tránh, sợ hãi rút vội một cái thẻ đưa cho tôi. 

Chị ta quay trở lại phía dưới rồi, tôi chân nam đá chân chiêu tiến lên gác, cũng may gặp được người phục vụ đưa tôi về phòng. Tôi vào đến nơi không kịp bật điện cứ thế lăn kềnh ra ngủ, tôi cuốn chăn kín người, chăn rất ấm, có lẽ là mền bông mới, nhà tôi cũng có tới mấy năm trồng bông, tuy vậy bông thu hoạch được đều đem đi bán vì bông mới thì mới bán được giá. Còn cái chăn tôi đắp thì cứ cách mấy năm mới đem bật bông lại một lần. Chăn có mùi thơm nhè nhẹ, tôi chùm kín đầu trong giấc ngủ ấm áp. 

Tôi đang say giấc nồng bỗng có tiếng động nghe quen quen đánh thức. Nghe như tiếng gõ cửa, có lẽ là nghe nhầm do khả năng ở đây cách âm không được tốt nên tôi tiếp tục vùi đầu ngủ, được một lúc tôi lại thấy có tiếng động trong phòng nên thò đầu ra khỏi chăn ấm, bên ngoài có ánh sáng, có lẽ khi trước tôi vô tình bật đèn hành lang, tôi tiếp tục lơ mơ ngó ra phía ngoài, sao lại có người bật tivi thế, trong tivi có một cô gái quay lưng về phía tôi và đang cởi đồ. 

Trời, trong khách sạn cao cấp thế này cũng phát video sex ư? "Thật không ra thể thống gì!" 

Tôi đang bị bất ngờ vì điều đó, định thần lại nhìn kỹ nữ diễn viên chính, thân hình xem ra cũng bình thường, cô ta cởi đồ xong, đang dần dần quay người lại. 

Bỗng cô ta rít lên những âm thanh kích động, trời đất, nam diễn viên chính còn chưa xuất hiện mà đã kêu to thế rồi, thật đúng là cần cù bù thiếu sót! Nhưng tôi bị những tiếng rít của cô ta làm cho hãi hồn, toàn thân mồ hôi đầm đìa, rượu ngon giấc nồng bỗng tiêu tan gần hết, tôi chợt phát hiện ra nhân vật nữ ấy không phải trong tivi mà là người thật sờ sờ đang đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn kỹ cô gái không mảnhh vải che thân ấy, hóa ra là Lưu Dĩnh. 

Tôi không hiểu nổi khi nãy nhầm lẫn từ đâu, là tôi chạy đến phòng Lưu Dĩnh hay chị ta chạy đến phòng tôi. 

Chị ta lấy vội một chiếc áo lên che mình, tuy nhiên động tác do sợ quá mà càng chậm chạp, một vài chỗ không nên được nhìn thấy đều bị tôi nhìn thấy cả, chị ta khoác xong đồ tôi mới chợt nghĩ khi nãy mình phải nhắm mắt lại mới đúng, tuy nhiên chị ta cũng mặc xong rồi nên có lẽ không cần thiết phải nhắm mắt nữa. 

Chị ta thở dốc gào lên với tôi: "Tên lưu manh này, sao cậu dám vào phòng tôi?" 

Thật oan cho tôi quá, rõ ràng chị ta đưa thẻ mở phòng cho tôi, đầu óc tôi vội lướt qua các tình tiết, lúc này Lưu Dĩnh đã không nghe bất cứ một lời giải thích nào, lựa chọn duy nhất của tôi là chạy nhưng không kịp nữa rồi, Lưu Dĩnh vớ được bất cứ cái gì thuận tay trong căn phòng ném về phía tôi, tôi vội lôi c hăn lên làm lá chắn, đồ đặc trong phòng cũng không nhiều nên trong phút chốc chị ta đã ném sạch, tóm lấy cái gối chị ta tiếp tục rượt theo đánh phía sau tôi, thật ra tôi phải ăn mừng vận may vì đó là vật vừa tay nhất trong phòng chứ nếu trên bàn để một con dao thì hôm nay tôi chết không còn giọt máu nào. 

Tôi cố gắng tìm đường né tránh, nhưng chị ta lại là một tay chuyên nghiệp, tất cả các đường tôi định thoát thân đều bị chị ta lập tức chặn đứng, gối liên tiếp giáng vào người tôi, tôi chạy loạn khắp giường và nhìn thấy mấy giọt máu rơi xuống giường, mà chị ta chưa hề đánh tôi bị thương, máu là do tôi bị chảy máu cam, thời tiết khô hanh thế này tôi rất dễ bị chảy máu cam. 

"Cậu còn chảy máu cam được à?" Chị ta tức đến run tay lên. 

Tôi lạnh người, trong bụng nghĩ lần này chết chắc rồi. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập. 

Vương Dũng ở bên ngoài lớn tiếng gọi: "Lưu Dĩnh, cô sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?" 

Lưu Dĩnh dừng tay, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.  

Loading...

Xem tiếp: Chương 49 - 52

Loading...