21 Cái câu nói có hàm nghĩa nước đôi cái nào cũng được này khiến Hàn Duyệt không nhịn được mà bật cười, cậu nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Chu Bác Nghị, mỉm cười nói: “Em tin anh”.
22 Hàn Duyệt khẽ tránh cái món đồ trang trí khá nặng kia, nhìn thấy cha Hàn giận đến mức cả mặt tái xanh thì trong lòng sướng rơn, tuy còn muốn châm chọc ông ấy mấy câu nhưng mà xem lại thời gian vẫn là nên đánh nhanh thắng nhanh thì hơn, không thèm dây dưa gì với bọn họ nữa, liền kiên nhẫn nói rõ: “Dì Chu tính để con sau khi khai giảng không cần trọ lại ở trường, vừa khéo Bác Nghị sắp đến Tinh Hạo học, để thuận tiện hơn nên cũng phải ra ngoài ở, dì kêu để bọn con ở chung với nhau thì cũng dễ chăm sóc cho nhau hơn, con liền nghĩ đến cái căn nhà mẹ con đã để lại cho con kia.
23 Hai người đi trên khu phố giống như là công viên đó rất lâu, cuối cùng đứng lại trước một tòa chung cư 30 tầng ở giữa khu. Hàn Duyệt ngẩng đầu lên, đếm từng lầu từng lầu một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cửa sổ bên phải của tầng thứ 18.
24 Quan niệm của bà cụ Chu tương đối truyền thống, kiên trì muốn hai người đính hôn trước khi khai giảng vào nhà trọ ở, nếu không ở chung sẽ danh bất chính ngôn bất thuận, Chu Bác Nghị cũng hiếm thấy mà tỏ thẳng thái độ của mình, mong có thể nhanh chóng đính hôn.
25 Tiệc mừng cũng không có gì khác hơn so với những bữa tiệc khác của xã hội thượng lưu cả, chỉ thêm một phần là lúc mở đầu thì mời hai ‘vợ chồng sắp cưới’ phát biểu mấy câu, bày tỏ sự mong chờ đối với tương lai một chút thôi.
26 Thoáng đợi một chút Hàn Duyệt mới ra mở cửa. Cậu đã thay bộ áo dài đỏ thẫm toàn thân kia ra, mặc vào bộ quần áo thường trong nhà, xem ra hình như còn rửa mặt nữa, cái trán vài tóc mai có dính chút nước.
27 Đứng trong căn phòng ngủ đã hơn mười năm nhưng thực tế là đã qua hơn hai mươi năm của mình, nhìn thấy ngăn tủ và cái kệ trống không, Hàn Duyệt bỗng nhiên đột ngột trở nên đa cảm.
28 Trong khi Chu Bác Nghị trốn ở trong phòng tắm giải quyết vấn đề ‘cứng’ của mình, thì Hàn Duyệt lại nằm sấp ở trên sô pha đóng vai xác chết.
Chỉ là một nụ hôn đã ‘tả tơi’ đến nông nỗi này rồi, thật sự là rất mất mặt, hơn nữa đối phương trên thực tế lại là một người nhỏ hơn mình năm tuổi nữa chứ, cái này càng mất mặt hơn.
29 Tuy lúc này đã khai giảng rồi, nhưng nửa tuần đầu tiên của học kỳ lại không có lên lớp mà là hoàn thành việc chỉ dẫn nhập học cho tân sinh viên, tỷ như lễ khai giảng của trường và lễ khai giảng của Viện, cùng với đi tham quan Tòa nhà lịch sử của trường, an toàn giáo dục, kiểm tra sức khoẻ, và cuộc thi hoạt động tập thể của tân sinh viên để các tân sinh viên quen biết lẫn nhau, nhanh chóng hòa nhập với tập thể mới.
30 Sau khi Hàn Duyệt thay một bộ đồ bình thường lại không quá thất lễ để đi ăn cơm thì đi xuống lầu, không đến hai phút xe mà mẹ Chu sai đến đón cậu đã đến Tú Giang Viên, đưa Hàn Duyệt chở đến một quán cơm món Quảng Đông ở cùng một con phố với Tinh Hạo.
31 Khoảng thời gian còn lại của bữa cơm mẹ Chu không còn bàn lại chuyện công việc nữa, không khí trên bàn cơm cũng dần dần sôi nổi hơn. Mẹ Chu không gọi rượu, bữa cơm này cũng có tính chất giống như một bữa cơm đạm bạc bình thường vô cùng đơn giản, không có những thói quen đưa đẩy tới lui, hư tình giả ý, khẩu phật tâm xà gì cả.
32 Sau bữa cơm chiều, Chu Bác Nghị tắm trước thay một bộ quần áo rộng mặc ở nhà rồi châm một ly trà, đồng hồ điểm đúng bảy giờ thì ngồi vào bên cái bàn lớn trong phòng đọc sách giở kịch bản và dàn ý mẹ Chu đưa cho anh ra bắt đầu làm bài tập của mình.
33 Chu Bác Nghị nhìn vào cái sơ đồ mối quan hệ phức tạp trên giấy, nhướng mày nói: “Cái này của em còn rung động hơn so với cái dàn ý cũ nhiều”.
“Em biết anh muốn nói là càng mìn càng máu chó hơn, chính là muốn cái hiệu quả này đấy”.
34 Dàn ý của Hàn Duyệt chỉ là linh cảm sáng tác thoáng qua tức thời, đặc điểm lớn nhất là mới mẻ, vả lại trải qua sự trui rèn của ba triệu chữ tiểu thuyết và ba mươi năm trải đời, khi vừa xem dàn ý làm người ta cảm giác lo-gic xem như trôi chảy, cốt chuyện cũng tương đối hoàn chỉnh.
35 “Chỉ lo bảo nhà bếp nấu canh cho các con”, mẹ Chu cười đến mức càng nhiệt tình hơn, “Nhưng cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, cái giường trong phòng Bác Nghị kia là giường đôi dư sức ngủ hai người, các con cũng đã đính hôn rồi ngủ trên một cái giường là đúng lý hợp tình thôi”.
36 Làn da Hàn Duyệt trắng nõn, hôm nay lại mặc một cái áo thun chữ T dài tay cổ áo hơi to cho nên cái dấu hôn màu tím đỏ trên xương quai xanh kia giống như là một đốm lửa trong màn tuyết, có vẻ khá là nổi bật.
37 Hàn Duyệt chỉ thầm mong đập đầu xuống bàn chết quách đi cho xong. Chu Bác Nghị nói đúng là một nửa sự thật nhưng mà Hàn Duyệt còn chưa có ý định biến bản thân thành trung tâm lời đồn và đối tượng bị bạn học chú ý.
38 Đối với Chu Bác Nghị mà nói những người trong bữa tiệc chiêu đãi này có một nửa là người quen, trong đó còn có chủ nhiệm lớp và giáo viên chuyên ngành cũ của anh.
39 Hàn Duyệt bị giọng điệu đầy ca thán của cậu ta chọc cười, bèn nói: “Vậy có rãnh anh mời em tới nhà anh ăn cơm”.
Câu mời này nói ra cũng không phải hoàn toàn là lời khách sáo, Hàn Duyệt thật sự thích cậu nhóc này mới có thể nói ra được lời nói mời cậu ta tới nhà ăn cơm, Mã Trí Hân lập tức tươi cười rạng rỡ vui vẻ hò reo nói: “Cám ơn anh Duyệt! Tới lúc đó phải nói trước cho em biết hai ngày để em chừa bụng đi nhà anh Duyệt ăn một lần cho đã!”.
40 Chu Bác Nghị giúp Hàn Duyệt xin nghỉ bệnh Hàn Duyệt thì có thêm một khoảng thời gian buổi chiều rãnh rỗi, cũng không có làm gì khác chỉ là cuộn tròn trên sô pha ôm máy tính đánh chữ.