Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế Chương 47
Chương trước: Chương 46
Sĩ quan vốn còn tưởng phải phí công thuyết phục, lại bất ngờ nghe anh ta nói, ngẩn người, nhìn theo ngón tay của anh. Người này là…Bạch Nhược Oánh đội tưởng Huyết Sắc.
Nhìn Bạch Nhược Oánh rồi lại nhìn sang anh, dù sĩ quan không biết thực lực chính xác của Bạch Nhược Oánh. Nhưng ngày hôm đó, cô có thể mang tới đống thủy tinh thể kia đủ để tiểu đội của cô thăng lên cao cấp. Nên nhiệm vụ lần này mới đưa cô theo, nhưng nói thật, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, không nghĩ Bạch Nhược Oánh sẽ lợi hại đâu. Về phần số thủy tinh thể kia, xem ra tiểu đội Huyết Sắc vô tình có được, hoặc đội viên của cô khá mạng, còn cô nhiều nhất chỉ được có cái dị năng.
Sĩ quan gật đầu: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.’’ Thấy anh cũng nghiêm nghị không ngờ cũng có tâm tư kia. Rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh, xinh đẹp như phù dung, khí chất như sen trắng, một cô gái như thế rất hiếm thấy thời mạt thế, khó trách.
“Được, chàng trai trẻ, cậu có thể lập tức lên chiếc xe đó, còn không biết cậu tên gì?’’ Sĩ quan cho anh lên xe, còn về phần khác sẽ không giúp, muốn theo đuổi người ta, phải dựa vào chính anh rồi.
“Mặc Doãn Cuồng!’’ Nói xong, anh đi về phía xe của Bạch Nhược Oánh.
Nhìn theo bóng lưng của anh, sĩ quan lắc đầu một cái, thật đúng là cuồng vọng! Nhưng người ta có bản lĩnh, đúng là có tư cách kiêu ngạo: “Tiểu Lưu! Hạ lệnh, tiếp tục lái xe đi!’’
Bạch Nhược Oánh ngồi trong xe, nhìn người đến gần, cô ép mình xoay đầu lại, không nhìn anh ta nữa. Nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta không có cách nào phớt lời. Cho đến khi anh lên xe, ngồi kế bên cạnh cô, đột nhiên Bạch Nhược Oánh cảm thấy mặt mình rất đỏ.
Xe tiếp tục lái đi, người trên xe nhìn anh, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Tần Thiên nhìn Bạch Nhược Oánh, cau mày, Nguyên Ưng cũng không vừa mắt anh, có chút tính toán nhưng lại buông xuống. Người đàn ông này không phải ai cũng có thể thao túng đâu, anh dựa vào bánh bao mà ngủ, bánh bao ấm áp nhất. Lưu Minh nhìn anh một chút, rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh, được, người đàn ông này không tệ, còn phải quan sát thêm.
Hình Phong nhìn anh, rồi nhìn cô, trêu hoa ghẹo nguyệt. Lãnh Thanh Thanh cũng nhìn anh, rồi nhìn Hình Phong bên cạnh mình, không nói gì. Lý Kim Quang liếc nhìn anh, Thiện Lăng Băng cũng nhìn anh, rồi nhìn Tần Thiên, sau đó nhìn Phương Di. Không biết đang nghĩ cái gì, mà xét lại dù anh rất đẹp, tiếc là quá lạnh lùng, cũng không có thế lực. Thế lực của Tần Thiên ở căn cứ rất lớn, cô ta dán thật chặt vào Tần Thiên, giống như còn chưa khôi phục tinh thần được.
[Mai Tuyết Vân: Màn nhìn nhau này hơi cực nha!]
Không để ý đến biểu hiện khác nhau của họ, anh chỉ nhìn Bạch Nhược Oánh, còn Bạch Nhược Oánh thì nhìn ra cửa để che giấu sự khẩn trương của mình.
“Nhớ kỹ tên anh, Mặc Doãn Cuồng.’’ Đột nhiên anh mở miệng, dọa Bạch Nhược Oánh giật mình, nghe anh nói thế, Bạch Nhược Oánh thật ra rất muốn nói, nhớ em gái anh, tại sao chứ? Nhưng cô không thốt nên lời, sau đó anh ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại.
Cảm nhận hơi thở vững vàng của anh, Bạch Nhược Oánh âm thầm thở dài một tiếng. Làm cái gì vậy chứ, thiệt là, làm người khác vội vã cuống cuồng. Nhưng cô không biết, khi cô âm thầm thở dài, thì anh cũng cười khẽ.
Lúc này, trong xe cũng yên tĩnh lại, suốt hành trình, cũng không ai nói chuyện. Lưu Minh nhìn người tựa lên vai mình, tức giận đến mức muốn đạp anh ta xuống, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.
Xe đang chạy, không biết vì sao mọi người lại thấy càng lạnh, đành phải dựa sát vào nhau. Còn Bạch Nhược Oánh và người áo đen lại giống nhau, nhắm mắt an tĩnh nghĩ ngơi, giống như không muốn bị quấy rầy vậy. Nhìn hai người họ, mọi người có cảm giác không nói thành lời.
Cảm thấy

Xem tiếp: Chương 48