Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng Chương 38: Chương 38

Chương trước: Chương 37: Chương 37



Vừa nghĩ tới phải đi kinh thành ra mắt Vĩnh An vương, thân là mệnh phụ phải đi bái kiến Thái hậu, hoàng hậu, còn phải cùng với bà bà (mẹ chồng) Quận chúa tham gia các loại liên hoan.

Lại nghĩ đến cũng cần phải đi thăm viếng Bình Nhạc quận vương, không chỉ phải lập quan hệ còn phải nắm chặt chừng mực không quá thân cận, nhất thời Uyển Như cảm thấy áp lực khổng lồ.

Kiếp trước, vốn nàng luôn bị kế mẫu cố gắng bắt bớ cho ở nhà, sau lại bởi vì thân phận hạn chế không có cách nào nghiêm chỉnh ra cửa tham dự giao tiếp, chuyện ra cửa gặp khách -- không như luyện công!

Hơn nữa, sau khi tiếp xúc tiến vào trong vòng dòng dõi quý tộc tất nhiên sẽ dính đến vấn đề hệ phái tiền triều, phải hiểu các loại quan hệ rối rắm, còn phải qua lại lui tới cùng với người khác nhưng trong lúc đó cũng không thể để mất mặt nhai nhà Tiếu - Thôi.

Đáng sợ hơn là, bởi vì Uyển Như ít tham dự các loại hoạt động như vậy dĩ nhiên là sẽ không những biết những thứ trò chơi tiêu khiển hợp thời đại kia, giống như Tiếu Dương nói cưỡi ngựa đánh cầu, còn có săn bắn, đá cầu, ném thẻ vào bình rượu, mặc kệ trò gì cũng đều không biết, hoặc chưa từng chơi thử!

Nàng chỉ hiểu ngâm thơ, vẽ tranh, yên lặng đánh cờ chơi chút trò chơi, nhưng những dòng dõi quý tộc kia lại thịnh hành các loại việc vui hung hãn. . . . . .

"Về nhà ngồi ở trong phòng luyện tập ném thẻ vào bình rượu, trước thử đá cầu đã, còn giương cung bắn thì kể từ lúc đến Tiếu gia vẫn luyện tập, qua hai tháng nữa mới có thể gặp người nhỉ? Như vậy, hôm nay, nhất định phải học cưỡi ngựa!" Nhất thời Uyển Như quyết định mục tiêu cho mình, chuẩn bị giải quyết vấn đề khó khăn quan trọng nhất này.

Vì vậy, khó có được một lần đi dạo chơi bên ngoài, lại trở thành một trận cực hình cho nàng khổ luyện tài nghệ cưỡi ngựa.

Tiếu Dương bị ép làm giáo tập cả ngày không khỏi giương mắt nhìn mà cảm khái: "Thật ra thì, từ bên trong huynh muội hai người đã rất tương tự nhau, cố chấp, liều chết mà đánh, không đạt mục đích quyết không bỏ qua."

"Ca ca có mục tiêu phấn đấu không phải rất tốt ư, hiện tại huynh ấy ra sao rồi?" Uyển Như hoạt động cánh tay vòng eo cứng ngắc sau một ngày mệt nhọc, rồi sau đó đứng ở trên thảm cỏ lôi kéo dây cương của tuấn mã đỏ thẫm, vừa nói chuyện vừa đút cho nó lương khô, chăm chú trao đổi tình cảm với ngựa.

"Quả thật rất tốt, lúc này huynh ấy ở trong doanh gây ra sóng lớn, mấy lần khảo hạch cũng cầm cờ đi trước, rất nhiều tướng lãnh cấp thấp tranh đoạt muốn đưa huynh ấy về trong đội mình, theo ta thấy, lịch lãm này không sai biệt lắm cũng nên kết thúc rồi, còn thiếu thực chiến và ôn tập binh thư, không dám nói kỳ thi mùa xuân có thể đoạt giải nhất, nhưng thi cử nhân cũng không thành vấn đề." Tiếu Dương cười trả lời như vậy.

"Cử nhân? Không phải còn cần thi giải thứ châu huyện ư?" Uyển Như kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Dương.

"Tất nhiên cần, dự tính tin tức võ cử sẽ công bố vào mùa hè, trước cuối thu tiến hành chọn lựa ở hộ tịch rồi sau đó mùa xuân năm sau mới thi." Tiếu Dương như chuyện đương nhiên nói, lại ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ hai người đã quyên chuyện này rồi? Sao có thể trực tiếp khảo hạch Thượng Thư Tỉnh được. Lại nói, hộ tịch của ca ca nàng ở chỗ nào?"

"Kinh thành. . . . . ." Vẻ mặt Uyển Như bất đắc dĩ, nói cách khác, ca ca còn phải tìm lý do trở lại kinh thành trước mùa hè, sau đó mới kịp ghi danh thi giải thí, nhưng vấn đề là, "Hôm nay là mùng hai tháng năm? Đã vào hạ rồi! Tìm lý do gì trở về đây? Nếu không có lý do nhất định phụ thân sẽ không đồng ý."

"Như thế này nhé, sau khi ta đến kinh thanh phải làm quan lễ, mà ở kinh thành nơi không quen thuộc kia cũng không có bằng hữu chí giao, mời đại ca nàng giúp ta nâng khay." Trong nháy mắt Tiếu Dương nảy ra chủ ý này, vẫn còn rất tự đắc gật đầu nói: "Ừm, lý do này thật đúng lúc, thời gian rất thích hợp."

"Đến giờ thiếp vẫn chưa hiểu ra sao cả, rốt cuộc an bài như thế nào đây?" Uyển Như đang nói chuyện đồng thời vỗ nhẹ lên cổ con ngựa, ở dưới sự giúp đỡ của Tiếu Dương lại lên ngựa, tính toán về nhà rồi đi bộ một vòng nữa.

Tiếu Dương huýt sao một tiếng gọi con ngựa cao to màu đen của mình, thúc ngựa theo sát ở bên cạnh Uyển Như đề phòng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rồi sau đó, hắn mới cứng cõi giải thích: "Hạ tuần tháng sáu tham gia đại thọ ông ngoại, đầu tháng bảy là quan lễ của ta, tất nhiên tin tức võ cử sẽ công bố trước đó, thời gian hoàn toàn thích hợp, Thôi các lão không thể nào không cho phép tôn tử đi khảo thí."

"Vậy cũng đúng, lúc nào thì chúng ta lên đường đây?" Thật ra thì Uyển Như sợ nhất là kế mẫu Trương thị ngăn cản, ví dụ như giả bộ bệnh làm ca ca không thể đi xa ..., sau khi tin tức võ cử truyền tới mới cho huynh ấy rời đi, nếu như thực sự đi kinh thành ngược lại cũng không có chuyện gì.

"Phải xem bên Thiên gia có ý gì, nếu có tin chính xác được đưa ra, hiện nay nàng có thể bắt đầu chuẩn bị lên danh sách người, dọn dẹp hành lý, dù sao chắc chắn chúng ta phải đi, đại ca có đi hay không thì chưa biết." Tiếu Dương vừa nói chuyện vừa đánh chân để con ngựa dần tăng tốc lên.

Tứ lang thì chắc chắn không đi được, hộ tịch hắn ở vùng biên cương, phải ở nhà chuẩn bị giải thí mùa thu, muốn thi Tiến Sĩ cũng phải qua khảo hạch châu huyện trở thành Cử nhân mới được.

"Ừm." Uyển Như gật đầu một cái, suy nghĩ đám người bọn họ phải ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành, quả thật không thể nào là hai người mỗi người mỗi túi nhỏ rồi xuất phát, tôi tớ, hộ vệ nói ít cũng phải mấy trăm người, y phục dùng trên đường, dụng cụ cũng phải mấy xe ngựa, đúng là nên bắt đầu chuẩn bị.

Nàng đang lo lắng vì lên đường mà mất hồn, lại đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút khác thường, vừa nhìn xuống, con ngựa cái dịu dàng mà mình cưỡi lại bắt đầu chạy theo bên con ngựa đực của Tiếu Dương!

"Á?! Chậm một chút, chậm một chút!" Uyển Như bị dọa sợ đến toàn thân cứng đờ, gắt gao nắm chặt yên ngựa không dám buông tay, về phần dây cương, coi như bỏ qua, dù sao Tiếu Dương ở bên cạnh mình, không cầm dây cương thì con ngựa này cũng không chạy đi chỗ khác.

"Nàng buông lỏng chút, đừng khẩn trương." Tiếu Dương cười ha ha, vừa giục ngựa lên trước vừa thỉnh thoảng quay đầu lại chăm sóc Uyển Như, dẫn nàng đến bên cạnh dòng suối cạn.

Chờ ngựa chạy chậm rồi dừng lại, rốt cuộc Uyển Như thở dài một hơi, lúc này mới có thể nhàn hạ thoải mái ngẩng đầu nhìn phong cảnh. Vừa đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong bụi cỏ có một mảng lớn từng nhóm từng nhóm hoa tím trắng sữa.

Đột nhiên từng cơn gió nhẹ thổi qua, dòng suối nhộn nhạo nâng lên từng gợn sóng, làn nước xanh biếc theo gió chập chờ, đóa hoa duyên dáng yêu kiều lịch sự tao nhã, thỉnh thoảng lại có mùi thơm ngát xông vào mũi, làm cho người ta chợt cảm thấy thanh nhã khác thường.

"Đây là, cây xương bồ nhỉ. (vị thuốc đông y)" Uyển Như ngắm nhìn cảnh sắc thu bốn phía thu hết vào mắt, không khỏi rù rì nói: "Thật là đẹp mắt, không hổ là một trong bốn loại hoa thanh nhã, vốn cho rằng cây xương bồ chỉ là hoa dại tầm thường, hiện tại xem ra nó cũng không thua kém hoa lan, thủy tiên hay hoa cúc. Sắp Đoan Ngọ rồi, vừa đúng lúc hái chút cây xương bồ trở về treo cửa sổ trừ tà."

"Vậy cũng không cần, trong nhà đến cây xương bồ ngâm rượu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Hôm nay mộc hưu rảnh rỗi (mộc hưu: ngày nghỉ lễ của quan viên thời xưa), vốn muốn dẫn nàng tới chỗ này ngắm phong cảnh, kết quả…" Tiếu Dương tiếc nuối buông tay ra, bất đắc dĩ nói, "Nàng cũng đã học cưỡi ngựa rồi, gần hoàng hôn mới đi tới đây – nhanh nhìn xem sau đó hai ta về nhà."

Trong miệng hắn nói như vậy, lại đỡ Uyển Như tung người xuống ngựa cùng đi đến bên dòng suối.

Sau đó, tam lang đột nhiên khom lưng nhẹ nhàng hái một đóa hoa nhỏ màu tím, ôm bả vai Uyển Như chăm chú cài hoa vào trong búi tóc nàng, đồng thời rất hợp với tình hình nhỏ giọng nỉ non nói: " Bỉ trạch chi ba, hữu bồ dữ hà. Hữu mỹ nhất nhân, thương như chi hà?" (Đây là bài đầu trong Trạch Ba, nghĩa là: Bên bờ đầm, lác chen sen mọc. Nàng nào kia như ngọc như hoa.)

Đây là, 《Dòng Suối - Trạch Ba》? Người nương tử xinh đẹp tựa vào đầu vai hắn vừa kinh ngạc lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, xua tan không ít lo lắng đêm qua.

Một người lính đơn thuần cũng sẽ đọc《thơ ca》! Hơn nữa, trong lúc vội vàng như thế hắn còn có thể tìm được một chỗ đặc biệt như vậy mang mình đến xem, thật sự tốn không ít tâm tư nhỉ?

Nhưng mà, giữa ban ngày nói thơ tình ở bên tai mình như thế. . . . . . gương mặt Uyển Như không khỏi khẽ đỏ, vội vàng nhìn vòng quanh nhìn đồng bộc nô tỳ hầu hạ hai bên xem có ánh mắt khác thường hay không.

Rồi sau đó nàng mới cố ý trái ngược

Loading...

Xem tiếp: Chương 39: Chương 39

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bách Cầm Sơn Chủ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 23


Đào Nguyên Mộng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11


Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 49


Độc Nhất Mỹ Nam Tâm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 19


Nếu không là tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 39