Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 9: Phòng Ngạn Khiêm Cảnh Cáo.

Chương trước: Chương 8: Trưởng Tôn Thịnh Cho Mời.



Soán Đường

Tác giả: Canh Tân

Quyển 4

Chương 9: Phòng Ngạn Khiêm cảnh cáo.

Nhóm dịch black

Nguồn: Vipvandan.vn

Sưu Tầm:

Phòng Ngạn Khiêm gật gật đầu:

- Thanh thế của Di Lặc áo trắng tuy chưa tạo thành nhưng mà sự nguy hại của bọn chúng lại khiến cho người khác phải lo lắng.

- Tuy nhiên Trịnh công tử nói cũng không sai, nếu như cưỡng ép trấn áp thì không chừng hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Chúng ta không lạm dụng vũ lực, Lạc Dương cũng nhanh chóng trở nên phồn vinh, bệ hạ cũng không trách tội.

Chuyện này tại sao lại liên quan đến Dương Quảng?

Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc nhìn lại về phía Trưởng Tôn Thịnh.

Chỉ thấy Trưởng Tôn Thịnh khẽ gật đầu:

- Đã như vậy, ta sẽ định phối hợp với Phòng phủ doãn, mau chóng dẹp loạn Di Lặc.

- Ta phải trở về sắp xếp mọi chuyện không thể ở đây tiếp tục quấy rầy.

- Phòng phủ doãn đi thong thả.

Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi qua bên cạnh Ngôn Khánh , bỗng nhiên dừng bước khẽ xoa xoa đầu Trịnh Ngôn Khánh.

- Trịnh công tử công tử nghe ta nói mấy câu, trước đây công tử từng đánh người xuống sông Lạc Thủy đúng không?

- Đúng thế.

- Công tử không cần phải lo lắng, ta cũng không trách phạt.

Phòng Ngạn Khiêm nghiêm mặt nói:

- Chỉ là công tử hiện tại cũng là người có danh tiếng, đừng để việc làm của mình trở thành câu chuyện để người khác bàn tán.

- Công tử cần biết có rất nhiều người xem công tử là tấm gương, nhất cử nhất động của công tử vì thế mà cũng bị thế nhân chú ý.

Nói là không trách tội nhưng cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải run rẩy.

Phòng hắc tử này vẫn nổi danh là thiết diện vô tư, lục thân bất nhận, hắn thật sự đang dùng phương thức này đẻ cảnh cáo Trịnh Ngôn Khánh, đừng làm chuyện xâm phạm đến luật pháp.

Ngôn Khánh vội vàng khom người đáp ứng, từ từ tiễn Phòng Ngạn Khiêm đi.

- Ngươi cùng với ai xảy ra xung đột vậy?

Phòng Ngạn Khiêm vừa đi, Trưởng Tôn Thịnh liền tò mò hỏi.

Trịnh Ngôn Khánh trả lời:

- Kỳ thật cũng không phải là xung đột mấy ngày trước Bùi cô cô dẫn đệ tử đi du sông, không ngờ gặp phải Lý Đức Vũ chồng trước của nàng, Lý Đức Vũ kia miệng toàn uế ngữ, chửi bới cô cô, đệ tử nhất thời không nhịn được nên đánh hắn, ném hắn xuống thuyền.

- Lý Đức Vũ sao?

Trưởng Tôn Thịnh gật gật đầu:

- Ngươi nói Bùi gia cô cô hẳn là Bùi Thục Anh, tên Lý Đức Vũ kia ta cũng không để vào mắt, nhớ ngày đó hắn làm phụ tá ở Đông Cung, ỷ vào mấy bài thơ được Thục Anh muội tử ưu ái, chỉ là ngươi vẫn nên coi chừng một chút, tên đó là một tiểu nhân, không chừng sẽ mang lại phiền toái cho ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng khẽ hừ một tiếng.

Ngay cả Trưởng Tôn Thịnh cũng gọi hắn là tiểu nhân vậy thì càng không thể bỏ qua cho hắn.

Xem ra khi trở về phải thúc giục Thẩm Quang nhanh chóng hành động mới được.

- Tiết đại gia... đi rồi.

Trưởng Tôn Thịnh nhìn cảnh vật phía trước đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

- Sao?

- Bệ hạ lần này đi tây tuần, kết quả Tiết đại gia đã bị bệ hạ ban cho cái chết.

- Tại sao vậy?

Trưởng Tôn Thịnh nhìn Trịnh Ngôn Khánh, cười khổ một tiếng:

- Lại nói tiếp, Tiết đại gia chết cũng có chút liên quan tới ngươi.

- Có liên quan tới con?

Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

Hắn chưa từng nói chuyện với Tiết Đạo hành, Tiết Thu với hắn chỉ tiếp xúc một thoáng ở cúc chiến mà thôi.

Trưởng Tôn Thịnh khẽ xoa xoa gò má rồi nói:

- Ngươi ở Bạch Tước Tự bị tập kích, sau đó liên quan đến chuyện Di Lặc áo trắng, Tiết đại gia sau khi nghe nói liền hơi bất mãn nói một câu: Nếu như Cao Dĩnh công còn tại thế thì làm gì có những chuyện này.

Cũng không biết tại sao những lời này truyền tới trong tai của bệ hạ.

Bệ hạ sau khi nghe xong liền vô cùng tức giận, nói Tiết đại gia phỉ báng triều chính, cho nhận cực hình.

Trịnh Ngôn Khánh á khẩu không nói được gì.

Hắn thật sự không biết phải nói sao cho tốt.

Câu nói này của Tiết Đạo Hành, chính là vì Ngôn Khánh mà nói, bất mãn với việc Dương Quảng trước kia giết Hạ Nhược Bật và Cao Dĩnh. Hắn ở Bạch Tước Tự bị cướp giết, dẫn tới bực tức của Tiết Đạo Hành, tạo cơ hội cho Dương Quảng, kỳ thực Dương Quảng đã sớm có tâm giết Tiết Đạo Hành rồi.

Trịnh Ngôn Khánh biết Tiết Đạo Hành sẽ chết nhưng không ngờ cái chết của hắn ta lại liên quan tới chính mình.

Cái này không phải là ta không giết ngươi, nhưng ngươi vì ta mà chết sao?

- Ngươi biết tại sao vừa rồi ta nói những lời kia không?

- Đệ tử không biết.

- Bệ hạ sắp quay trở lại Trường An, tháng chạp sẽ triệu tập các tù trưởng ở Lạc Dương, mà phủ doãn Lạc Dương lại trắng trợn đuổi bắt Di Lặc áo trắng, khiến cho Lạc Dương trở nên tiêu điều không ít, bệ hạ rất không vui, sai người trách cứ Phòng phủ doãn.

Phòng phủ doãn cũng rất khó xử.

Nếu như hắn không đem Di Lặc áo trắng diệt trừ chỉ sợ sẽ làm nên một hồi loạn lạc như Thái Bình đạo, nhưng đồng thời bệ hạ cũng không muốn thừa nhận chuyện này, lần này bệ hạ ở Lạc Dương hội tụ các tù trưởng, được danh tiếng Thiên Khả Hãn, đắc chí vô cùng, nếu như những tù trưởng kia nhìn thấy Lạc Dương bị tiêu điều thì mặt mũi của bệ hạ chẳng phải cũng bị rơi xuống sao?

- Cho nên bệ hạ ra lệnh, đình chỉ sự trấn áp với Di Lặc, khôi phục Lạc Dương trở nên phồn hoa như trước, Ngôn Khánh à, trong lời nói bệ hạ dường như cũng có ý bất mãn với ngươi.

- Bất mãn với đệ tử?

Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cũng thầm kinh hãi, nhìn về phía Trưởng Tôn Thịnh.

Trưởng Tôn Thịnh cười khổ nói:

- Bệ hạ cho rằng ngươi và Tiết Thu trước kia làm ra Thái Bình luận, căn bản là những lời nói vớ vẩn, chỉ là ngươi cũng đừng quá lo lắng, Tiêu hoàng hậu có nói giúp ngươi hai câu, không có gì trở ngại.

Tiêu hoàng hậu biện hộ cho ta?

Trịnh Ngôn Khánh càng thêm hồ đồ.

Hắn thậm chí còn chưa gặp qua Tiêu hoàng hậu, Tiêu hoàng hậu tại sao lại nói giúp cho hắn?

Trưởng Tôn Thịnh nói:

- Tóm lại ngươi về sau cần phải cẩn trọng từng lời nói, từng việc làm, đừng đi theo vết xe đổ của Tiết đại gia, ngươi nhớ kỹ trong lòng là được, ngày mai tới đây học bình thường, ít đi lại trên phố một chút.

Trịnh Ngôn Khánh khom người tuân mệnh.

Trưởng Tôn Thịnh kéo hắn lại, hỏi thăm bài học chốc lát rồi mới để hắn rời đi.

Ngôn Khánh trở vè xong, Trưởng Tôn Thịnh đã ủ rũ chau mày, tâm sự nặng nề. Từ khi Dương Quảng tru sát Hạ Nhược Bật, hắn cảm thấy Dương Quảng đã biến hóa không còn như trước kia, nghe người ta nịnh bợ trở nên đắc chí, và kiêu ngạo, đối với chuyện này Trưởng Tôn Thịnh cũng bất lực.

Hắn đứng cạnh ao sen, nhìn lá sen trên mặt nước, trong lòng có một nỗi niềm không rõ.

Cứ như vậy, giang sơn Đại Tùy sẽ đi về nơi nào?

Trưởng Tôn Thịnh trong lòng thật sự lo lắng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 10: Luyện Giáo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dân Quốc Yêu Đạo

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 66


Người tình của đại ca

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Tàng Kiều

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50