Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 84: Chiêu Hàng.

Chương trước: Chương 83: Thải Cúc Đông Ly Hạ Du Nhiên Kiến Nam Sơn



Soán Đường

Tác giả: Canh Tân

Quyển 7

Chương 84: Chiêu hàng.

Nhóm dịch black

Nguồn: Vipvandan.vn

Sưu Tầm by

Sài Hiếu Hòa cười khổ một tiếng:

- Cho mời.

Cho dù hắn không gặp Lý Ngôn Khánh thì cũng không có cách nào.

Hiện tại mình chính là tù nhân nếu như chọc giận Lý Ngôn Khánh thì đừng trách hắn trở mặt.

Sài Hiếu Hòa tuy không muốn thừa nhận nhưng thực sự hắn đối với Lý Ngôn Khánh có vài phần sợ hãi.

- Lý huyện nam tước này...

Tú Nương nhìn Sài Hiếu Hòa liền nhịn không được mà cười nói:

- Rõ ràng mới chỉ có hai mươi tuổi đầu mà làm việc so với lão gia còn cay độc hơn nếu như thiếp không nhìn thấy tận mắt thì còn tưởng hắn đã là một lão già bảy tám mươi tuổi, hắn tới rồi chắc chắn là có chuyện cần thương nghị với lang quân, thiếp xin cáo lui trước, chàng cùng với hắn nói chuyện.

Sài Hiếu Hòa cười khổ nhẹ nhàng gật đầu.

Một lát sau, thân ảnh của Lý Ngôn Khánh đã xuất hiện ở hoa viên.

Hắn mặc một áo bào màu xanh, hiện ra một phong thái nổi bật, tư thái trầm ổn, tự tin mãnh liệt.

Sài Hiếu Hòa đứng dậy đi xuống lương đình.

Có câu ngươi kính ta một xích ta kính ngươi một trượng, Lý Ngôn Khánh cho hắn đầy đủ mặt mũi, Sài Hiếu Hòa cũng phải kính lại hắn.

Tuy nhiên trong tích tắc Ngôn Khánh xuất hiện Sài Hiếu Hòa lại cảm thấy có một cảm giác kỳ quái.

Nếu như tuổi tác của Lý Ngôn Khánh phù hợp với khí độ trầm ổn của hắn thì không chừng có thể tham dự trò chơi tranh giành thiên hạ này.

Luận danh vọng hắn có danh vọng, luận thực lực hắn có thực lực luận nhân tài hắn có nhân tài.

Chỉ đáng tiếc là.

Tuổi của hắn dường như quá nhỏ.

Đỗ Phục Uy Đỗ tổng quản ở Giang Hoài tuổi tác cũng không lớn hơn so với Lý Ngôn Khánh bao nhiêu tuy nhiên nhìn hiện tại phong quang vô hạn nhưng căn cơ của hắn quá yếu, đến ngay cả những người ở trong Giang Hoài quận cũng chưa chịu phục hắn.

Mà Lý Ngôn Khánh rõ ràng vuợt xa Đỗ Phục Uy.

Sài Hiếu Hòa nghĩ tới đây liền vội vàng nhanh chân bước tới.

- Bái kiến Lý tư mã.

Ngôn Khánh mỉm cười tiến lên một bước kéo cánh tay của Sài Hiếu Hòa.

- Sài huyện lệnh sao lại khách sáo như vậy nhiều ngày không gặp khí sắc của huyện lệnh còn tốt hơn so với trước kia.

Nói xong hắn nghiêng người giới thiệu người sau lưng hắn:

- Sài huyện lệnh có biết Vương công không?

Sài Hiếu Hòa lúc này mới lưu ý sau lưng của Lý Ngôn Khánh còn một lão già, tuổi tác ước chừng năm mươi sáu mươi trên người mặc hắc y, tướng mạo tuy bình thường nhưng trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Sài Hiếu Hòa khẽ giật mình nghi hoặc hỏi:

- Xin hỏi vị tiên sinh này là...

- Là Thái nguyên Vương Hoàng, vô danh tiểu tốt.

- A...

- Chẳng lẽ là Bác Vật tiên sinh, Vương Cảnh Văn Vương tiên sinh?

Lúc Sài Hiếu Hòa còn nhỏ thì Vương Hoàng đã có danh tiếng Bác Vật tiên sinh.

Vương Hoàng cười cười nói:

- Không ngờ Sài huyện lệnh cũng biết Vương mỗ.

Sài Hiếu Hòa lúc này hít sâu một hơi.

Trước đây hắn có thể tràn đầy tự tin không để người nào trong mắt nhưng bây giờ, luận xuất thân luận danh khí, Vương Hoàng cao hơn hắn gấp trăm lần, quan trọng nhất là Vương Hoàng bổn sự thể hiện từ hai mươi năm trước, nếu không Dương Lượng cũng không ngàn dặm xa xôi đem hắn từ Lĩnh Nam mời tới phủ của mình. Nhưng không phải mười ba năm trước Vương Hoàng đã bị Trịnh Đại Sĩ giết chết tại sao bây giờ vẫn còn sống? Lại còn ở cùng một chỗ với Lý Ngôn Khánh?

Sài Hiếu Hòa trong mắt hiện ra một linh quang hoảng sợ nhìn Lý Ngôn Khánh.

Hắn hiện tại khẳng định Lý Ngôn Khánh nhất định đã có lựa chọn.

Không rõ ràng lắm hắn đến tột cùng chọn người thế nào, nhưng Sài Hiếu Hòa có thể cảm thấy được Lý Ngôn Khánh chọn người tuyệt đối không tầm thường.

Sài Hiếu Hòa cười cười một tiếng rồi nói:

- Không biết Vương công giá lâm, Sài mỗ không từ xa tiếp đón xin hãy thứ tội.

Kẻ sĩ thường chú ý tới tư lịch tên tuổi.

Lý Ngôn Khánh mặc dù thanh danh hiển hách thậm chí còn có danh tiếng của tông sư nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ mà Vương Hoàng thì không giống như vậy hắn không những có thanh danh hiển hách mà tuổi đã cao, là trưởng bối Sài Hiếu Hòa đối với hắn làm sao có thể kiêu căng tự phụ.

Vương Hoàng mỉm cười, lại thi lễ với Sài Hiếu Hòa.

Ngôn Khánh cùng với Vương Hoàng đi vào trong lương đình, Sài Hiếu Hòa cũng theo sát.

Chưa đợi Lý Ngôn Khánh mở miệng Vương Hoàng đã mở miệng trước:

- Lão hủ nghe lang quân nói, Sài huyện lệnh là tuấn kiệt đương thời, trung nghĩa vô song, hôm nay mạo muội cùng với lang quân thương nghị cùng nhau tới đây cùng Sài Hiếu Hòa nói chuyện, mạo muội tới nên kính xin huyện lệnh chớ trách tội.

- Đệ tử làm sao có thể dám trách tội tiên sinh, tiên sinh kiếp này là đại hiền, đệ tử đối với danh tiếng của tiên sinh vô cùng ngưỡng mộ.

- Đệ tử hôm nay nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.

Cái gọi là trước ngạo mạn sau cung kính.

Lúc này Sài Hiếu Hòa phát huy vô cùng tinh tế.

Lý Ngôn Khánh cùng với Vương Hoàng nhìn nhau không khỏi nở ra một nụ cười.

Vương Hoàng nói:

- Hai chữ dạy bảo không dám nhận, tuy nhiên Vương mỗ có một chuyện muốn cùng với Sài huyện lệnh thương nghị.

Nói xong hắn lấy ra một phong thư đưa cho Sài Hiếu Hòa.

Rồi sau đó Vương Hoàng lại nói tiếp:

- Lý Mật giết Trương Tu Đà, đánh lén Lưu Trường Cung, chiếm lãnh ba tòa thành.

Vài ngay trước phố phường lại truyền lưu câu nói Ngõa Cương hưng Lý đương vương.

- Địch Nhượng sau khi nghe được tin tức liền triệt binh giữ Ngõa Cương trại, cũng tuyên bố phân rõ ranh giới với Lý Mật, dưới tình hình này Lý Mật định làm thế nào đây? Lý lang quân hôm nay từ Huỳnh Dương trở về đã cùng với lão hủ đàm luận chuyện này lão hủ cũng nghĩ không ra cho nên tới đây thỉnh giáo.

Lúc đầu thần sắc của Sài Hiếu Hòa tự nhiên lộ ra vẻ vui cười.

Nhưng càng ngày sắc mặt của hắn càng trở nên ngưng trọng.

Hắn nuốt nước miếng hít một hơi dài: Kế sách này thật độc ác rõ ràng là muốn Địch Nhượng và Lý Mật nhị hổ tương tranh.

Lời tiên tri này vừa truyền ra khiến cho Ngõa Cương trở thành tiêu điểm.

Lý Mật không lấy Ngõa Cương thì cho thấy hắn không phải thiên mệnh chi nhân nếu như lấy Ngõa Cương thì nhất định phải sống mãi với Địch Nhượng, hiện tại Địch Nhượng tuy thua trận nhưng danh vọng vẫn còn, địa vị của hắn ở Ngõa Cương không ai có thể so sánh được nếu như chậm trễ thời gian danh vọng của Lý Mật ngày càng cao khi đó Địch Nhượng mất đi khống chế với Ngõa Cương, Lý Mật có thể thuận thế mà lấy.

Nhưng hiện tại cho dù Lý Mật không muốn lấy Ngõa Cương trại thì cũng phải làm.

Một phương diện là lời tiên tri kia một phương diện khác Địch Nhượng và Lý Mật đoạn tuyệt với nhau, tương đương với việc Lý Mật mất đi căn cơ, tuy nhiên hiện tại dan vọng của Lý Mật vẫn chưa đủ cao nếu hắn đánh Ngõa Cương thì sẽ khiến cho danh vọng của hắn giảm bớt, các lộ anh hùng cũng nảy sinh nghi kỵ với hắn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 85: Khu Hổ Nuốt Lang.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Lạc Lối Quay Về

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Văn Tuyết Vô Song

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21



Giữa Hè

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 89