Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Soán Đường Chương 115-116: Dạy Võ.

Chương trước: Chương 114: Suy Đoán Thành Sự Thật.



Lúc này trời đông giá rét, nhiệt độ cực thấp, Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn mặc một thân áo mỏng, đứng ở võ đài mà đánh quyền, hai hài tử cả mặt đỏ bừng, trán bốc hơi nước, theo từng khẩu lệnh của Đóa Đóa mà vung quyền.

Đóa Đóa mặc một bộ áo đen, trong tay cầm trúc trượng lớn bằng ngón cái.

Cũng không thấy nàng dùng động tác thế nào mà đánh trúng cánh tay của Tiết Nhân Quý, trên cánh tay của hắn liền xuất hiện một rằn đỏ.

- Tiết Lễ ra quyền phải nhanh, ghìm chặt khí vào đan điền, tập trung tư tưởng suy nghĩ.

- Ngươi ra quyền như vậy ngay cả ruồi muỗi cũng đánh không chết thì nói chi là đánh người? Ghi lại khẩu quyết nếu như lại sai thì đừng trách ta lại phạt ngươi.

Lời còn chưa dứt thì trúc trượng của Đóa Đóa đã đánh vào đùi của Tống Lệnh Văn.

- Ngươi chưa ăn điểm tâm sao?

- Mới một canh giờ mà đã chưa kiên trì nổi, so với Tiết Lễ còn kém hơn, không hiểu tại sao sư phụ lại vừa ý các ngươi, một đám phế vật, phế vật.

Hóa ra lúc Đóa Đóa chỉ điểm Tiết Lễ chân của Tống Lệnh Văn hơi run nàng đã cảm thấy được.

Hai mắt của hai hài tử này ngậm lấy ngấn nước, nhưng vẫn quật cường đứng ở chỗ cũ, Đóa Đóa lại tùy ý đánh vào mông của Tiết Lễ một cái nữa, Tiết Thu nhịn không được lập tức ho khan bước lên.

Đóa Đóa đã sớm nhận ra Tiết Thu tới nhưng không để ý.

Nàng cùng với Bùi Thúy Vân và Trưởng Tôn Vô Cấu không gống nhau, Đóa Đóa ngoại trừ Lý Ngôn Khánh thả lỏng tâm lý cảnh giác thì bất kỳ ai cũng không tin, điều này quan hệ tới cuộc sống của nàng, hai mươi bốn năm trôi qua, nàng trải qua vô số thăng trầm, nhìn thấy rất nhiều phản bội và lừa gạt, chính vì vậy tuổi tác càng lớn tính cảnh giác của nàng càng cao.

- Cốt công chúa, bọn chúng vẫn là hài tử.

Cốt Lan Đóa cũng biết giao tình giữa Tiết Thu và Lý Ngôn Khánh rất sâu, tuy nhiên nàng vẫn nhăn mày liễu một cái, nhàn nhạt nói một câu:

- Lúc ta dạy Lý Ngôn Khánh tập võ hắn mới ba tuổi, vẫn có thể kiên trì được. Tiết thúc thúc luận về ngâm thơ phú ta không bằng thúc, nhưng truyền thụ võ nghệ, ta so với thúc có kinh nghiệm nhiều hơn. Tiết Lễ Tống Lệnh Văn các ngươi có kiên trì được không? Nếu như không kiên trì được thì cứ nói một câu, từ ngày mai ta không dạy các ngươi nữa, được không?

- Nhị nương tử đừng xem thường chúng ta, chúng ta sẽ kiên trì được.

Tiết Lễ đỏ bừng hai má mà trả lời.

Tống Lệnh Văn mặc dù không nói chuyện nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kiên định.

Câu trả lời này khiến cho Tiết Thu cảm thấy xấu hổ, hắn không biết phải nói thế nào nữa, bà vợ này của Lý Ngôn Khánh thật sự quá nghiêm khắc, ở trên dưới Lý phủ ngoại trừ Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu,Mao Tiểu Niệm ba người thì ai cũng phải sợ nàng.

Đóa Đóa không để ý tới Tiết Thu nữa, tiếp tục dạy bảo hai hài tử kia.

Nàng cũng không vì chuyện Tiết Thu ở bên cạnh mà yêu cầu lơi lỏng hơn với hai hài tử kia, nếu như Tống Lệnh Văn và Tiết Lễ làm sai cái gì nàng lại đánh một cái, hai hài tử cũng không kêu đau, tiếp tục hoàn thành yêu cầu của Đóa Đóa.

Tiết Thu đứng ở bên cạnh trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.

Đóa Đóa nói vậy là sao.

Theo lời của nàng thì nàng đã quen biết Lý Ngôn Khánh từ rất lâu, thậm chí còn truyền võ nghệ cho Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh hôm nay có bản lĩnh này, trên ngựa cầm giáo, ở trong loạn quân lấy đầu thượng cấm chỉ sợ cũng là do vị mỹ nhân lạnh lùng này chỉ dạy, nếu như là như vậy, thì Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn được nàng dạy dỗ nhất định võ nghệ cũng không thua Lý Ngôn Khánh.

Tiết Thu nghĩ sai rồi.

Ngôn Khánh đi theo Đóa Đóa chỉ học công phu Trúc Cơ.

Nếu không phải sau này hắn gặp Tôn Tư Mạc được Tôn Tư Mạc truyền thụ Ngũ Cầm hí và đạo dưỡng sinh thuật thì chưa hẳn có thành tựu như là hôm nay.

Nhưng điều này cũng không phải có nghĩa là võ nghệ của Đóa Đóa không tốt.

Trái lại, Đóa Đóa học Hàng Long công, chính là do cao thủ Cáp Sĩ Kỳ năm đó sáng chế ra, uy lực và chỗ tinh diệu của nó hơn xa so với Lý Ngôn Khánh. Đóa Đóa là nữ hài tử cho nên không cách nào tận dụng Hàng Long công đến tậ cùng, nhưng Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn thì không giống nhau, chỉ cần nắm vững trụ cột sau này theo Lý Ngôn Khánh học võ thì hiệu quả sẽ rất lớn.

Trải qua nửa canh giờ, Đóa Đóa mệnh cho Tiết Lễ cùng với Tống Lệnh Văn thu công.

- Đi tới hiệu thuốc ngâm nửa canh giờ, sau đó ăn cơm. Buổi chiều lại theo ta đọc sách viết chữ, sáng mai chúng ta lại tiếp tục.

- Đa tạ nhị nương dạy bảo.

Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn cung kính hành lễ với Đóa Đóa, mang theo thân thể mệt mỏi đi ra bên ngoài võ đài.

Tiết Thu muốn đỡ thì Đóa Đóa quả bảo ngưng lại.

- Bọn họ lúc này tuy ngừng luyện công thân thể mệt mỏi nhưng khí huyết tràn đầy lúc này cần phải tự mình hành tẩu, đối với hai bọn chúng có chỗ tốt rất lớn.

Tiết Thu cười cười xấu hổ.

Tiết Thu lắc đầu mang theo hạ nhân trở về phòng khách.

Hắn vừa mới ngồi xuống thì bên ngoài đã truyền tới một hồi tiếng ồn ào.

Lý Ngôn Khánh nhanh chóng như thiểm điện đi vào bên trong, Trưởng Tôn Vô Kỵ chăm chú đi theo.

- Tiết đại lang sao ngươi lại tới đây, hẳn là Hổ Lao quan xảy ra chuyện?

- Không phải lần này ta đi về nhà một mặt là vì khất hàn, muốn về thăm nhà một chút, một mặt khác...

Chưa đợi Tiết Thu nói xong, Lý Ngôn Khánh đã kéo hắn đi ra sau mà nói:

- Ngươi tới đây vừa vặn ta cũng muốn thương nghị với ngươi một chuyện.

- Chuyện gì?

Tiết Thu nghi hoặc hỏi.

Ba người bước chân vội vàng tiến tới dừng lại trong một gian thư phòng.

- Ta muốn đem binh tới Lạc thủy, ngươi thấy thế nào?

- Xuất binh tới Lạc thủy?

Tiết Thu khẽ giật mình:

- Ngôn Khánh ngươi muốn tuyên chiến với Tiết Thu sao?

- Tuyên chiến không phải.

Ngôn Khánh đem áo khoác cởi ra rồi nói:

- Ta chỉ muốn mượn cơ hội này gây một chút phiền phức với Tiết Thu.

Tiết Thu hồ đồ rồi, hắn khó hiểu nhìn Lý Ngôn Khánh.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh giải thích:

- Đại huynh hôm nay ta tới thăm mẫu thân thì nhận được mật báo, nói Lý Đường đem quân tiến công Lạc Dương, thẳng bức Thường Bình kho lương, Ngôn Khánh lần này muốn giúp cho gia quyến của nhạc phụ rời khỏi Lạc Dương nhưng bị Vương Thế Sung ngăn cản, hiện tại Lý Đường xuất binh, Ngôn Khánh cho rằng là một cơ hội tốt.

Là thực hay là giả?

Tiết Thu nghe xong tò mò hỏi:

- Ngôn Khánh, ngươi chẳng lẽ cho rằng lần này Lý Đường xuất binh là muốn chiếm cứ Lạc Dương?

- Ngươi cứ nói đi.

Tiết Thu giật mình, lộ ra sự vui vẻ.

Hắn nghe nói Lý Đường xuất binh cũng lộ vẻ hưng phấn.

Nhưng sau khi tưởng tượng cẩn thận thì cảm thấy Lý Đường lúc này không có lý do gì mà xuất binh, hoặc nói Lý Đường không có năng lực xuất binh.

Lý Uyên mặc dù cướp lấy Quan Trung nhưng nguy cơ vẫn còn, Kim thành quận Tiết Cử, Vũ Uy quận Lý Quỹ, còn có Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu những người này khó có khả năng để cho Lý Uyên đơn giản chiếm được Quan Trung. Lý Uyên cần phải vững chân nơi đó mới có thể ra tay đối phó Vương Thế Sung.

Lúc này xuất binh rõ ràng không có ích với Lý Đường.

Xem ra Lý Ngôn Khánh cũng đã nghĩ tới vấn đề này nên mới hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Nếu xuất binh thật ngươi định thế nào? Nếu xuất binh giả, ngươi định thế nào?

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói:

- Chớ luận thiệt giả ta đều muốn xuất binh.

Tiết Thu trầm giọng nhìn Lý Ngôn Khánh mà nói:

- Ngươi đã có quyết đoán, tại sao lại còn hỏi ta?

Lý Uyên sau khi nhận được Lý Thế Dân trình báo liền nhanh chóng đáp trả, đồng ý cho binh tới Hoàng quan.

Hạ tuần tháng thứ 11, Khuất Đột Thông quy hàng Lý Đường, ngày hôm sau, Lý Thế Dân cùng với Lý Kiến Thành tới Hoàng quan, chia binh làm hai đường, thẳng bức Đông Đô.

Bọn họ tiến quân tới bên cạnh, dùng danh nghĩa triều cương, tru sát nghịch tặc, từ từ quy mô tiến tới Lạc Dương.

Trong nhất thời khắp Lạc Dương xuất hiện gió lửa, Đông Đô cao thấp thấp thỏm lo âu mà Vương Thế Sung mệnh cho con trai trưởng là Vương Huyền Ứng suất lĩnh ba vạn đại quân ra trấn thành trì, ý đồ ngăn cản binh mã của Lý Đường.

Ngày hai mươi sáu tháng 11, Lý Kiến Thành công phá Đào Lâm, cởi mở Thương Bình kho, cứu tế dân chúng.

Lý Thế Dân vì xuất kích ở phía bắc cho nên chậm hơn Lý Kiến Thành ba ngày, khi hắn đem binh mã tới thì Lý Kiến Thành đã công chiếm núi Để Trụ, quân tiên phong trực chỉ thành trì, Vương Huyền Ứng còn chư thấy thấy Đường quân đã vội vàng cầu viện Đông Đô.

Đêm đêm như mực, mây đen rậm rạp.

Đầu tháng chín, nhiệt độ đã giảm xuống, mặc dù không đến nỗi đóng băng nước nhưng cũng rét vô cùng, khiến cho nhiều người không muốn ra khỏi phòng, núp ở trong chăn ấm đợi tới đầu xuân năm sau.

Dương sơn trong gió rét giống như là một quái thú ngủ đông phủ phục trước trung nguyên.

Khâu Hoài Nghĩ mình bọc chăn dày, ngồi ở trong huyện nha Yển Sư, cùng với hai nữ tỳ xinh đẹp liếc mắt đưa tình, khoái hoạt uống rượu.

Mà Khâu Hoài Nghĩa này là ai?

Năm đó Lý Mật dùng tên giả ẩn hân ở Ung Khâu huyện, huyện lệnh Khâu Quân minh bảo hộ cho Lý Mật nên hắn mới an thân được. Mà Khâu Hoài Nghĩa chính là cháu trai của Khâu Quân Minh, đối với việc Khâu Quân Minh trách móc hắn nặng nề vẫn ghi hận, cho nên hắn báo với Tùy thất, nói Khâu Quân Minh che giấu Lý Mật, Lý Mật đành phải trốn đi, Khâu Quân Minh thì bị chém cả nhà vứt bỏ nơi hoang dã, tuy nhiên Khâu Hoài Nghĩa vì vậy mà được Tùy thất phong thưởng lớn.

Vương Thế Sung lúc gia nhập Đông Đô, Khâu Hoài Nghĩa vẫn ở đây.

Hắn được Vương Thế Sung yêu thích, được sau khi Dương Công Khanh đi rối Vương Thế Sung suy nghĩ nên để ai ra trấn Yển Sư?

Vương Thế Sung thoáng cái nghĩ tới Khâu Hoài Nghĩa, không nói nhiều lời, mệnh cho Khâu Hoài Nghĩa làm Du Kích tướng quân, thống lĩnh binh mã Yển Sư.

Nhưng Vương Thế Sung cũng biết, Khâu Hoài Nghĩa không phải là đối thủ của Lý Ngôn Khánh.

Cho nên hắn tăng cường phòng bị, chỉ cần tùy quân ở Hắc Thạch quan không động thủ xuất kích thì Khâu Hoài Nghĩa không được khiêu khích.

Khâu Hoài Nghĩa có bao nhiêu bổn sự, hắn làm sao dám khiêu khích Lý Ngôn Khánh?

Cho dù cho hắn một trăm lá gan cũng không dám.

Lý Ngôn Khánh là ai, là Lý vô địch đại danh đỉnh đỉnh, nổi danh giết người không chớp mắt.

Nhớ ngày đó Lý Mật có bao nhiêu lợi hại không phải bị Lý Ngôn Khánh đuổi cho chạy trối chết sao?

Khâu Hoài Nghĩa một mặt sợ hãi, một mặt không cách nào từ chối chức vụ Du Kích tướng quân này, dưới sự hấp dẫn của phẩm cấm tứ phẩm này hắn cuối cùng vẫn ở lại Yển Sư.

Tuy nhiên Huỳnh Dương cũng giống như vô tâm khai chiến.

Ngoại trừ biến đổi ở Đông Đô, quận trưởng Huỳnh Dương Dương Khánh cùng với Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ Lý Ngôn Khánh đấu đá nhau thì không có động tĩnh gì. Khâu Hoài Nghĩa cũng dần yên lòng, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, tụ chúng đánh bạc.

Khí trời khốc liệt như vậy Khâu Hoài Nghĩa dĩ nhiên không muốn ra khỏi phòng.

Uống hai chung rượu, ôm mỹ tỳ trêu chọc há không phải là một chuyện rất thú vị sao? Không phải Khâu Hoài Nghĩa mà toàn bộ quân sĩ Yển Sư phần lớn đều nghĩ như vậy, cổng thành hiện tại im ắng vô cùng, gió rét thổi liên tục, ngọn cờ bay phấp phới trong gió, đám binh lính nhóm năm nhóm ba nói chuyện với nha, những lời bọn họ bàn luận đơn giản chỉ là những chuyện nhà, sinh kế năm sau.

- Tuyết rơi.

Một binh sĩ đột nhiên la lên.

Chỉ thấy ở trong bầu trời đêm bông tuyết bay lả tả nhìn có vẻ rất đẹp mắt.

- Tuyết rơi xuống nhiều quá!

- Con mẹ nó ngươi không phải lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi có gì mà ngạc nhiên như vậy?

- Lăn qua đây, đánh vài ván bài với lão tử.

Nhị cẩu tử tuổi tác không lớn lắm, chỉ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, hắn vốn tên là Liễu Thanh, do nhũ danh là Nhị Cẩu cho nên dần dần về sau Nhị Cẩu thành cái tên mà mọi người đều gọi. Theo luật pháp nhà Tùy hai mươi mốt tuổi mới được nhập ngũ nhưng Liễu Thanh này mới được mười bảy mười tám tuổi mà thôi, về sau Vương Thế Sung huyết tẩy đông đô trắng trợn chiêu một binh mã.

Đừng nói mười bảy mười tám tuổi, chỉ cần vượt qua bảy xích là thuộc phạm trù chiêu mộ binh lính rồi.

Gia đình Liễu Thanh chỉ có một nam đinh hắn cũng bị chiêu mộ vào trong đó, hắn ngồi lâu cảm thấy không thú vị vì vậy cầm lấy trường mâu, men theo tường thành từ từ du đãng, gió càng lúc càng lớn, thế tuyết mạnh mẽ, Liễu Thanh dần dần không chịu được liền ôm lấy bọc quần áo đi lại vào trong môn lầu, đi được nửa đường đột nhên nhìn thấy có mấy bóng đe lờ mờ đang tiến về đây.

Là người hay là quỷ?

Liễu Thanh dụi dụi mắt, muốn nhìn cho kỹ.

Đúng lúc hắn thăm dò thì thấy có một phi trảo đánh trúng đầu hắn, suýt chút nữa đem Liễu Thanh ngã xuống đất, phi trảo sau khi được ném lên, dây thừng kéo một cái, phi trảo đã đứng vững ở trên tường thành.

Liễu Thanh váng đầu, ngồi xuống đất kinh hãi không thôi.

Đầu óc hắn trống rỗng, hơn nửa ngày sau mới há miệng khàn giọng nói:

- Địch tập kích, có địch tập kích.

Đêm đông gió rét gào thét, thanh âm của hắn vang lên, trường mâu cũng không thèm cầm mà nhanh chân bỏ chạy về phía môn lâu động.

Lúc hắn được chiêu mộ binh lính ngày đầu tiên, một lão ca đã nói với hắn:

- Nếu như gặp địch nhân ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc xông lên phía trước, nếu như muốn kiến công lập nghiệp thì chín thành chín ngươi sẽ mất đi tính mạng, Nhị Cẩu tử, mẹ của ngươi chỉ có một mình ngươi, nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ ngươi cũng xong rồi, cho nên nếu chạy thì cứ chạy, ngàn vạn lần đừng sính anh hùng.

Liễu Thanh nhớ kỹ lời dặn dò của lão đại ca.

Tuy nhiên hắn dọc theo đoạn đường chạy trốn chỉ thấy phía dưới thành bay lên phi trảo lần lượt.

Hắn trộm nhìn về phía sau thì chỉ thấy một hán tử vạm vỡ khôi ngô từ trên lỗ châu mai thò ra thân thể, miệng ngậm đao théo, hai tay nắm lấy tường thành, thoáng cái đã lên trên thành.

- Hỏa trưởng có địch tập kích.

Loading...

Xem tiếp: Chương 116: Liễu Thanh.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Can You Feel The Love In The Air?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35


Thâm Hải Trường Miên

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 18


Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 43


Không Thể Quên Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 49