1 4h sáng. Trên đoạn đường vắng người, hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy ánh đèn từ một chiếc xe hơi nào đó đi vào con đường của khu biệt thự này. Vậy mà trên con đường vắng vẻ, dưới ánh sáng của chiếc đèn đường le lói trên cao in bóng một cô gái trên người mặc chiếc áo khoác hơi cũ, bàn tay đeo một đôi bao tay dày cộm đang đạp cọc cạch trên chiếc xe đạp khá cũ kĩ.
2 - Thanh Duy, Vân Du, Ngọc Hân… ba em sẽ đại diện cho trường của chúng ta tham gia cuộc thi cấp thành phố lần này, thầy hy vọng các em sẽ mang vinh quang về cho trường mình.
3 Trên đoạn đường từ nhà hàng về lại tòa nhà The Century, không hiểu cô bị làm sao mà đầu ốc cứ ong ong không nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Cô nhìn phía trước từ một thành hai, sau đó là từ hai thành bốn… cuối cùng là ngồi bệt xuống bên đường lúc nào không hay không biết.
4 Một tuần sau…Ngọc Hân quay trở về một cuộc sống như mọi ngày, nhưng chỉ có một điều khiến cô cảm thấy khá khó chịu là sáng nào cô cũng phải chạm mặt tên con trai kiêu ngạo mang tên Uy Phong.
5 Ngọc Hân xin nghĩ công việc giao báo buổi sáng sớm vì không còn muốn chạm mặt Uy Phong, không muốn bị hắn ta dùng những lời nói kiêu căng ngạo mạn mà châm chọc cô.
6 Uy Phong đang đi đến tủ lạnh khui một lon bia cho vào miệng uống, nghe câu nói của cô liền phun ra ngoài hết. Anh hơi bóp mạnh lon bia khiến nó mốp đi một góc, Uy Phong đặt lon bia lên bàn, sau đó ngồi xuống như trấn tĩnh những gì mình vừa nghe từ miệng của một cô gái có lòng tự trọng cao như cô ta.
7 Cầm số tiền lớn trong tay, Ngọc Hân nhanh chóng chạy đến bệnh viện để đóng tiền ẹ mình chuẩn bị cho quá trình xạ trị mà bác sĩ nói. Đối với cô, chỉ cần mẹ cô khỏe mạnh sống của cô và em gái là điều hạnh phúc nhất, cô không quan tâm đến mọi người sẽ đánh giá bản chất của mình.
8 Chiếc xe hơi màu đen lái vụt qua hai con người đang đứng đó, cửa kính màu đen không thể biết người bên trong kia là ai. Cô vội rút tay ra khỏi tay Thanh Duy, cô chưa từng nghĩ đến việc có bất cứ một mối quan hệ nam nữ với bất kì ai.
9 Ngày hôm sau, Ngọc Hân vẫn đến trường bằng chiếc xe đạp cũ kĩ của mình, lần này thì cô lại thấy một đám đông nữ sinh đang tập trung lại phía trước cổng trường.
10 Những cơn mưa mùa đông đổ xuống, từng cơn gió kéo rít lên đưa những hạt mưa nặng hạt uốn mình theo từng nhịp gió. Trên sân thượng của trung học Đại Uy, một cô gái mặc một bộ trang phục bị xé rách, trên người chi chít vết thương vẫn còn ướm máu, cô vẫn nằm đó không nhúc nhích… những hạt mưa rơi xuống làm vết thương kia rát buốt hơn, toàn thân ướt như một con chuột bị lũ mèo rượt đuổi trong mưa.
11 Cô trừng mắt về phía Uy Vũ, hắn ta là cố tình ném về phía cô thì đúng hơn. Hắn ta hôm nay trông có chút kì lạ, cái đầu màu vàng của hắn được vuốt keo dựng lên rất quái dị, không phồng phồng như ổ chim nữa… hắn ta hình như còn son môi nhỉ, nhìn cái đôi môi bóng loàng kia khiến cô lại vô cùng dị ứng… đúng là một tên lập dị.
12 Cổng trường trung học Đại Uy đang dần khép lại, Ngọc Hân nhanh như bay chạy tới với bộ dạng vội vàng, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, quần áo loại này thật sự cô mặc không quen… trông khá là kì quái.
13 Biệt thự Uy gia hôm nay khá ồn ào, chính là từ rất lâu rồi hai thiếu gia nhà họ Uy đã không nhìn mặt nhau, nếu có tình cờ gặp đều lảng đi như người đối diện không tồn tại.
14 Bầu trời hôm nay vô cùng trong xanh, ánh nắng ban sáng xua tan những làn sương mù mờ mịt. Cô dắt chiếc xe quen thuộc ra khỏi con hẻm nhỏ không tên, trời đẹp như vậy nhưng cô lại không hề muốn đến trường như mọi ngày, cô miên man nhớ lại chuyện đêm qua… lại càng không muốn chạm mặt tên biến thái ngồi bên cạnh.
15 - Ngọc Diệp, mau ra giúp chị với. - Ngọc Hân kéo Uy Phong về đến đầu cổng thì khẽ gọi, cái tên này cao to để làm gì khiến cô mệt chết đi được, nhưng để hắn chết ở đó thì quá là nhẫn tâm ác độc, chẳng phải mẹ cô đã nói rằng sống trên đời này phải biết thương người ư.
16 Ngọc Hân không thèm nhìn cua tập hồ sơ của Minh Minh, cô đã xem nó nhiều lần và cũng chẳng có gì đáng xem nữa. Ánh mắt cô nhìn về phía Uy Vũ, lấy tay hất bàn tay anh ta đang đưa tập hồ sơ trước mặt mình… thái độ vô cùng lạnh nhạt như vẻ không hề quan tâm.
17 Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, anh ta thật biết châm chọc người khác mà, lúc nãy cô chỉ xem anh ta như là gối ôm mà ôm chặt như vậy… nếu biết nằm gần anh thì cô đã đá anh xuống giường rồi.
18 Tại biệt thự nhà họ Uy đêm đó, Ngọc Diệp sau khi cùng ăn tối cùng Uy lão gia thì không biết phải làm gì. Cô bé lần đầu được ăn nhiều món lạ như vậy, lại lần đầu bước vào một nơi giống hệt như cung điện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ cô bé thường kể khi bà còn sống.
19 Ngọc Hân có chút bối rối khi ánh mắt mình chạm phải ánh mắt Uy Vũ. Vì sao cô chọn Uy Phong mà không chọn Uy Vũ ư, bởi cô càm giác được tình cảm chân thành từ Uy Phong còn Uy Vũ chỉ giống như một trò đùa quá trớn của một cậu học sinh trung học phá phách.
20 - Hân. - Một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau lưng cô… đó là giọng của Uy Phong, người mà giữa cô và anh đang có một mối quan hệ hẹn hò, chỉ là đối với cô nó thật sự xa xôi không thể đưa tay nắm giữ.