21 Uy Phong quả thật không hiểu những điều mà Ngọc Hân nói ra, anh đã từng xem cô là trò đùa thật sự nhưng chắc chắn khi anh nói lời yêu cô điều đó không phải là trò đùa… Anh có thể vì cô mà thay đổi bản thân, có thể vì cô mà từ bỏ các thói quen của mình… cô lại cho rằng anh xem cô như con rối ư.
22 - Nếu không vào, tránh ra cho tôi vào. - Một giọng nói từ phía sau Uy Phong khiến cả cô và anh đều đưa mắt nhìn. Cô khá kinh ngạc… hai anh em nhà họ đứng bên ngoài từ khi nào chứ…Uy Vũ bước vào bên trong phòng y tế cứ giống như là nhà cậu ta, mà cũng đúng thật… cậu ta có lẽ là học sinh đến nơi này nhiều nhất trường.
23 Bước qua giờ ngọ, mặt trời đứng giữa bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng ươm nóng bức, khí trời khô nóng cả một vùng núi rừng hoang sơ hẻo lánh. Một tiểu tử đeo trên lưng một chiếc thúng được đan từ những nan tre cật khá chắc chắn, tên tiểu tử kia tầm hơn mười hai tuổi trong chiếc thúng phía sau lưng chứa một vài thứ là cây thuốc được cậu bé tìm kiếm từ lúc tờ mờ sáng đến tận giờ ngọ.
24 Bầu trời trong xanh, từng chiếc lá khẽ rung lên theo cơn gió và từng câu hát của cô… ngoài bờ sông, Ngọc Hân giặt quần áo cho cả nhà họ Đồng. Vì không thể tìm được đường quay về, Ngọc Hân được Đồng đại tẩu nhận ở lại nuôi dưỡng, vì cô không biết bốc thuốc cô thể nhỏ bé không thể lên rừng tìm thuốc… vì vậy cô giúp họ làm những công việc thường ngày để Đồng đại tẩu có nhiều thời gian nghĩ ngơi hơn.
25 - Đa tạ đại công tử đã cứu giúp chúng tôi khỏi bọn cướp, khi đòi lại công bằng cho song thân… tỷ đệ tôi sẽ đền đáp ơn của đại công tử. - Ngọc Hân nói, không dám nhìn Hán Thành… từ lúc biết cô là nữ nhi hắn ta thường xuyên nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
26 Kẻ khôn ngoan chính là người biết thời thế, trước mắt đang bị giam lỏng tại phủ quận công xung quanh đều là người của Hán Thành, dù cô có không khuất phục cũng buộc lòng khuất phục.
27 “ Keng” - Tiếng ma sát của kim loại vang lên chói tai, Ngọc Hân sợ đến mức nhằm rì mắt lại chờ đợi thanh gươm kia lấy đi cái mạng nhỏ của mình. Tuy không cam tâm nhưng cô có làm được gì khi không còn cách gì chạy trốn.
28 Cô từng nghĩ rằng bà chủ trong lầu xanh này tuy không thể nói là người tốt hoàn toàn nhưng bà ấy sẽ không bán cô đi như vậy. Cuối cùng thì cô bị tên đàn ông không ra đàn ông kia mua mà mang đi, thật là tức chết mà.
29 - Ta là Triệu Thanh Vân, còn muội tên gì, bao nhiêu tuổi? - Thanh Vân chòng cằm nhìn Ngọc Hân mà hỏi, xem ra cô nương này nhỏ tuổi hơn cô… giả nam trang quả nhiên tuấn tú.
30 - Mở cửa. - Giọng nói uy nghiêm của Tuấn Quốc khiến quan hình bộ e sợ… không phải việc điều tra nhà họ Đồng giao cho hình bộ sao, nay đích thân Tứ vương gia lại đến đây.
31 - Phong. . . - Giọng nói của Ngọc Hân rung lên, bàn tay không còn chút sức lực khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, quyển nhật ký trên tay cô rơi xuống.
32 Khi Triệu Tuấn Phong quay về lại khác điếm thì Ngọc Hân đã được đại phu sắc thuốc cho uống và nằm mê man trên chếc giường nhỏ. Tuấn Phong bước vào bên trong, nhìn thấy có khá đông người liền lên tiếng.
33 Sau khi rời khỏi huyện nha, bầu trời nắng ấm khiến con người ta cũng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng thì mọi tai ương đã trôi qua, tìm được Thanh Vân và gia đình Đồng đại phu cũng thoát khỏi tội oan.
34 Ánh trăng soi sáng in bóng dáng sầu tư của người đàn ông trị vì thiên hạ, ánh mắt kia mang một nỗi buồn ảm đạm khó phán đoán. Đường nét trên gương mặt của vị Hoàng đế trẻ tuổi tài ba đang đứng bên ngoài Ngự hoa viên… phía sau anh chỉ có một tên tiểu thái giám trung thành không dám ngước mắt cao nhìn về phía Hoàng thượng.
35 Trong chuyến đi ra khỏi Hoàng cung bao gồm năm con người nam thanh nữ tú xuất cung. Bên trong chiếc xe ngựa là Tuấn Phong cùng tiểu muội Thanh Vân và Tuyết Sương.
36 Kinh thành nhộn nhịp người mua kẻ bán, điều thu hút nhất chính là cuộc tỷ võ chiêu thân của Trân Trân cô nương kia vì vậy nơi đây càng đông người chen lấn.
37 Nếu duyên số chỉ cho ta gặp nhau, giữ được mối nhân duyên kia hay không là do bản thân chúng ta cố gắng. Trời chuyển sắc, từ màu đen tối thành màu xanh trong phủ ánh nắng sớm ấm áp xua tan sự lạnh giá, tiếng ồn ào bên ngoài khách điếm khiến cô giật mình tỉnh giấc.
38 Trong khu rừng sâu thẳm kia, càng về đêm khí trời càng lạnh dần. Trong túp lều tạm bợ không có chăn mềm, cô và anh nằm quay lưng ngược hướng nhưng cô vẫn lắng nghe được nhịp thở từ anh, cô ngửi được mùi hương nam tính từ cơ thể anh.
39 Người ta thường nói rằng, trên đời này không có gì gọi là vĩnh cữu kể cả đó là tình yêu. Nhưng với tôi. . . tình yêu chính là thứ thiêng liêng và vĩnh cữu, nó không bao giờ tự mất đi mà chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác.
40 Tuấn Phong quay về khách điếm trước, đợi Tuấn Quốc đến đón mà lặng lẽ quay về Hoàng cung. Tất nhiên anh có thể đường đường chính chính mà quay về nhưng như vậy sẽ khiến các quan chức trong triều sẽ nhiều chuyện mà bẩm tấu… Anh muốn quay về một cách yên lặng và mọi chuyện sẽ chỉ có những người thân thuộc nhất được phép biết.