41 Tấn Tiểu Lỗi rút tay trái trong túi áo khoác của mình ra, đưa tay thò vào trong quần. Tay phải của hắn thu nhỏ màn hình của Đặng Thiên Vũ xuống, mở ra trình duyệt web, tùy tiện bật một trang nào đó ra giả bộ xem tin tức.
42 “Cảm nhận được không? Tôi hôn anh, đầu lưỡi đưa vào khoang miệng dây dưa cùng một chỗ…. ” Đặng Thiên Vũ vừa nói vừa dùng miệng tạo ra âm thanh giống như bọn họ thật sự đang hôn.
43 “Khốn khiếp, mắc mớ gì anh rên liêu nhân như vậy chứ!!!” Tấn Tiểu Lỗi mắng to trong điện thoại. Hắn vừa vì một tiếng “ư” của Đặng Thiên Vũ mà kích động bắn ra.
44 “Alo Tiểu Lỗi, hôm nay thế nào?” Lại là một cuộc điện thoại buổi tối. Đặng Thiên Vũ mang tai nghe bluetooth vừa nói chuyện vừa nấu ăn trong nhà bếp. Dạo này anh thích ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng làm thử mấy món mới, đợi mai mốt Tấn Tiểu Lỗi quay về có thể khoe khoang trước mặt hắn một chút.
45 Tấn Tiểu Lỗi đen gầy hơn so với trước đây, trên người mặc áo ba lỗ và quần thể thao. Nếu như là trước kia, Đặng Thiên Vũ luôn tự cho mình là người có tiền nên sẽ chẳng bao giờ để mắt đến dạng công dân lao động như thế này, thế nhưng bây giờ Đặng Thiên Vũ yêu Tấn Tiểu Lỗi muốn chết.
46 “Đau quá, chết tiệt!” Chẳng những Đặng Thiên Vũ đã lâu không làm, Tấn Tiểu Lỗi cũng đã gần nửa năm không bị tiến vào. Hắn cứ như thói quen trước kia, để Đặng Thiên Vũ vào thẳng thật là sai lầm trầm trọng, đau đến cậu nhỏ cũng héo, chỉ muốn đem Đặng Thiên Vũ đạp ra.
47 Đêm hôm đó hai người lăn lộn trên giường một hồi rồi mới ngủ, Tấn Tiểu Lỗi vừa trở về được hai ngày vẫn lo đi tìm phòng trọ và tìm việc làm, hắn đã rất mệt mỏi còn làm vận động thể lực nửa ngày nên thể lực hoàn toàn tiêu hao hết mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.