Lúc này, quân thần ba người Lưu Bang, Trương Lương, Trần Bình đang vây quanh trước tấm bản đồ, để thăm dò và xem xét tình hình quân sự.
Sớm từ hai ngày trước, nhánh quân yểm trợ quân Sở không đến năm trăm người, đã bị đánh tan tành rồi. Điều đáng tiếc nhất chính là, đại tướng thống lĩnh quân Sở là Ngu Tử Kỳ lại mang theo hơn mười vị thân binh chạy mất, hiện giờ cũng không biết đã trốn ở nơi đâu.
Tuy nhiên, quân chủ lực Sở của Hạng Trang từ đầu đến cuối lại không thấy tung tích, bốn năm ngàn người không ngờ đã biến mất như là không khí!
Đã suốt sáu ngày trời, thám báo của quân Hán, mật thám của quân Tề dường như đã tìm khắp ở Hà Thủy, mỗi một khe suối, mỗi một khu rừng ở giữa Tế Thủy, lại trước sau không thấy tàn quân Sở của tên nhóc Hạng Trang. Có đôi khi, Lưu Bang thật sự hoài nghi, tên nhóc Hạng Trang phải chăng đã tìm được một cái hang rất sâu và rộng, dẫn đám tàn quân của hắn ẩn nấp rồi?
Trần Bình chỉ chỉ vào bản đồ, nói với Lưu Bang rằng:
- Đại vương, mạng lưới khói lửa dọc theo Tế Thủy được xây dựng vô cùng chặt chẽ, cho dù là vào ban đêm, cũng có trinh thám cưỡi ngựa tới lui, quân Sở nếu muốn lặng lẽ vượt qua Tế Thủy, căn bản là mộng tưởng hão huyền! Thần có thể khẳng định, tàn quân Sở của Hạng Trang tuyệt đối vẫn còn ở bờ Tây của Tế Thủy!
Lưu Bang gật đầu liên tục, ông ta tin vào lời này của Trần Bình, mạng lưới khói lửa dọc theo Tế Thủy đích thực không thể tồn tại lỗ hổng, dù sao quân Sở cũng có bốn năm ngàn người, mà không phải bốn năm trăm người, nhiều người như vậy nếu muốn im hơi lặng tiếng đi xuyên qua tuyến phong tỏa của đài khói lửa mà quân Hán và quân Tề đã dầy công xây dựng, tuyệt đối là mộng tưởng hão huyền.
Chia quân ra phá vòng vây cũng không thể nào, năm trăm người của Ngu Tử Kỳ chẳng phải cũng bị phát hiện như thường sao?
Trương Lương nói:
- Hay nói cách khác, quân chủ lực Sở của Hạng Trang…nhất định vẫn còn ở trong một số khu vực lớn như phía đông Hà Thủy, phía tây Tế Thủy, phía bắc Bộc Dương, phía nam Lịch Hạ!
Nói xong một lúc, Trương Lương lại nói:
- Đại vương, những khu vực này rộng cũng có hai ba trăm dặm, dài cũng hơn bốn năm trăm dặm, số lượng rừng núi lòng chảo không chỉ có chục triệu? Mười hôm tám ngày tìm không ra, cũng là có thể lý giải được.
- Vậy thì tiếp tục tìm!
Lưu Bang nói:
- Dù phải đào đất sâu ba thước, cũng nhất định phải tìm cho ra tên nhãi Hạng Trang!
Trương Lương nói:
- Đại vương yên tâm, tàn quân Sở của Hạng Trang nhất định nằm trong khu vực này, hắn chạy không thoát đâu.
Trần Bình đột nhiên nghĩa ra một chuyện, lập tức nói:
- Kho vũ khí đã chế tạo ra một đống phi mâu, Đại vương có muốn đến xem thử không?
- Ồ, phi mâu đã chế tạo xong rồi sao?
Lưu Bang lập tức lên tinh thần, nói với Trương Lương và Trần Bình :
- Đi, đi xem một chút.
Lập tức Lưu Bang dẫn theo Trương Lương và Trần Bình trực tiếp đi thẳng đến kho vũ khí, tên lệnh quan kho vũ khí không dám chậm trễ, khẩn trương dẫn Lưu Bang vào bên trong nhà kho, quả nhiên đã đánh dấu được trên trăm bó phi mâu, mỗi bó mười cây, chừng mấy ngàn cây!
Lưu Bang từ trong rút ra một cây, chỉ thấy phi mâu dài chừng một trượng, nặng khoản mười cân, một nửa là cán gỗ, nửa còn lại là đầu mũi thương làm bằng sắt, mũi thương nhọn vừa nhỏ vừa dài lại sắc bén lạ thường, còn mang cả móc ngược lại, hình dạng khá giống với phi mâu của quân Sở ngày đó đã thấy qua, đưa tay sờ vào đầu nhọn mũi thương, Lưu Bang đột nhiên cảm thấy hứng thú, nhất quyết ra bên ngoài ném thử phi mâu một phen để xem uy lực của nó.
Lệnh quan kho vũ khí vội vã cho người dựng một dàn lá chắn trên bãi đất trống, cái gọi là lá chắn chính là miếng gỗ chữ nhật cao khoản tám chín thước, rộng chừng hai thước, dày ước khoản hai tấc. Có một số lá chắn trên bề mặt còn được phủ một lớp da trâu hay lá sắt, một là có thể chống nước, hai là còn có thể tăng thêm cường độ phòng ngự của lá chắn.
Lá chắn dựng xong, Lưu Bang liền cầm lấy phi mâu, lui về sau ba mươi bước.
Do lệnh quan kho vũ khí chỉnh sửa tư thế cầm phi mâu, Lưu Bang liền bắt đầu chạy lấy đà. Ngay lúc cách lá chắn còn khoản không đến hai mươi bước chân, Lưu Bang liền đem phi mâu đang nắm trong tay, thình lình phóng thẳng về phía lá chắn đằng trước. Bộ dạng Lưu Bang cao lớn thô kệch, thời còn trẻ cũng nổi tiếng gần xa là tên thanh niên tráng kiện, một thương phóng ra đúng là vô cùng chuẩn xác, cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ nghe độp một tiếng vang lên, phi mâu đã sớm xuyên thủng lá chắn, mũi thương vừa nhỏ vừa dài đã xuyên qua lá chắn cả thước!
Trương Lương, Lưu Bang và các thân binh lập tức hò reo trầm trồ khen ngợi, Lưu Bang lại đột nhiên dùng tay đỡ lấy thắt lưng bên trái, rên lên ây da ây da, dù sao thì cũng đã có tuổi rồi, vừa rồi ra sức ném một phát, làm cho cái lưng già nua bị đau mất rồi.
Trương Lương, Trần Bình hoảng hốt lập tức chạy lên trên, đỡ Lưu Bang ngồi xuống bên cạnh.
Vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, tên canh gác Tùy Hà liền hấp ta hấp tấp chạy qua đây, thở hổn hển mà bẩm báo với Lưu Bang rằng:
- Đại vương Đại nhân Lã Trạch có thư khẩn cấp!
Lưu Bang hây dà hai tiếng, chẳng vui vẻ gì nói:
- Thư đâu?
Tùy Hà nói:
- Ba vị sứ giả đưa thư đòi trình lên tận tay của Đại vương hoặc hai vị tiên sinh Trương Lương và Trần Bình
Lưu Bang nói:
- Vậy thì dẫn sứ giả đưa thư vào đây đi.
- Vâng.
Tùy hạ nhận lệnh rồi đi.
Chừng hai ba phút sau, Tùy Hà liền dẫn theo ba vị sứ giả đưa thư đến trước mặt Lưu Bang, ba người này đều mồ hôi nhẻ nhại, người bám đầy bụi, rõ ràng là đã đi suốt đêm chạy từ Ngao Thương đến Bộc Dương. Trong lòng Lưu Bang bỗng nhiên trùng xuống, sứ giả đưa thư của Lã Trạch chạy gấp như vậy, chẳng lẻ Ngao Thương bên đó đã xảy ra chuyện lớn rồi?
Bên kia Trần Bình đã sớm nhận ba bức thư bằng trúc từ tay sứ giả, sau đó hồi hộp cùng Trương Lương bắt đầu ghép lại, không mất bao lâu, mười que trúc liền đã được sắp xếp lại theo thứ tự, Trương Lương vội vàng xem hết nội dung, sắc mặt hơi biến đổi nói:
- Đại vương, trong thư Đại nhân Lã Trạch có nói, Bành Việt bị Khoái Triệt cám dỗ, rất có khả năng sẽ phản bội nước Hán!
- Cái gì?!
Lưu Bang nghe tin kinh hãi nói:
- Bành Việt muốn phản Hán ư?!
Trần Bình trầm giọng nói:
- Lương vương Bành Việt chưa chắc đã có cái gan đó, tuy nhiên Khoái Triệt cái con người này thì việc gì cũng làm được, thần lo ngại Khoái Triệt sẽ giấu Bành Việt mà lén lút ra tay với Lã Trạch, cứ như vậy, việc quân Lương phản Hán sẽ biến thành sự thật, Bành Việt có không muốn đi nữa, cũng đành phải xuất binh tạo phản.
Trương Lương nói:
- Việc này không phải chuyện đùa, Đại vương nên lập tức quay về Lương quốc!
Lưu Bang nói:
- Nhưng Bộc Dương bên này, còn tàn quân Sở của tên nhãi Hạng Trang.
Trương Lương nói:
- Việc ở Bộc dương này thì hãy giao cho thần xử lý vậy, Đại vương vẫn là quay về Lương quốc đi, Bành Việt chiến công hiển hách, uy danh rất lớn. Nếu gã gây sự, Đại nhân Lã Trạch sẽ tuyệt đối chấn áp không nổi đâu.
- Cũng tốt.
Lưu Bang nhanh chóng quyết định nói:
- Bộc Dương bên này trông cậy vào con.
Nói xong, Lưu Bang lại bợ lấy lưng già đứng dậy nói với Trần Bình:
- Trần Bình, giờ chúng ta đi ngay!
Sáng ngày hôm sau, tại đại doanh quân Lương.
Bành Việt đang chậm rãi nói chuyện với tên phụ tá mới là” Ngu Dị” ( Vũ Thiệp), Khoái Triệt bỗng nhiên xông thẳng vào lều.
Trông thấy Khoái Triệt, trên mặt Vũ Thiệp liền tỏ ra vẻ không tự nhiên, Bành Việt thì lại không chú ý đến, mà quay đầu nhìn về phía Khoái Triệt, hỏi rằng:
- Tiên sinh có chuyện gì sao?
Khoái Triệt chắp tay thi lễ nói:
- Vừa rồi Lã Trạch phái người chuyển lời đến, mời Đại vương đi săn bắn ở núi Bắc Mang.
- Đi săn bắn ở núi Bắc Mang sao?
Bành Việt chau mày nói:
- Bây giờ cũng không phải là mùa đi săn, Lã Trạch muốn làm gì đây?
Đối với tên phụ tá Khoái Triệt này, Bành Việt không mảy may có chút đề phòng, đây cũng không phải là do lơ là, mà là do người thời đó rất có nghĩa khí, những chuyện như môn khách phản bội gia chủ, mạc tướng phản bội chủ công cũng không phải là không có, nhưng hiếm khi gặp. Bởi vì nếu ai mà làm như vậy, lập tức sẽ bị cả thiên hạ phỉ báng chê cười.
Cho nên, Bành Việt hoàn toàn không cần thiết phải đề phòng Khoái Triệt.
Trên thực tế, Khoái Triệt thật sự hoàn toàn không có ý hãm hại Bành Việt, ông ta chỉ muốn giúp đỡ Bành Việt bằng cách của mình thôi.
- Tại hạ cũng không biết.
Khoái Triệt lắc lắc đầu nói:
- Chắc là muốn giải thích một chút về chuyện tối hôm qua rồi.
- Không đi.
Bành Việt tức giận nói:
- Tiên sinh giờ hãy trả lời người của Lã Trạch, cứ nói quả nhân trong người không khỏe, không đi…
- Tại hạ cho rằng, Đại vương vẫn là nên đi…
Khoái Triệt nói:
- Đại vương cũng không có làm gì sai trái, sao phải trốn tránh Lã Trạch chứ?
Bành Việt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói với Vũ Thiệp:
- Tiên sinh cho rằng, quả nhân có nên đi không?
Vũ Thiệp thấy Khoái Triệt từ đầu đến cuối cũng không vạch trần mình trước mặt Bành Việt, lúc này đã sớm bình tĩnh trở lại, lập tức cung kính đáp:
- Tại hạ cho rằng, tiên sinh Khoái Triệt nói có lý, Đại vương nên đi…
- Được, vậy quả nhân sẽ đi gặp mặt Lã Trạch.
Bành Việt đứng thẳng người dậy, lại quay đầu hét lớn ra ngoài lều:
- Bành Minh, chọn ba trăm tinh kỳ, theo quả nhân đến núi Bắc Mang săn bắn!
Bên ngoài mười dặm, tại đại doanh quân Hán.
Lã Thích Chi vội vội vàng vàng chạy vào lều lớn của trung quân, bẩm báo với Lã Trạch nói:
- Đại ca, vừa nảy cổng trại của đại doanh quân Lương mở ra, Lương Vương Bành Việt dẫn theo hai ba răm tinh kỳ hướng lên núi Bắc Mang để săn bắn.
- Gì cơ?
Lã Trạch nhíu mày nói:
- Bành Việt lên núi Bắc Mang săn thú vào lúc này sao?
Việc này quả có chút nằm ngoài dự tính của Lã Trạch, Khoái Triệt nếu thật sự muốn cổ động Bành Việt nổi dậy phản Hán, vào lúc này Bành Việt nhất quyết sẽ không thể rời khỏi đại doanh, không lẽ trong chuyện này có ẩn khuất gì chăng? Hay đây lại là âm mưu của Khoái Triệt? Lã Trạch thì cẩn thận, nhưng nhiều khi lại quá ư cẩn thận, liền trở nên đa nghi, bất kể là tình huống nào cũng phải cân nhắc thấu đáo cho bằng được.
Lã Thích Chi không cho là vậy, nói:
- Đại ca suy nghĩ nhiều quá đấy thôi, cũng có thể Bành Việt muốn đi dạo cho khoay khỏa cũng nên?
Lã Trạch suy nghĩ nhiều mấy cũng không có lời giải đáp, chỉ đành tạm thời bỏ qua, lại dặn dò Lã Thích Chi nói:
- Vậy thì, mặc kệ Bành Việt, ngươi vẫn tiếp tục giám sát chặt chẽ mọi hành động của đại doanh quân Lương!
- Vâng
Lã Thích Chi nhận lệnh rời đi.
Núi Bắc Mang cách Ngao Thương không đến năm mươi dặm, phi ngựa nhanh hai canh giờ là đến nơi rồi.
Tuy nhiên đến được phía sau núi Bắc Mang, Bành Việt lại không phát hiện người ngựa của Lã Trạch, liền hỏi ngay khoái Triệt nói:
- Tiên sinh, chẳng phải ngươi nói Lã Trạch đợi ta ở chân núi Bắc Mang sao, tại sao lại không thấy bóng dáng ông ta?
Khoái Triệt buông lỏng tay, gượng cười nói:
- Người đưa tin của Lã Trạch đúng là nói như vậy, cũng có thể bọn họ chờ không được, đã vào núi rồi.
Vừa hay có một tiều phu khệnh khạng đi từ trong núi ra, Khoái Triệt lập tức đánh ngựa phi lên trước, lớn tiếng nói:
- Vị lão bá này, có từng nhìn thấy một đội người ngựa trong núi không?
- Có có có…
Tiều phu liên tục gật đầu, lại xoay người chỉ vào trong thung lũng nói:
- Chính là ở trong đó, cả mấy trăm người lận.
- Cái tên nhóc Lã Trạch này, đúng thật là không biết phép tắc.
Bành Việt giận dữ nói:
- Nếu như đã hẹn với quả nhân, vậy thì gã ta nên đợi quả nhân đến rồi cùng vào núi chứ, hừ!
Khoái Triệt lắc đầu nói:
- Đại vương cũng không nên chấp nhặt với loại người này làm gì, hãy cứ vào núi đi.
Bành Việt gật gật đầu, lập tức thúc ngựa chạy vào trong thung lũng, thân binh Giáo Úy Bành Minh quát lớn một tiếng, ba trăm tinh kỳ liền đi theo Bành Việt như hình với bóng, sát khí đằng đằng xong thẳng vào thung lũng.
Trong núi Bắc Mang
Tám trăm môn khách của Điền Hoành đã lẳng lặng mai phục trong cây cối rậm rạp ở hai bên hẻm núi.
Bỗng chốc, một tên môn khách đã chạy như bay từ phía trước quay về, lớn tiếng bẩm báo rằng:
- Chủ công, đến rồi!
Điền Hoành đột nhiên đứng dậy, lại quay đầu về sau nói với một tên môn khách có thân hình cao to rằng:
- Phát tín hiệu, chuẩn bị hành động!
Gã môn khách thân hình cao to gật đầu, lập tức cầm lấy cây cung lớn, bắn vào không khí một mũi tên có kèn báo hiệu, tiếng kêu chói tai của mũi tên thoáng chốc vang dội cả bầu trời, tám trăm môn khách đang mai phục trong rừng rậm ở hai bên khe núi, lập tức chen nhau đứng dậy, trước tiên dùng miếng vải đen che mặt lại, sau đó lần lượt đeo cung tên sau lưng, lại trong túi đựng tên rút ra một mũi tên, cắm ở bên chân phải.
Thời gian uống nửa chén trà cũng không tới, mấy trăm kỵ binh quân Lương đã ào vào thung lũng như thủy triều vậy.
Điền Hoành rút từ trong túi đựng tên ra một mũi tên làm bằng răng sói, móc vào dây cung, lại thoắt cái kéo căng thiết thai cung, trong phút chốc, đầu mũi tên lạnh căm đã nhắm thẳng về phía một con ngựa đi đầu trong thung lũng, mà người cầm cương phi ngựa chính là Bành Việt