Sở Hán Tranh Bá Chương 486 - 488: Hợp Tung Liên Hoành (7)
Chương trước: Chương 484 485: Hợp Tung Liên Hoành (6)
Sở Hán Tranh Bá
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc
Chương 486 - 488: Hợp tung liên hoành (7)
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: metruyen
Dưới sự tranh giành của Bạch Mặc, Tất Thư, Hô Diên đề nghị ném đồng tiền để quyết định. Sau khi được hai người đồng ý, Hô Diên lấy ra một đồng tiền vàng mặt trái bằng phẳng, mặt chữ có ấn chữ “Đại Sở thông bảo”, cũng giao hẹn nếu là mặt chữ hướng lên trên thì Tất Thư trên nước, nếu mặt trái hướng lên trên thì Bạch Mặc trên nước. Khi tiền vàng rơi xuống đất xoay vòng vài lần rồi dừng lại, cũng là mặt trái hướng lên trên.
(trên nước: chỉ thế chủ động trong đánh cờ)
Bạch Mặc mỉm cười nói:
- Sư đệ, ý trời đã vậy, sao còn phải thế?
Tất Thư lắc đầu nói:
- Lần này trận chiến tung hoành vốn là sư huynh đã chiếm tiên cơ, bởi vậy do sư huynh dùng cờ trắng đi trước, cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều kết quả cũng chưa hẳn đã như sư huynh mong muốn, ha hả.
Dứt lời, Tất Thư liền từ bên góc bên trái
Bạch Mặc cũng ngồi trên ghế màu trắng, đang định ra cờ chợt bị Chu Quan Phu ngăn cản.
- Thừa tướng khoan đã.
Chu Quan Phu giơ tay ngăn cản Bạch Mặc, lại trừng mắt với Hô Diên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ xem Thừa Tướng với Thượng Tướng Quân đánh cờ không thú vị chút nào, không bằng ta với ngươi cũng đặt cược theo, thế nào?
Hô Diên nào sợ, đằng đằng sát khí nói:
- Ngươi muốn đánh cược thế nào?
- Đánh cược rất đơn giản, nếu như Thừa tướng nhà ta thua, lão tử sẽ tự vẫn ngay, ngược lại nếu Thượng Tướng Quân nhà ngươi thua…
Chu Quan Phu giơ tay phải lên chỉ ngón trỏ vào Hô Diên, điềm nhiên nói:
- Nếu Thượng Tướng Quân nhà ngươi thua, ngươi cũng phải tự vẫn, hơn nữa phải tự vẫn ngay lập tức, ngay tại trong Tam Lý Đình này, thế nào?
- Ngươi nói cái gì?
Hô Diên nghe vậy nghiêm nghị.
Bạch Mặc, Tất Thư cũng giật mình sợ hãi. Chu Quan Phu đánh cược không chỉ tính mệnh của y và Hô Diên, mà còn đem tính mạng của Bạch Mặc và Tất Thư ra đánh cược. Đạo lý rõ ràng, nếu Bạch Mặc thua, Chu Quan Phu tự vẫn, vậy Hô Diên có để Bạch Mặc sống rời khỏi đây không? Ngược lại, Chu Quan Phu cũng tuyệt đối sẽ không tha cho Tất Thư đi.
Hô Diên nghiêm nghị nói:
- Chu Quan Phu, con mẹ nhà ngươi không phải đang nói giỡn chứ?
- Lão tử mà nói giỡn với ngươi sao?
Chu Quan Phu lãnh đạm nói:
- Nói nhanh một câu sảng khoái, có dám đánh cược hay không?
Hô Diên nghe vậy giận giữ, cảm giác bị người khác coi rẻ vô cùng khó chịu, lại thấy Tất Thư không có ý ngăn cản mình, lập tức lớn tiếng đáp lại:
- Đánh cược thì đánh cược, lão tử mà sợ ngươi sao?
Tất Thư nghe vậy thì cười khổ, nói với Bạch Mặc:
- Sư huynh, sao huynh không ngăn cản Phiêu kỵ tướng quân của huynh?
Bạch Mặc khoát tay, thản nhiên đáp:
- Sư đệ, kỳ vận tức là vận mệnh quốc gia, lần này ta và ngươi đánh cờ là đại diện cho hai quốc gia Sở Hán. Chu Quan Phu thân là Phiêu Kỵ tướng quân Đại Hán, Hô Diên cũng là Thiên Lang tướng quân nước Sở, trong trận đánh cờ này nên có sự tham gia của bọn họ. Cho nên không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.
- Cũng đúng.
Tất Thư cười cười, chìa tay nói:
- Sư huynh, mời.
Bạch Mặc lại đặt một quân cờ trắng, theo bản năng sẽ đặt dưới góc bên phải Tất Thư.
Tuy nhiên ngay trước khi đặt quân cờ xuống, một ý niệm lại xẹt qua trong đầu Bạch Mặc. Bàn cờ mười bảy đường rãnh kẻ ngang dọc được mở rộng thành mười chín đường rãnh ngang dọc, nhìn có vẻ như biến hóa không lớn, nhưng kỳ thật đã tăng thêm bảy mươi hai vị trí nhỏ, biến hóa vô cùng nhiều, mà Tất Thư rõ ràng là đã quen thuộc với sự biến hóa này, nếu mình vô ý một chút thì rất có khả năng rơi vào trong bánh xe.
Nghĩ đến đây, Bạch Mặc liền thu quân cờ trắng lại, đặt quân cờ phía dưới chéo tại góc trên bên phải.
Đặt một quân cờ phía dưới chéo về góc trên bên phải của cờ trắng, đây là phương pháp rất bảo thủ, rất ổn thỏa, có hai quân cờ này cơ bản đảm bảo có thực địa ở góc trên, nhưng có lợi tất nhiên có xấu. Bạch Mặc do bảo vệ đồng thời thực địa góc trên bên phải thì rất có khả năng sẽ đánh mất toàn bộ ưu thế trên nước của ván cờ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tất Thư phải có gan lớn.
Thấy Bạch Mặc đặt quân cờ vào mũi nhọn góc trên bên phải, Tất Thư sửng sốt, kỳ phong của sư huynh trở nên bảo thủ từ lúc nào vậy?
Tất Thư từ giỏ cờ cầm lên một quân cờ đen, trong đầu nghĩ thầm: xưa nay sư huynh đánh cờ luôn tàn nhẫn, thế công linh hoạt sắc bén, sao hôm nay lại chơi bảo thủ như vậy? Việc này vô cùng kỳ lạ, cái gọi là những chuyện xảy khác thường chắc chắn là có nguyên do, chẳng lẽ mấy năm nay sư huynh ngày ngày đánh cờ cùng với Trương Lương, Trần Bình nên kỳ phong cũng đã thay đổi? Điều này thật không ổn.
Suy nghĩ đến đây, Tất Thư lại chậm chạp không đặt cờ đen xuống bàn cờ. Đệ nhất kỳ thủ Tất Thư lúc này đây lại ngoài dự đoán mọi người rơi vào sự cân nhắc.
Bạch Mặc cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười tĩnh tọa, bộ dạng sâu xa khó hiểu.
Tất Thư suy xét mãi, cuối cùng đã đặt quân cờ đen ở góc trên bên trái, rõ ràng, Tất Thư cũng áp dụng phương pháp bảo thủ nhất, ổn thỏa nhất.
***
Hạng Trang xem xong mật tin trong tay, cau mày hỏi Khuất Bất Tài:
- Lão Khuất, tin tức này đáng tin không?
- Đại vương, tin tức tuyệt đối đáng tin cậy!
Khuất Bất Tài nói:
- Phong mật tin này trước đó đã từ thảo nguyên Mạc Bắc truyền quay lại Liêu Đông, sau đó mới từ Liêu Đông quay lại Tỷ Lăng, mặt trên vẫn có gắn xi đặc chế của Ô Mộc Nhai, tuyệt đối không ai động qua được.
- Vậy thật kỳ lạ.
Hạng Trang trầm ngâm, nói:
- Không ngờ lúc này Hung Nô lựa chọn dụng binh với Hà Tây?
Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại thì cũng thấy bình thường. Hiện tại cục diện chính trị nước Hán tuy rằng ổn định, nhưng thực lực, quốc lực một nước trống rỗng, trong thời gian ngắn không thể khôi phục lại được, Hung Nô lựa chọn vào lúc này xuất binh đánh Hà Tây, thời cơ nắm giữ vừa đúng lúc, quân thần nước Hán dù có lòng nhưng chỉ sợ cũng không có sức mà phái binh cứu viện.
Còn nữa, triệu tập ngựa thồ vào mùa xuân tuy rằng khó khăn nhưng với sự uy tín của Mặc Đốn trong các bộ lạc Hung Nô, vấn để hẳn là không lớn. Về phần chinh phạt Hà Tây sẽ tổn thất trâu dê ngựa, nhưng có thể đoạt được từ các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, Nguyệt Thị ở Hà Tây để bổ sung đủ. Tóm lại, trận chiến này đối với Hung Nô mà nói có trăm lợi mà không có một hại.
Trầm ngâm giây lát, Hạng Trang bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Tấn Tương.
Tấn Tương lên tiếng đáp lời đi vào, chắp tay hành lễ:
- Đại vương có gì chỉ bảo?
Hạng Trang phất tay, nói:
- Lập tức triệu quân sư vào cung.
***
Bạch Mặc và Tất Thư đều đánh cờ rất chậm, vô cùng chậm, từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã qua hơn hai tiếng, nhưng trên bàn cờ vẫn chỉ có lơ thơ hơn năm mươi quân cờ, một nửa đã mở ra, không ngờ mỗi người chỉ chơi hơn hai mươi nước cờ.
Tuy nhiên, tuy rằng hai người chơi rất chậm, quá trình lại dường như không thoải mái, bất kể là Bạch Mặc hay là Tất Thư, trên trái đều đã lấm tấm mồ hôi, hơn nữa, mỗi một quân cờ được đặt xuống cả hai người đều suy xét rất lâu, tận sau khi nhiều lần cân nhắc thì mới cẩn trọng đặt một quân lên bàn cờ, dường như mỗi một quân cờ đều nặng cả ngàn cân.
Ngược lại Chu Quan Phu và Hô Diên đứng ngoài quan sát cuộc chiến lại vô cùng thoải mái.
Chu Quan Phu vô cùng tin tưởng Bạch Mặc. Trình độ đánh cờ của Bạch Mặc đến ngay cả Trương Lương tiên sinh quá cố còn không bằng...Trình độ đánh cờ của Tất Thư dù cao đến đâu, sao có thể cao minh hơn Trương Lương tiên sinh được? Thậm chí Chu Quan Phu bắt đầu tưởng tượng sau khi khiến cho Hô Diên tự vẫn, y còn có thể chém đầu Tất Thư để an ủi vong hồn linh thiêng của phụ thân trên trời.
Nghĩ đến đoạn đắc ý đó, Chu Quan Phu không kìm nổi quay sang nhe răng cười hai tiếng dữ dằn với Hô Diên.
Hô Diên cùng gần như tin tưởng mù quáng đối với Tất Thư. Mười sáu năm trước Thượng Tướng Quân đã cùng Phạm lão quân sư quá cố đánh một trận cờ kinh thiên động địa, đến nay vẫn là câu chuyện được người ta truyền đi truyền lại. Với kỳ tài đánh cờ ngút trời của Phạm lão quân sư, cuối cùng Thượng Tướng Quân chỉ thua một tay kỳ mà thôi. Về sau Thượng Tướng Quân và Phạm lão quân sư có đánh thêm nhiều ván cờ khác nữa, kỳ lực xưa đâu bằng nay, Bạch Mặc sao có thể là đối thủ của Tất Thư chứ?
Nghĩ như vậy, Hô Diên cũng cảm thấy vô cùng đắc ý, lập tức quay sang Chu Quan Phu nhe răng cười hai tiếng độc ác.
***
Lâu Nghĩa vội vàng ra đại doanh nghênh đón, chắp tay hành lễ với Lâu Kính đang ở ngoài viên môn:
- Thúc phụ, sao thúc lại tới đây?
Lâu Nghĩa là cháu của Lâu Kính, từ sau khi Lâu Kính lên làm Tướng quốc nước Tề, bộ tộc Lâu thị liền thăng chức rất nhanh. Là người xuất sắc trẻ tuổi nhất trong Lâu gia, Lâu Nghĩa đã được lên làm Hậu tướng quân, nắm giữ năm nghìn tinh nhuệ quân Tề.
Lâu Kính trầm giọng nói:
- Ngươi không cần hỏi gì cả, càng không nên nói gì, lập tức triệu tập quân đội đi theo ta!
Lâu Nghĩa nghe vậy nghiêm nghị, quay đầu lại quát với Tiểu giáo đi theo sau:
- Truyền lệnh thổi kèn tụ binh!
***
Gần như cùng lúc đó, một gã tiểu giáo vội vàng chạy vào trong hành dinh Thượng Tướng Quân Triệu Tịch, thở hổn hển bẩm báo:
- Thượng Tướng Quân, Tướng quốc đã đi đến đại doanh hậu quân rồi!
- Đại doanh hậu quân?
Ánh mắt Triệu Tịch nghiêm trọng, nghiêm trang nói:
- Tướng quốc thật sự là dự tính một mình điều binh?
- Một mình điều binh?
Tiểu giáo giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Thượng Tướng Quân, việc này không thể? Không có hổ phù, dù là Tướng quốc cũng không thể điều động được một người?
Triệu Tịch lãnh đạm nói:
- Ngươi đừng quên, Hậu tướng quân Lâu Nghĩa là cháu của Tướng quốc.
Tiểu Giáo nghe vậy cả người cứng đờ, Triệu Tịch quyết định thật nhanh:
- Đánh trống tụ binh!
Mùa đông hàng năm, các bộ lạc Hung Nô đều đi đến trong thung lũng núi Yến Nhiên để tránh đông, đợi mùa đông qua đi lại vội vàng đuổi trâu dê thành bầy trở về bãi cỏ của mình, đây gọi là du mục.
Mùa đông qua đi, mục dân những bộ lạc Hung Nô đều đã rời khỏi, hiện tại lại bị Mặc Đốn cưỡng ép quay lại.
Nghe nói sẽ quy mô dụng binh đánh Hà Tây, tiểu vương các bộ lạc Hung Nô đều lên tiếng oán thán dậy trời đất, bởi vì mùa xuân thật sự không phải là thời tiết tốt để dụng binh. Bởi vì sau khi vượt qua một mùa đông, đàn dê trâu ngựa sụt ký rất mạnh, trâu dê sụt ký dễ dàng bệnh chết, ngựa đàn sụt ký không chỉ không ra sữa, hơn nữa cũng càng dễ mệt chết.
Tuy nhiên dù sao Mặc Đốn cũng là Đại Thiền Vu hùng tài đại lược nhất từ trước tới nay của Hung Nô, tiểu vương các bộ lạc tuy rằng đầy bực tức nhưng không ai dám ra mặt chống đối mệnh lệnh của Mặc Đốn. Chưa tới nửa tháng ngắn ngủi, chỉ có vài bộ lạc xa là chưa về tới vương đình, còn lại bên bờ sông Dư Ngô đã tụ tập gàn môt trăm ngàn cung thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn khắp bên sông Dư Ngô chi chít lều trại, qua lại trên bãi sông đều là những chiến sĩ Hung Nô to lớn cường tráng thấp đậm. Chiến sĩ Hung Nô trong mắt người Trung Nguyên đều gần như cùng một hình dạng: đầu cực to, cổ bé thấp, màu da nâu đen, ánh mắt hung ác lạnh lùng.
Tuy nhiên, có chút khác trước là hiện tại có rất nhiều chiến sĩ Hung Nô đã được trang bị đao kiếm chế tạo bằng sắt sắc bén, có không ít người được trang bị kỵ cung chất lượng hoàn mỹ, mũi tên cắm ở trong túi đựng tiễn sau lưng cũng đã được bọc sắt ở đầu nhọn, không thể nghi ngờ gì nữa, loại tên đầu sắt lực xuyên thấu này đã khác xa với loại tên bằng đồng!
Khi Bách Lý Hiền đi vào thư phòng thì Hạng Trang đang cẩn thận đánh giá tấm bản đồ Mạc Bặc đăt trên bình phong. Căn cứ theo tin tức tình báo do Ô Mộc Nhai cung cấp, Thiền Vu Đình của Mặc Đốn ở ngay dưới chân núi Yến Nhiên. Núi Yến Nhiên cũng chính là núi Hàng Yêu, thuộc địa giới ngoài Mông Cổ, cách Giang Đông hơn bốn ngàn dặm, ngay cả kỵ binh hành quân gấp gáp cũng phải đi mất một tháng.
- Tham kiến Đại vương.
Bách Lý Hiền cung kính vái chào Hạng Trang.
Hạng Trang không quay đầu lại, chỉ xua tay nói:
- Tử Lương, ngươi hãy xem mật tin trên án trước đi.
Bách Lý Hiền lập tức cầm phong tin mật từ trên án để xem, xem xong sắc mặt hơi biến đổi, nói:
- Mặc Đốn này thật đúng là có tầm nhìn, lúc này dụng binh với Hà Tây thật là quá đúng lúc.
Hạng Trang nghe vậy quay đầu lại, hỏi Bách Lý Hiền:
- Tử Lương, ngươi nghĩ sao về người Hung Nô?
Bách Lý Hiền khẽ trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:
- Đại vương, năm ngoái sau khi Hung Nô đã bắt đi mấy chục ngàn thợ thủ công cùng với mấy chục ngàn phụ nữ, trẻ em tại đất Yến, Triệu, Hàn, vậy thì nông canh, rèn sắt và các nghề khác chắc chắn sẽ nhảy vọt, không phải thần nói bừa, nhiều nhất qua mười năm nữa, Hung Nô sẽ trở thành họa tâm phúc lớn của các nước Trung Nguyên.
Hạng Trang khẽ vuốt cằm, Bách Lý Hiền và hắn đã cùng chung một ý nghĩ.
Trên lịch sử Hoa Hạ, ban đầu Hung Nô cũng không phải đối thủ của các nước Trung Nguyên, cho dù là nước Yến, thực lực nhỏ yếu nhất trong Thất Hùng Chiến Quốc cũng có dư sức đuổi Hung Nô ở phía bắc ra khỏi ngàn dặm. Nhưng tới cuối Tần đầu Hán, Hung Nô lại đột nhiên hùng mạnh và trở thành sự uy hiếp lớn chưa từng có đối với vương triều Trung Nguyên.
Nguyên nhân việc này chính là cuối Tần loạn thế, Hung Nô từ Trung Nguyên đã bắt đi một lượng lớn thợ thủ công cùng với phụ nữ, trẻ em. Những thợ thủ công này cùng với phụ nữ, trẻ em đã mang đến kỹ thuật canh nông cùng với kỹ thuật rèn sắt tiên tiến cho người Hung Nô. Để kỵ binh Hung Nô sử dụng binh khí được chế tạo bằng sắt sắc bén, càng khiến cho Hung Nô có được thành trì vững chắc cùng với nền nông nghiệp ổn định.
Có thứ này, Hung Nô mới có thể như hổ thêm cánh, cấu thành sự uy hiếp thật lớn đối với Trung Nguyên.
Đưa mắt một lần nữa đặt trên Mạc Bắc trên tấm bản đồ, Hạng Trang bỗng nhiên nói:
- Tử Lương, nước Hán suy yếu, đối với Hung Nô mà nói quả thật là thời cơ tốt nhất để dụng binh đánh Hà Tây. Nhưng, một khi đại quân Hung Nô dốc toàn lực đánh giết Hà Tây, vậy thì đối với các quốc gia Trung Nguyên mà nói, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Một cơ hội phá hủy hoàn toàn Hung Nô!
- Phá hủy hoàn toàn Hung Nô?
Bách Lý Hiền ngạc nhiên nói:
- Ý Đại vương là nói, các quốc gia liên hợp lại đối phó với Hung Nô?
Bách Lý Hiền vừa mới còn đang suy nghĩ, Hung Nô quy mô dụng binh đánh Hà Tây, nước Hán chắc chắn không ngồi yên bỏ mặc, một khi quân Hán quy mô gấp rút tiếp viện Hà Tây, thì tất nhiên khiến cho Đồng Quan, Tuần Quan cùng với Hán Trung trống không, đến lúc đó nước Sở có thể hành động, quyết định phát động đại quân triển khai chiến dịch lớn, ít nhất cũng có thể dòm ngó được Quan Trung hoặc là quận Tam Xuyên.
Nhưng, Bách Lý Hiền thật không ngờ Đại vương lại có ý kết đồng minh với các quốc gia cùng đối phó với Hung Nô. Đối với cục diện như vậy, nước Hán tuyệt đối vui vẻ đồng ý, hơn nữa nước Hán sẽ là nước được lợi nhiều nhất. Ngược lại nước Sở dù cuối cùng phá hủy được Hung Nô, ngoại trừ tranh thủ được chức hư danh “Minh chủ”, chỉ sợ cũng chẳng được chút lợi ích gì.
- Vì sao không?
Hạng Trang nói:
- Các nước gia Trung Nguyên tranh đấu là tranh đấu thính thống theo đạo Nho, còn Hung Nô là dị tộc, việc tranh đấu giữa dị tộc với các tộc Hoa Hạ là tranh đấu huyết thống. Một khi Hung Nô nhập chủ Trung Nguyên, các quốc gia Trung Nguyên chúng ta sẽ mất đi huyết thống Hoa Hạ. Huống chi hiện tại sự uy hiếp của Hung Nô đã tăng lên rất nhiều, không thừa dịp lúc này phá hủy Hung Nô, sau này muốn phá hủy nó còn khó khăn hơn.
Bách Lý Hiền nói:
- Một ngày nào đó Đại Sở ta nhất định phải thống nhất toàn bộ thiên hạ, đến lúc đó khó có thể tránh được phải đối mặt với sự uy hiếp của Hung Nô. Nếu như đến lúc đó đối mặt với một Hung Nô binh hùng tướng mạnh binh giáp sắc bén không bằng ngay lúc này có thể chấp nhận một cái giả phải trả nhưng lại có thể phá hủy hoàn toàn Hung Nô trước khi nó trở nên hùng mạnh.
- Lời Tử Lương nói rất hợp ý ta.
Hạng Trang gật đầu, nói:
- Vậy quyết định như thế.
Bách Lý Hiền nói:
- Các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà ở Hà Tây chỉ là những bộ lạc nhỏ, nhưng Nguyệt Thị lại là một bộ lạc lớn, cung thủ chừng hai trăm ngàn, nếu Hung Nô muốn bình định Hà Tây thì ít nhất cũng phải xuất động ba trăm ngàn kỵ binh, đây gần như là dốc hết toàn lực ra. Kể từ lúc đó dưới chân núi Yến Nhiên chỉ còn lại Thiền Vu Đình phòng thủ trống không.
Hạng Trang gật đầu, phụ họa:
- Cho nên, lần này binh lực chinh phạt Mạc Bắc không cần nhiều lắm, nhưng nhất định phải là kỵ binh, bởi vì từ Giang Đông tới Mạc Bắc xa hơn bốn ngàn dặm, hành quân đến chiến trường phải mất thời gian một tháng, không phải kỵ binh căn bản không thể làm được, hơn nữa còn phải trang bị cho mỗi kỵ binh ba con khoái mã, một con la.
Lần này viễn chinh Mạc Bắc, Hạng Trang hoàn toàn có thể tương tượng được cái giá phải trả sẽ vô cùng thê thảm và nghiêm trọng!
Khi hành quân ở Trung Nguyên, có lẽ có thể ở ven đường các quốc gia mà bổ sung đủ được một chút thứ cần thiết, nhưng khi quân Sở ra ngoài trường thành, ở bên trong bão cát đại mạc thì khó mà có được sự tiếp tế tiếp việc từ bất cứ đâu, mà dân tộc du mục trên thảo nguyên lại ở không cố định, có đôi khi đi nửa tháng cũng không gặp được một mục dân nào, đợi khi quân lương ăn xong cũng chỉ có thể giết ngựa để chống đói.
Hơn nữa, hành quân gấp đường dài hơn bốn ngàn dặm, tất nhiên sẽ tạo nên sự tổn thất một lượng lớn chiến mã.
Nhưng Hạng Trang kiên trì cho rằng, chỉ cần có thể phá hủy được Hung Nô, chỉ cần có thể tiêu diệt được trạng thái đang cấu thành sự uy hiếp của Hung Nô, sự tổn thất chiến mã của nước Sở cũng rất đáng giá.
***
Ván cờ giữa Bạch Mặc và Tất Thư đã tiến nhập vào giai đoạn bắt quan. Trước đó một trăm thủ hai người vô cùng cẩn thận, mỗi một nước cờ tiếp theo đều cân nhắc rất lâu, một trăm nước cờ đi mà mất gần ba canh giờ, tuy nhiên sau một trăm nước, tiết tấu của hai người đột nhiên nhanh hơn, thường xuyên nhón quân đặt xuống, dường như hai người đều đã nắm chắc phần thắng.
Chu Quan Phu và Hô Diên đứng ở phía sau hai người cũng nhìn chăm chú.
Bạch Mặc, Tất Thư cùng đặt quân cờ liên tục, số quân cờ trên bàn cờ đã nhanh chóng gia tăng nhưng tình thế của song phương đều không thấy chút tươi sáng mà ngược lại càng trở nên phức tạp. Chu Quan Phu cùng Hô Diên đúng là cũng có đọc qua kỳ đạo, nhưng lại căn bản không hiểu tình thế trên bàn cờ, càng không hiểu ai chiếm thượng phong, ai rơi vào thế hạ phong.
Lại nhìn vẻ mặt hai người đó, Bạch Mặc thì tràn đầy tự tin, dường như nắm chắc phần thắng trong tay, còn Tất Thư vẻ mặt thong dong, dường như cũng nắm chắc thắng lợi.
Nhưng, bất kể thế nào thì ván cờ này cũng chỉ có một người thắng!
Hơn nữa, từ số lượng quân cờ trên bàn cờ càng lúc càng nhiều, vị trí trống không càng lúc càng ít, Chu Quan Phu và Hô Diên đều biết, khoảng cách ra kết quả đã càng lúc càng gần. Nghĩ đến đây, trong lòng hai người trở nên căng thẳng, bởi vì lúc ván cờ định ra thắng bại cũng là lúc định ra sinh tử của bốn người ở đây.
Cổ nhân trọng chữ tín mà coi thường mạng sống của mình, Chu Quan Phu và Hô Diên không ai nghĩ tới phải hủy lời hẹn đánh cược.
Trong lòng Chu Quan Phu và Hô Diên vô cùng căng thẳng, mà cách đó hơn trăm bước, ba trăm Thiên Lang vệ cùng với ba trăm Phiêu kỵ lại giương cung bạt kiếm, bắt đầu đứng sừng sững đối nhau. Ván cờ trong Tam Lý Đình tuy rằng không truyền mở ra ngoài, nhưng Thiên Lang Vệ cùng với Phiêu Kỵ đều là những lão binh trải qua trăm trận, sao không thể ngửi được mùi chết chóc từ trong Tam Lý Đình tỏa ra chứ?
***
Lâu Kính, Lâu Nghĩa mang theo hai ngàn đại quân vừa mới ra khỏi viên môn thì lại va phải một đội quân Tề khác.
Thấy quân Tề đối diện ngăn lại, sắc mặt Lâu Kính trong khoảnh khắc trầm xuống, trong lòng Lâu Nghĩa thì đắng chát.
Trận kỳ mở ra, từ chân thành trong trận quân đối diện đi ra hơn mười kỵ, viên đại tướng đi đầu rõ ràng là Thượng Tướng Quân Triệu Tịch. Triệu Tịch ở trên lưng ngựa chắp tay vái chào Lâu Kính, cười dài nói:
- Tướng Quốc định đi đâu vậy?
Lâu Kính lấy lại bình tĩnh, nói:
- Nghe nói sứ giả Sở Tất Thư hẹn gặp sứ giả Hán Bạch Mặc tại Tam Lý Đình thành đông, bổn tướng lo lắng hai sứ giả của hai nước tổn hại đến hòa khí, gây ra nạn chết người, vậy thì đại Tề ta khó thoát khỏi can hệ, cho nên dù chưa lấy được Hổ phù từ Đại Vương, nhưng tự làm chủ điều binh tại Hậu quân đại doanh chuẩn bị đến đó hòa giải.
- Việc nhỏ này Tướng quốc phái người đến thông báo cho bản tướng quân một tiếng là được rồi, cần gì phải khiến cho Tướng quốc đại giá chứ?
Triệu Tịch khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Huống chi, theo mạt tướng biết thì hiện tại Bạch Mặc và Tất Thư đang ở Tam Lý Đình đánh cờ, vẫn chưa tổn thương đến hòa khí, cho nên Tướng quốc cũng không cần phải làm điều thừa thãi, xin hãy trở về cho.
Lâu Kính thầm thở dài, đành phải ghìm ngựa quay về.
Lâu Nghĩa đang định thu quân quay về doanh trại, lại bị Triệu Tịch quát gọi:
- Lâu Nghĩa!
Lâu Nghĩa đành phải quay đầu ngựa lại, nhưng lại hướng ánh mắt cầu viện sang Lâu Kính. Lâu Kính không quay lại mà đánh ngựa đi. Thấy tình cảnh như vậy, trong lòng Lâu Nghĩa trầm xuống vô hạn.
Triệu Tịch cười ha hả, gằn giọng nói:
- Lâu Nghĩa, ngươi không thấy Hổ phù Đại vương mà đã tự tiện phát binh, tội đồng mưu phản, tả hữu mau bắt lại cho ta!
Hơn mười thân binh phía sau Triệu Tịch cùng đáp lời, hùng dũng tiến tới kéo Lâu Nghĩa xuống ngựa, lại trói chặt chân tay lại.
***
Trong hoàng cung Tỷ Lăng, Hạng Trang và Bách Lý Hiền đã bắt đầu xác định cụ thể kế hoạch tác chiến.
Hạng Trang trầm giọng nói:
- Lần này viễn chinh Mạc Bắc, cuộc chiến thay đổi trong nháy mắt, tình thế Mạc Bắc cũng phức tạp khó liệu, cho nên “binh quý tinh nhi bất quý đa”, quả nhân quyết định triệu tập toàn bộ Kiêu Kỵ quân, thêm sáu mươi ngàn chiến mã, hai mươi ngàn la ngựa, lại chuẩn bị đủ đồ ăn trong hai tháng, giao cho Thượng Tướng Quân đích thân chỉ huy. Tử Lương nghĩ thế nào?
(binh quý tinh nhi bất quý đa: quý chất lượng, không quý số lượng, hoặc chất lượng quan trọng hơn số lượng.
Câu này được sử dụng trong binh pháp của Tôn Tử: Muốn thắng trận không phải là nhờ có nhiều quân, mà phải có quân và tướng giỏi.
Bách Lý Hiền nói không cần nghĩ ngợi:
- Thượng Tướng quân đọc đủ binh pháp, am hiểu thao lược, dù là Hàn Tín cũng không bằng, để hắn làm chủ tướng viễn chinh Hung Nô, có thể nói là vì mục đích chung, thần hoàn toàn tán thành.
Hạng Trang ngẫm nghĩ một chút, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, đối phó với Hung Nô, không thể chỉ trông vào mỗi một nước Sở ta xuất lực, mà nước Hán cùng phải xuất động bộ kỵ đại quân ở Hà Tây để làm chệch hướng đại quân Hung Nô. Các nước Yến, Hàn, Triệu cũng phải xuất động toàn bộ kỵ binh, phối hợp với kỵ binh dũng mãnh của Đại Sở ta cùng nhanh chinh phạt Mạc Bắc.
Bách Lý Hiền nói:
- Trận chiến này nếu thật sự có thể phá hủy Hung Nô, thì nước Hán được lợi nhất, cho nên nước Hán chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp. Nước Yến thuộc sự áp chế của Đại vương, chắc chắn cũng sẽ phái kỵ binh tham chiến, nhưng nước Triệu và nước Hàn đã ruồng bỏ Đại Sở ta kết minh với nước Hán, hai nước này chưa chắc sẽ chịu dưới trướng Đại Sở ta.
Hạng Trang không tin, nói:
- Vậy thì hãy để nước Hán tạo áp lực cho nước Triệu và nước Hàn, quả nhân không tin, sau khi hai nước Hàn, Triệu ruồng bỏ nước Sở rồi mà còn dám đắc tội với nước Hán!
- Việc này chắc là Hán Vương sẽ không từ chối.
Bách Lý Hiền ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, việc ở Lâm Truy...
- Kế hoạch ở Lâm Truy không thay đổi.
Hạng Trang vung tay lên, không tin nói:
- Uy hiếp của Hung Nô tuy lớn, nhưng Bạch Mặc là họa tâm phúc lớn, chỉ cần có cơ hội nhất định phải diệt trừ Bạch Mặc không chút do dự.
Dừng lại một chút, Hạng Trang quay sang chỉ bảo Khuất Bất Tài:
- Lão Khuất, ngươi hãy lập tức dùng bồ câu đưa tin tới Lâm Truy để Thượng Tướng Quân gia tăng hành động.
- Vâng!
Khuất Bất Tài vái chào, vội vàng lĩnh mệnh đi.
Tới nước cờ thứ hai trăm tám mươi chín, khi Bạch Mặc đang định ăn đại long cờ đen, tay cầm quân cờ trắng đột nhiên lại dừng ở trên không trung, bởi vì Bạch Mặc phát hiện không ngờ mình tính lọt một nước, vốn cục diện là cần phải tuyệt sát đại long cờ đen thì sẽ hình thành thế liên hoàn, không ngờ còn hơn thế nữa là lại hình thành thế “tứ kiếp liên hoàn” hiếm có!
Tất Thư ngồi ở đối diện cũng có chút lờ mờ, hắn cũng hình như đã để lọt một nước.
Chu Quan Phu và Hô Diên ở bên cạnh cũng trừng mắt to nhỏ, đều không thể tin vào hai mắt của mình, cờ vây rất ít khi xuất hiện cờ hòa như này, nhưng cục diện ván cờ liên hoàn đã ở trước mắt đã thành bốn kiếp liên hoàn, dựa theo quy tắc, ván cờ này có thể hạ màn, vĩnh viễn sẽ không có thắng thua, nói cách khác là cờ hòa!
Thật lâu sau, Tất Thư mới đẩy bàn cờ đứng lên, thở dài nói:
- Sư huynh, hình như cờ hòa rồi.
- Đúng vậy, cờ hòa.
Vẻ mặt Bạch Mặc buồn bã gật nhẹ đầu, trong lòng lại nghĩ, thật sự ván này hắn thua, bởi vì hắn chiếm ưu thế trên nước, nhưng cuối cùng vẫn thành cờ hòa.
Xác định thế hòa, Chu Quan Phu và Hô Diên không kìm nổi thở phào, xem ra không cần phải tự vẫn rồi.
Trong lúc này, một kỵ binh cưỡi khoái mã bỗng nhiên phá tan sự chặn đường của Thiên Lang Vệ và Phiêu Kỵ quân Hán, lao vọt như chớp chạy tới Tam Lý Đình, xông vào trong đình hô:
- Chỉ dụ, sứ giả hai nước Sở Hán lập tức tiến cung!
Anh mắt Tất Thư nghiêm trọng, Hàn Hạp đồng thời triệu kiến sử giả hai nước, rốt cục đã có lựa chọn.
Trong lòng Bạch Mặc buồn bã, Tề vương đồng thời triệu kiến sứ giả hai nước Sở Hán, vấn đề đã rõ ràng, trận chiến tranh giành liên hoành hợp tung với nước Tề xem ra cũng giống như ván cờ trước mặt. Hơn phân nửa cũng là thế hòa, tuy nhiên bề ngoài là thế hòa, kỳ thật là hắn và Hán quốc đã thua, bởi vì nước Tề không gia nhập liên minh, liên hoành đồng minh sẽ rất khó cấu thành sự uy hiếp thật sự với nước Sở.
*****
Lâu Kính đã cố gắng hết sức thuyết phục Hàn Hạp, nhưng Hàn Hạp đã không kiên nhẫn nghe hết.
- Tướng quốc ngươi không cần phải nói cái gì nữa, quả nhân hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Với đại cục thiên hạ hiện giờ, nếu đại Tề ta gia nhập đồng minh liên hoành, thì có thể hình thành thế cục liên kết bóp chết nước Sở. Nếu như gia nhập đồng minh hợp tung, thì nước Hán chủ trì liên hoành đồng minh trong khoảnh khắc sẽ tan rã, điều này có thể thấy được. Quả nhân vẫn muốn duy trì không qua lại, giữ vững lập trường không giúp nước nào.
Lâu Kính chỉ có thể lắc đầu, thực lực nước Tề cũng không đủ hùng mạnh, nhưng lại một mình bằng lòng đứng ngoài hai đại trận Sở Hán giữ cân bằng lực lượng, kết quả chỉ có thể là tự chịu diệt vong! Tuy nhiên, những gì cần nói Lâu Kính đều đã nói, chỉ sợ hắn nói nữa Hàn Hạp cũng không nghe, cũng chỉ có thể như trước vậy.
Lập tức có người hầu tiến vào bẩm báo nói:
- Đại vương, sứ giả hai nước Sở Hán đã đến ngoài cửa cung.
Hàn Hạp ồ một tiếng, cất cao giọng nói:
- Truyền lệnh, mở tiệc thiết yến trong điện, mời hai sứ giả dự tiệc.
Dứt lời, Hàn Hạp quay đầu hướng Lâu Kính nói:
- Tướng quốc, ngươi đi cùng quả nhân tới đó.
*****
Ngày hôm sau, tin tức ở Lâm Truy đã truyền quay lại Hàm Dương.
Lưu Hằng hỏi Trần Bình nói:
- Thái sư, ngươi thấy thế nào?
Trần Bình cười nhạt liên tục:
- Ha hả, thằng nhãi Hàn Hạp dã tâm thật ra là khá lớn, nếu Hàn Tín còn sống, quân lực, quốc lực của nước Tề cũng không có đến mức yếu như này, có lẽ còn có cơ hội cân bằng lực lượng giữa hai đại trận Sở Hán, nhưng hiện giờ, hành vi của thằng nhãi Hàn Hạp vốn là trò cười, hắn tự chịu diệt vong!
- Tự chịu diệt vong?
Lưu Hằng nói:
- Thái sư nói lànước Sở sẽ xuống tay trước tiên với nước Tề ?
- Kết quả này là điều tất nhiên.
Trần Bình gật nhẹ đầu, lấy giọng điệu chắc chắn nói:
- Trước dễ sau khó, xa thân gần đánh là quy luật của chiến tranh. Cá nước Hán, Hàn, Triệu đã kết thành đồng minh, còn Nam Việt, nước Yến khoảng cách xa xôi, cũng không là mục tiêu lý tưởng, dự kiến là đầu tiên nước Sở sẽ lấy nước Tề.
- Ngay cả khi nước Tề bị nước Sở tiêu diệt, đó cũng là gieo gió gặt bão.
Giọng Lưu Hằng căm hận nói:
- Chỉ là cứ như vậy, đề xướng đồng minh liên hoành của Thừa tướng cũng biến thành giấc mơ, chỉ có ba nước Hán, Hàn, Triệu tham gia đồng minh liên hoành khi đối mặt với đồng minh hợp tung hai nước Yến, Sở thật là chưa chiếm được ưu thế.
- Đúng vậy, đây chính là vấn đề lớn.
Trần Bình nghe vậy lập tức chau mày.
Nước Tề trung lập không chỉ là vấn đề của riêng nước Tề, mà là sẽ sinh ra tác dụng liên quan, mà tác dụng phụ lớn nhất chính là ảnh hưởng nghiêm trọng đến thái độ nước Yến và nước Nam Việt đối với nước Sở. Từ tình hình trước mắt nắm giữ cho thấy, rất có khả năng cuối cùng nước Yến, nước Nam Việt sẽ là chủ đạo gia nhập đồng minh hợp tung với nước Sở.
Cứ như vậy, vận mệnh thiên hạ liền biến thành sự quyết đấu giữa Hán, Hàn, Triệu cùng Sở, Yến, Nam Việt, trong đó Nam Việt là nước xa xôi, ngoại trừ quyên góp lương thưc cho nước Sở thì cũng sẽ không phát huy lực ảnh hưởng gì nhiều, nhưng phương bắc nước Yến lại tạo nên sự kiềm chế rất lớn đối với hai nước Hàn, Triệu, đến lúc đó, khi nước Sở thật sự là xuống tay với nước Tề, nước Hán cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đợi cho nước Sở tiêu diệt nước Tề, đúng lúc nước Yến, nước Nam Việt ý thức được tình hình không có lợi lập tức phản chiến, đại thế nước Sở hùng mạnh nuốt thiên hạ cũng không thể nghịch chuyển được nữa.
*****
Gần như là cùng lúc, Tỷ Lăng cũng nhận được chim bồ câu ở Lâm Truy truyền đến.
Bách Lý Hiền cười nói:
- Đại vương, xem ra vở tuồng phong phân Ngụy vương vẫn phát huy được tác dụng, ít nhất thằng nhãi Hàn Hạp cũng bị mê muội, thế nên đã nảy sinh dã tâm, ha ha.
Hạng Trang cũng cười nói:
- Quả nhân thật đúng là không nhìn ra, Hàn Hạp lại có dã tâm như thế.
Bách Lý Hiền lại nói:
- Đại vương, nếu chúng ta làm cho người Ô Mộc Nhai tại đất Tề tạo ra vài cái điềm lành, lại âm thầm xúi giục một số gia tộc quyền thế ủng hộ lên ngôi, Hàn Hạp hắn có thể hay không bắt đầu nảy sinh dã tâm xưng đế?
Hạng Trang nghe vậy ánh mắt lập tức sáng ngời, nói:
- Dường như, đều không phải là không có khả năng.
Bách Lý Hiền nhẹ nhàng hùa theonói:
- Kể từ đó, không phải không có cớ dụng binh đối với nước Tề?
- Ha hả, Tử Lương kế này rất hay!
Hạng Trang có chút động lòng, lập tức lại nói:
- Tuy nhiên việc quan trọng bây giờ vẫn là tiêu diệt Hung Nô uy hiếp đối với tộc Hoa Hạ, và phá hủy Hung Nô sau đó lo lắng đến vấn đề nước Tề cũng không muộn.
- Cũng đúng.
Bách Lý Hiền nói:
- Tính toán thời gian, Thượng Tướng Quân hẳn là đã đem tin tức tiết lộ cho Bạch Mặc?
Nhắc đến Bạch Mặc, sắc mặt Hạng Trang trở nên có chút âm trầm, bởi vì vài lần có hành động ám sát Bạch Mặc cũng đều thất bại, còn chết oan một nhóm lớn tử sĩ Ô Mộc Nhai, hơn nữa Tất Thư cũng đã phi chim bồ câu báo tin rõ ràng, thái độ Hàn Hạp đã rõ ràng, đã không còn khả năng ám sát Bạch Mặc ở nước Tề rồi.
Giết Bạch Mặc không được, điều này làm cho Hạng Trang có chút tức giận, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy bình thường thường, nên thận trọng với Bạch Mặc, lại làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Nếu hắn không có nắm chắc mười phần, làm sao lại mang ba trăm Phiêu Kỵ đi Lâm Truy? Hạng Trang nghiêm lệnh làm cho Ô Mộc Nhai không tiếc bằng bất cứ giá nào ám sát Bạch Mặc, thật sự là có chút ép buộc.
Lập tức Hạng Trang nói:
- Cũng được, thả Bạch Mặc trở về ít nhất cũng có thể kiềm chế được Hung Nô ở Hà Tây, như vậy hành động tác chiến của Học Kiếm ở Mạc Bắc cũng có thể thuận lợi chút.
*****
Chu Quan Phu có chút không tin, nhìn Bạch Mặc nói:
- Thừa tướng, hay đây là kế điệu hổ ly sơn của Tất Thư? Nói dối Hung Nô dụng binh ở Hà Tây, để làm cho Thừa tướng phải về nước, sau đó hắn mới chậm rãi sắp xếp, kéo nước Tề vào l đồng minh hợp tung.
- Điệu hổ ly sơn?
Bạch Mặc khua tay áo, nói:
- Không, ta không phải con cọp, nước Tề cũng không phải đỉnh núi, thái độ của Tề vương đã rất rõ ràng, dù cho Tất Thư có ở Lâm Truy một năm, hơn nữa ngày nào cũng đến thuyết phục Tề vương, tuyệt đối Tề vương cũng không thay đổi lập trường, mặc dù Tề vương tuổi còn trẻ, nhưng cũng rất có chủ kiến.
Chu Quan Phu có vẻ sợ hãi nói:
- Nói như vậy thì thật sự là Hung Nô dụng binh ở Hà Tây?
- Ta không biết nước Sở có tin tức đó từ đâu, nhưng tin tức này có độ tin cậy rất cao.
Bạch Mặc nói:
- Lúc này nước Đại Hán ta quân lính ít, thực lực của một nước yếu, nếu lúc này Hung Nô dụng binh ở Hà Tây, căn bản chúng ta không thể triệu tập đại quân đi cứu viện trước, nhiều nhất cũng chỉ phái ra hai ba nghìn kỵ binh, Mặc Đốn là con sói trên thảo nguyên thật đúng là biết đâm đúng thời điểm.
Chu Quan Phu nói:
- Thừa tướng, Hà Tây là lá chắn phía tây Quan Trung, không được để thất thế, chúng ta khẩn trương đi về!
- Không.
Bạch Mặc vung tay áo, bỗng nhiên nói:
- Thắng Chi, ngươi lập tức phái người đến cửa nam Sở doanh, sau đó bày tiệc rượu ở Tam Lý Đình, mời sư đệ ta dự tiệc.
- Hả?
Chu Quan Phu ngạc nhiên nói:
- Mời Tất Thư dự tiệc, vào lúc này ư?
- Đúng, là lúc này.
Bạch Mặc nói:
- Ngươi mau phái người đi đi.
- Vâng!
Chu Quan Phu cúi chào, đi có vẻ không vui.
*****
Ngoài cửa nam Sở doanh.
Hô Diên không hiểu hỏi Tất Thư nói:
- Thượng Tướng Quân, sao người không tiết lộ tin tức Đại vương đã quyết định triệu tập quân kỵ binh dũng mãnh viễn chinh Mạc Bắc cho Bạch Mặc biết?
- Ai, cái này không thể nói, ít nhất không thể nói bây giờ.
Tất Thư mỉm cười xua tay nói:
- Tuy nói Đại vương đã quyết định dụng binh với Hung Nô, nhưng sư huynh ta còn không biết, cho nên, đợi chờ hắn cầu đến đây, chúng ta lại gắng gượng mà đáp ứng, chỉ có như thế chúng ta mới có thể đề xuất thêm điều kiện hà khắc.
Hô Diên không tin nói:
- Bạch Mặc thực sẽ đến cầu chúng ta?
- Khẳng định sẽ đến.
Tất Thư tràn đầy tự tin nói:
- Hung Nô dụng binh đối với Hà Tây, chính là tấn công nanh vuốt của nước Hán, cho nên, nước Hán nóng lòng sốt ruột, mà không phải là Đại Sở chúng ta, nói cho cùng, Hung Nô vừa tiêu diệt các bộ lạc Nguyệt Thị, Hưu Chư, Hồn Tà, đối với Đại Sở chúng ta không có gì tổn thất phải không?
Hô Diên nói:
- Cho nên, mạt tướng không biết là Bạch Mặc sẽ đến cầu chúng ta.
Cũng không có thể nói Hô Diên nghĩ không đúng, Hung Nô dụng binh ở Hà Tây dường như không liên quan gì đến nước Sở, dưới tình hình bình thường, nước Sở không có khả năng chủ động xuất binh trợ giúp nước Hán, nếu nước Sở không có khả năng xuất binh trợ giúp nước Hán, Bạch Mặc làm Thừa tướng nước Hán, lại làm sao có đủ khả năng chủ động đến cầu Thượng Tướng Quân đâu?
- Không, sư huynh ta sẽ đến.
Tất Thư khua tay áo, nói:
- Đại vương diễn kịch phân phong Ngụy vương có thể lừa gạt Tề vương nhưng lại không thể lừa gạt sư huynh ta, sư huynh ta biết ý chí Đại vương khắp nơi, mà sớm muộn gì thì Hung Nô cũng là mối họa lớn cho Đại Sở ta, cho nên chuyện chèn ép Hung Nô, Sở Hán hai nước đều có nhu cầu lợi ích chung.
Vừa nói dứt lời, liền có Thiên Lang vệ tiến vào bẩm báo nói:
- Thượng Tướng Quân, có sứ Hán cầu kiến.
- Xem?
Tất Thư nhìn Hô Diên mỉm cười nói:
- Chẳng phải Sư huynh ta đã phái người đến đây sao?
Xem tiếp: Chương 489 Cắt Nhường Quận Tam Xuyên