Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sở Hán Tranh Bá Chương 477 478: Hợp Tung Liên Hoành (3)

Chương trước: Chương 475 476: Hợp Tung Liên Hoành (2)



Sở Hán Tranh Bá

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 7: Sở Thủy Hoàng Binh Thôn Thất Quốc

Chương 477 478: Hợp tung liên hoành (3)

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn: metruyen

Phủ đệ của Thứ Tướng Quân Bạch Tuyên nước Triệu đã thành một địa ngục!

Vừa qua giờ tý lúc nửa đêm, hơn một trăm thích khách chít khăn trùm đầu đột nhiên xâm nhập vào Triệu phủ, bọn họ cầm đoản nỏ trong tay có thể phóng ra liên tục, bên trong hai mươi bước quả thực rất sắc bén không thể tránh đỡ được, mặc dù gia binh gia tướng Triệu phủ liều chết ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn được, chưa đến hai khắc, thích khách đã bao quanh vây chặt Bạch phủ.

Tuy nhiên ở chủ viện Bạch phủ, thích khách lại bị ngoan cường ngăn chặn.

Nhất là mười tám kiêu tướng ở dưới trướng Bạch Tuyên, không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa tài bắn cung của bọn họ lại hơn người, bọn họ dẫn theo hơn năm mươi gia đinh phân chia bốn phía, liên tục dùng cung cứng đánh trả, thích khách chết không ít, trước sau không công phá được cửa chính chủ viện! Công cường không hiệu quả, rất nhanh thích khách liền thay đổi sách lược, bắt đầu phóng hỏa.

Sau hơn nửa khắc, bắt đầu châm lửa Bạch phủ chủ viện.

Qua nửa canh giờ, khi cấm quân Triệu quốc đuổi tới, toàn bộ Bạch phủ đã thành một biển lửa, ở trong Bạch phủ, bọn họ không tìm được một vật gì còn sống, cho dù là con chuột còn sống!

*****

Trương Ngao đang ngủ ngon thì bị người gọi làm tỉnh lại, vội vàng đi vào trong ngự thư phòng, chỉ thấy Quán Cao, Triệu Ngọ và Trương Cảnh đã chờ sẵn.

- Xảy ra chuyện gì?

Trương Ngao vội vàng đi vào chủ tọa, nói liên tục:

- Đang yên lành, sao Bạch phủ lại bị tập kích? Trong thành Hàm Đan từ lúc nào lại có thích khách kiêu ngạo như thế?

Triệu Ngọ chắp tay thi lễ nói:

- Đại vương, nhất định đây là người Ô Mộc Nhai làm.

Quán Cao tỏ vẻ giận dữ, ánh mắt Trương Cảnh cũng lóe s, hai người đều hoài nghi là Triệu Ngọ đã âm thầm động thủ, tuy nhiên bọn họ cũng không có căn cứ chính xác, lúc này nói ra chẳng may chọc giận Triệu Ngọ, hẳn cũng không phải là đùa giỡn, bởi vì nguyên nhân Bạch Tuyên chết là do từng có hành vi chống đối lại Triệu Ngọ. .

- Ô Mộc Nhai?

Trương Ngao cả giận nói:

- Rốt cuộc bọn họ muốn như thế nào?

- Khẳng định là hôm qua triều đình nghị sự đã để lộ điều gì đó.

Triệu Ngọ nói:

- Người Ô Mộc Nhai đã biết tin Bạch Tuyên gián tiếp khuyên Đại vương vứt bỏ liên minh với nước Sở, cho nên mới đưa người tới trả thù!

- Quả thực nực cười!

Trương Ngao giận tím mặt nói:

- Nơi này là Hàm Đan, không phải Tỷ Lăng!

- Đại vương nói rất đúng.

Triệu Ngọ nói:

- Người Ô Mộc Nhai đích thật là quá kiêu ngạo, sự tồn tại của bọn họ đã uy hiếp tới an toàn của quân thần đại Triệu ta rồi, lão thần đề nghị lập tức phát binh phong tỏa toàn thành, toàn lực điều tra, bất kể như thế nào lần này cũng phải nhổ tận gốc đám người Ô Mộc Nhai!

Thấy bộ dạng và lời nói của Triệu Ngọ chuẩn xác, Quán Cao, Trương Cảnh không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ, đây là có chuyện gì? Không phải thằng nhãi Triệu Ngọ đã sớm âm thầm cấu kết cùng người Ô Mộc Nhai sao? Hắn kêu gào như vậy chỉ để làm dáng, thật sự đã làm sau đó trở mặt không nhận rồi?

- Tốt, việc này giao cho Thượng Tướng Quân ngươi đi làm!

Dứt lời, Trương Ngao liền lấy binh phù ở trong hộp gấm trên bàn ra, đưa cho Triệu Ngọ.

Chế độ quân sự nước Triệu là noi theo chế độ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, vẫn đang áp dụng chế độ chính tốt, nhung tốt, canh tốt. Cái gọi là chính tốt, chính là đóng quân đội đóng ở Hàm Đan, cũng chính là quân thường trực, nhung tốt là bộ đội biên phòng, phần lớn là tù phạm, bính lính còn lại là triệu tập tạm thời ở trong dân gian mỗi khi có chiến sự. Trương Ngao giao binh phù cho Triệu Ngọ chính là để điều động quân thường trực ở Hàm Đan.

*****

Đợi Triệu Ngọ đi vào thư phòng, Thanh Bì sớm cũng đã ở trong phòng chờ Triệu Ngọ khẩn trương quỳ dậy, hỏi:

- Thượng Tướng Quân, binh phù tới tay rồi sao?

- Tới tay rồi.

Triệu Ngọ cười lấy ra binh phù, nói:

- Thanh Công ngươi xem?

- Thật tốt quá.

Thanh Bì mừng rỡ, vội giọng nói:

- Thượng Tướng Quân, vậy liền phát binh đi.

- Phát binh?

Triệu Ngọ thản nhiên mỉm cười, cười nói:

- Phát binh cái gì? Phát binh hướng ở đâu?

- Ách. . .

Thanh Bì nghe vậy hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Phát binh hướng Tỉnh Hình, phục kích Bạch Mặc!

- Ồ, thiếu chút nữa bản tướng quân đã quên chính sự.

Triệu Ngọ vỗ trán, rồi đột nhiên quát to:

- Triệu Trọng đâu?

Triệu Trọng lên tiếng trả lời đi vào, chắp tay thi lễ nói:

- Chủ công có gì chỉ bảo?

Triệu Ngọ giơ tay chỉ vào Thanh Bì, lạnh lùng nói:

- Bắt!

- Vâng!

Triệu Trọng ầm ầm trả lời, lại rút kiếm rào rào nhằm về phía Thanh Bì.

Sau khi Thanh Bì bị thương cơ bản đi lại không tốt, bất ngờ không kịp chuẩn bị lại càng không đề phòng, chờ khi hắn hồi phục lại tinh thần, Triệu Trọng đã cắm mũi kiếm đến bên gáy của hắn, lập tức Thanh Bì có chút không thể tin được nói:

- Thượng Tướng Quân, ý ngươi là gì chứ? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thường Sơn vương? Không nghĩ khôi phục vinh quang Triệu gia sao?

- Thường Sơn vương?

Triệu Ngọ mỉm cười nói:

- Bản tướng quân phải làm Triệu vương!

Thanh Bì lại nói:

- Chỉ cần ngươi có thể thành tâm hợp tác cùng Đại Sở ta, lấy Triệu vương cũng không phải không có khả năng.

- Không cần!

Triệu Ngọ khua tay chặn lại, nghiêm nghị nói:

- Cũng không phải chỉ có nước Sở ngươi có thể giúp bản tướng quân đi lên đại vị Triệu vương, huống chi thực lực quốc gia nước Sở cường thịnh như thế, nếu bản tướng quân thật sự hợp tác cùng các ngươi, cuối cùng có thể trở thành Thường Sơn vương hay không, cũng là không biết, ngươi thật đúng là coi bản tướng quân như đứa trẻ ba tuổi phải không?

- Triệu Ngọ!

Thanh Bì giận dữ nói:

- Ngươi dám bội bạc, vậy chờ tiếp đón lửa giận của nước Đại Sở c đi!

- Ngươi dám uy hiếp bản tướng quân sao?

Triệu Ngọ nghiêm nghị nói:

- Nói thật cho ngươi biết, nước Triệu sắp hưởng ứng đề nghị của Bạch Mặc Thừa tướng và Hán, Tề, Hàn liên minh, lấy liên binh kháng Sở.

Thanh Bì nghe vậy nghiêm nghị nói:

- Hóa ra, ngươi đã sớm cấu kết cùng với Bạch Mặc?

Triệu Ngọ ha hả cười nhạt nói:

- Ha hả, bản tướng quân sao thể ở một gốc cây thắt cổ? Nếu Bạch Mặc Thừa tướng nói ra điều kiện thêm mê hoặc lòng người, hơn nữa cùng Hán, Tề kết minh cũng phù hợp với lợi ích của nước Triệu, vì sao bản tướng quân không hợp tác với Bạch Mặc Thừa tướng? Tuy nhiên vẫn cảm tạ Thanh Công, nếu không phải ngươi, bản tướng quân thật đúng là không thể giết được Bạch Tuyên.

- Tiểu nhân!

Thanh Bì giận dữ:

- Ngươi là tên tiểu nhân bội bạc.

Triệu Ngọ vung tay lên, Triệu Trọng liền không có chút do dự một kiếm cứa cổ, máu phọt ra, thân hình gầy yếu của Thanh Bì liền ngã xuống phía trước.

*****

Trong khe núi Hồ Quan, Chu Quan Phu cười to nói:

- Hóa ra Thừa tướng sớm đã tính hết mọi chuyện tốt rồi.

Bạch Mặc híp mắt, suy nghĩ chốc lát nói:

- Tuy nhiên Triệu Ngọ dã tâm quá lớn, năng lực lại bình thường, thật sự không phải là đối tượng hợp tác lý tưởng.

Chu Quan Phu nghe vậy sửng sốt, hỏi:

- Lời này của Thừa tướng có ý gì?

Bạch Mặc vung tay cười, nói:

- Tới Hàm Đan ngươi sẽ biết.

*****

Tỷ Lăng Sở vương cung, chính thức đã bàn bạc phong thưởng công thần ở màn trướng.

Cho dù là Hoàn Sở, Quý Bố, Chu Ân, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ hai hàng lão tướng, hay là Cao Sơ, Bàng Ngọc còn có Mông Cức công huân đại tướng như vậy, tất cả đều vui sướng, vẻ mặt phấn chấn, đây cũng là chuyện thường tình của con người, bọn họ mang tính mạng theo Hạng Trang cùng giành chính quyền, vì cái gì, không phải là vì vương hầu để vợ con được hưởng đặc quyền sao?

Tuy nhiên, trước khi thỉnh cầu phong chức, còn phải xem thái độ.

Lệnh Doãn Hạng Tha là người đầu tiên ra ban tấu nói:

- Đại vương, thần thỉnh phong Công tử Thác làm Ngụy vương!

Thái úy Hạng Đà là người thứ hai ra ban tấu nói:

- Đại vương, thần khẩn cầu Đại vương khôi phục nước Ngụy!

Hằng Sở, Quý Bố, Chu Ân, Ngu Tử Kỳ và lão tướng cũng đều ra ban:

- Chúng thần tán thành!

Chứng kiến văn võ trong triều đều tỏ thái độ, ủng hộ khôi phục lại nước Ngụy cũng muốn lập chính mình làm Ngụy vương, người trẻ tuổi đứng dưới Hạng Trang mặt đỏ bừng, mấy ngày phía trước, tuy rằng hắn là một tên côn đồ sống qua ngày nhờ trộm cướp ở bờ Ô Giang, nhưng trong nháy mắt, hắn lập tức được làm Ngụy vương, đây không phải là nằm mơ sao?

Ngụy Duyệt ngồi ở bên tay trái Hạng Trang lại rất sợ hãi.

Tuy rằng Ngụy Duyệt là vương hậu cao quý của nước Sở, nhưng hôm nay là lần đầu nàng tham dự, đối với cháu trai Ngụy Thác bỗng từ đâu xuất hiện này, trong lòng Ngụy Duyệt đang rất hoài nghi, hơn nữa nàng cũng không tán thành phong Ngụy Thác làm Ngụy vương, không sợ hắn thật sự là cháu ruột Ngụy Báo, nếu muốn phân phong Ngụy vương, chẳng thà Ngụy Diệt muốn phân con thứ Hạng Quyền của mình.

Trên khóe miệng Hạng Trang hiện lên một tia vui vẻ, quay đầu lại hỏi Ngụy Duyệt nói:

- Vương hậu, ý kiến của nàng như thế nào?

Ngụy Diệt có ý muốn phản đối, nhưng nhìn thấy thần thái của Hạng Trang nàng đã hiểu rõ, đành bất đắc dĩ nói:

- Việc này Đại vương làm chủ là được, nô tì không hề phản đối.

Hạng Trang giơ tay hơi hơi, ồn ào tiếng động trên đại điện thoáng chốc dừng lại.

- Nếu chư vị ái khanh cùng nhau khuyên can, quả nhân cũng không có gì phản đối.

Ánh mắt Hạng Trang đang lướt nhanh qua Ngụy Thác đang kích động, lại nói:

- Cũng được, lợi dụng năm quận Dĩnh Xuyên, Đãng, Trần, Đông Nam Dương hồi phục lập Ngụy quốc, do công tử Thác kế thừa vương vị, quả nhân đề nghị Cao Sơ làm Ngụy quốc Thượng Tướng Quân, Bách Lý Hiền là Ngụy Tương, Ngụy vương nghĩ như thế nào?

Hạng Trang nói một câu cuối, nhưng là hỏi Ngụy Thác, thoáng chút Ngụy Thác không có phản ứng, đại thần ở bên cạnh nhắc nhở mới đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng khom người hướng Hạng Trang đáp:

- Tiểu nhân, toàn bộ tiểu vương đều do Sở vương làm chủ.

- Tốt, quyết định như vậy được rồi.

Hạng Trang khẽ mỉm cười, lại nói:

- Người tới, nhanh bày tiệc cho Ngụy Vương.

Sớm có bồi bàn trong cung nâng một tấm tháp bày bên phải bàn Hạng Trang, Ngụy vương Ngụy Thác vừa được Hạng Trang phân phong liền vội vàng ngồi xuống bàn.

Hạng Trang lại giơ tay áp chế âm thanh ồn ào ở triều đình, lại nói:

- Tốt, hiện tại bàn bạc chư hầu phong thưởng ái khanh.

Dứt lời Hạng Trang nhìn Hạng Tha nói:

- Lệnh Doãn, cho người mang sách ghi công lên.

Hạng Tha quay đầu lại vẫy tay một cái, sớm có hơn mười tiểu quan ôm mất chục sách mỏng xếp chồng lên nhau bước nhanh lên đại điện, những quyển sách mỏng đó ghi lại rậm rạp tên Cao Sơ, Bàng Ngọc, Mông Cức và quan văn võ tướng công huân, Hạng Trang thi hành pháp lệnh thưởng cho sĩ nông công thương, những sĩ nông công thương có thành tích, có chiến công đều ban thưởng tước.

Sau đó hai quan nhỏ bắt đầu thay nhau lớn giọng nói, trước tiên là những người đã chém mấy chục đầu người, đoạt kim cổ tinh kỳ mấy lần, khai quật tử sĩ bao nhiêu người, vân. vân, sau đó nếu như Doãn phủ đưa ra đề nghị, quân thần bàn lại, cuối cùng Hạng Trang quyết định, định ra tước vị, có công sẽ được phong thưởng đích đáng, ít nhất cũng là Quan Đông hầu.

Một lúc Hạng Trang phong đến trăm cái Quan Đông hầu, triều đình chỉ còn lại hơn hai mươi văn võ trọng thần.

Hai mươi văn võ trọng thần mới là quan trọng, lần thứ ba Hạng Trang giơ tay áp chế ồn ào trong triều đình, nói:

- Còn lại hai mươi sáu vị ái khanh có chiến công lớn lao, càng vất vả công lao càng lớn, nhóm phi hầu không đủ để khoe thành tích, thậm chí nhóm liên hầu cũng còn không thể, quả nhân quyết định, ở nhóm hầu phía trên tiếp tục tăng ba cấp: huyện công, quận công cùng với quốc công.

Phong thưởng là công tác phức tạp nhất, mấu chốt là làm dâu trăm họ.

Trăm chức Quan Đông hầu phong thưởng tương đối đơn giản chút, chỉ cần nửa ngày là xong, nhưng đến khi đề cập việc phong thưởng cho các văn võ trọng thần Hạng Tha, Hạng Đà, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Hoàn Sở, Quý Bố, Chu Ân, Ngu Tử Kỳ, Chung Ly Muội, Tấn Tương, Hô Diên thì lại khá phiền toái, thậm chí trong lúc đó còn xảy ra tranh cãi kịch liệt.

Lòng người đều tham lam, ai cũng muốn lợi ích của mình là lớn nhất.

Hạng Trang thờ ơ lạnh nhạt, không ngăn cản để cho các đại thần ở trong đại điện tranh cãi quyết liệt, trên thực tế, giữa các đại thần tồn tại rạn nứt, thậm chí là chất chứa oán hận mới có lợi, ở dưới các đại thần có ý kiến khác nhau, quốc quân có thể tiến hành điều đình ở ngoài, nắm trong tay cục diện tương đối dễ dàng, đây gọi là mưu kế của đế vương.

Đương nhiên, uy vọng hiện tại của Hạng Trang hoàn toàn không cần phải mưu kế đế vương trêu đùa.

Tuy nhiên, Hạng Trang không thể không suy xét thay cho con cháu mình, trong lúc này, đương nhiên hắn có thể ung dung nắm bắt cục diện triều đình trong tay, nhưng nếu chẳng may ngày nào đó hắn chết, khi Thái Tử Hạng Chính kế vị, lại chưa chắc có thể dễ dàng nắm tình hình trong tay như hắn, thời điểm đó, lợi dụng các phái phân tranh có thể đứng lên cân bằng.

Cuối cùng sau khi tranh cãi giằng co kịch liệt năm ngày mới có kết quả.

Tất Thư được phong Ngô quốc công, được hưởng tám nghìn thạch.

Cao Sơ được phong Ngụy quốc công, được hưởng bảy nghìn thạch.

Bàng Ngọc được phong Thục quốc công, được hưởng sáu nghìn thạch.

Mông Cức được phong Tần quốc công, được hưởng bốn nghìn thạch.

Đại thần còn lại đều được phong nhóm hầu, được hưởng hai nghìn đến sáu nghìn thạch.

Ngoài ra, không ít đại thần dựa vào trường hợp đặc Ngụy Quốc, thượng tấu xin sửa chữa điều lệnh, khôi phục chế độ cũ về công hầu thực ấp, cái gọi là thực ấp chính là phong quốc, nếu khôi phục chế độ cũ phong quốc, lấy mười quận, huyện xã, đình bên cạnh sẽ trở thành quốc trung quốc gia, hành động này lại bị Hạng Trang quả quyết cự tuyệt, điều này làm cho nhiều người thất vọng.

*****

Ba ngày sau, tin tức Sở vương Hạng Trang ở Tỷ Lăng phong thưởng quân thần liền truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ. Gần như là cùng một ngày, Tất Thư cũng đã ngày đêm đi gấp tới ngoài thành Lâm Truy, cũng hướng Tề vương Hàn Hạp trình quốc.

Lúc này Tề vương Hàn Hạp triệu tập Tướng quốc Lâu Kính, quân sư Triệu Viêm đi tới hoàng cung nghị sự.

- Tướng quốc, quân sư, rốt cục Hạng Trang cũng phong thưởng quần thần.

Hàn Hạp đưa tin của chim bồ câu từ Tỷ Lăng đưa tới cho Lâu Kính, Lâu Kính xem xong lại đưa cho quân sư.

- Chuyện này cũng đã được dự đoán trước.

Triệu Viêm buông mật tin, nói:

- Hạng Trang cũng nên phong thưởng.

Lâu Kính nói:

- Phong thưởng cũng đã được dự đoán trước, nhưng thật ra là không ngờ Hạng Trang lại lấy năm quận khôi phục Ngụy quốc.

- Quả nhân nghĩ việc này không hề đơn giản.

- Hàn Hạp thong thả bước qua lại, suy nghĩ một chút nói:

- Ít nhất có thể thấy rõ một chút. Thật sự Hạng Trang cũng giống như Hạng Võ, cũng chỉ muốn làm bá vương, mà không nghĩ phải giống như Tần Thủy Hoàng, thống nhất thiên hạ làm Hoàng đế!

Lâu Kính nhíu mày hỏi:

- Đại vương, Hạng Trang phân phong Ngụy vương quả thật làm cho người ta bất ngờ, tuy nhiên chỉ vì nguyên nhân như vậy mà nói hắn chỉ muốn làm bá vương như Hạng Võ, e rằng có chút võ đoán?

Trong lòng Hàn Hạp liền có chút không hài lòng, Lâu Kính nói vậy khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Lập tức quay đầu nhìn Triệu Viêm, nhẹ nhàng hỏi han:

- Quân sư, ngươi nói đi?

- Việc này, thần không nên nói.

Triệu Viêm không dám tùy tiện nói.

Cuộc chiến Lịch Hạ mấy tháng trước, Hàn Hạp chỉ dựa vào hơn hai mươi nghìn tàn binh lại có thể ngăn cản một trăm nghìn quân Triệu tấn công, hơn nữa lại không cần dùng nhiều đến mưu kế của Triệu Viêm, điều này làm cho Hàn Hạp tin tưởng chưa từng có bành trướng. Ngoại trừ việc chính sự còn cần dựa vào Tướng quốc Lâu Kính trợ giúp, quân sư cũng đã không hề nể trọng Triệu Viêm.

- Được, tạm thời không nói đến việc này.

Hàn Hạp khua tay chặn lại, lại nói:

- Thượng Tướng Quân nước Sở Tất Thư đã tới ngoài thành rồi, và hướng quả nhân trình quốc, các ngươi nói, quả nhân gặp hắn, hay là phái đại quân giết hắn?

Lâu Kính, Triệu Viêm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ sao lại đến Lâm Truy!

Hàn Hạp sờ cằm, bắt chước cử chỉ và vẻ mặt thong thả bước đi của Hàn Tín, cười nhạt nói:

- Thật đúng là quả nhân không ngờ, Tất Thư dám đến Lâm Truy, thực sự hắn nghĩ quả nhân không dám giết hắn sao?

Triệu Viêm nói:

- Đại vương, hai nước giao chiến không chém sứ, giết sứ giả, sẽ gây ra thị phi.

Triệu Viêm và Trương Lương giống nhau, đều là người khiêm tốn, chủ trương làm việc là phải quang minh lỗi lạc, mưu kế cũng là đường đường chính chính.

Lâu Kính cùng Trần Bình là một loại người, lập tức khuyên nhủ:

- Đại vương, cơ hội này khó được, hay là giết Tất Thư đi!

Hàn Hạp cười nhẹ nhàng, nghĩ từ khi hắn kế thừa vương vị, đây là lần đầu tiên Tướng quốc và quân sư ý kiến khác nhau, việc này thật sự thú vị.

*****

Buổi chiều cùng ngày, Bạch Mặc cũng chạy tới Hàm Đan.

Chu Quan Phu vội vàng đi vào phòng Bạch Mặc, trầm giọng nói:

- Thừa tướng, mật thám nước Triệu ẩn núp ở Lâm Truy báo tin, không ngờ nước Sở quốc sai sứ giả hướng nước Tề, hơn nữa đã đi đến Lâm Truy!

Dừng lại một chút, Chu Quan Phu lại nói tiếp:

- Thừa tướng, khẳng định người không thể ngờ được sứ giả này là ai đâu.

- Là ai?

Trong lòng Bạch Mặc khẽ nhúc nhích, hỏi:

- Chắc không phải Tất Thư, sư đệ ta chứ?

Thoáng chốc hai mắt Chu Quan Phu trợn lên, không tin nói:

- Thừa tướng, đúng là không có chuyện gì có thể gạt được ngài!

- Thật đúng là sư đệ của ta?

Sắc mặt Bạch Mặc thoáng chốc trầm xuống, khoanh tay bước qua bước lại trong phòng, sau đó nhìn qua khe cửa sổ lên bầu trời đêm, hạ giọng nói:

- Khó trách Hạng Trang đã ngoài dự đoán mọi người phân ra năm quận khôi phục nước Ngụy, hóa ra không ngờ là quyết định này lại là mưu kế của sư đệ ta, thật quá lợi hại.

Chu Quan Phu nghe xong không hiểu, vò đầu hỏi:

- Thừa tướng, ý người là gì?

Bạch Mặc lắc nhẹ đầu, trầm ngâm nói:

- Việc này nói rất phức tạp, trong lúc này nói với ngươi không được rõ ràng lắm, tuy nhiên, sự việc ở Hàm Đan lại cần nắm chặt, nếu không, chỉ sợ kế lớn liên hoành sẽ xảy ra biến cố!

Chu Quan Phu nghiêm nghị nói:

- Xin Thừa tướng hãy chỉ bảo, mạt tướng nên làm như thế nào?

Bạch Mặc thong thả bước qua lại vài bước, cuối cùng quyết định quyết tâm nói:

- Như vậy đi, ngươi lập tức sai người vào Triệu phủ, nói bổn tướng đã bày tiệc ở dịch quán, mời hắn đến đây dự tiệc, cũng có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Dừng lại một chút, Bạch Mặc lấy một phong thư trên bàn đưa cho Chu Quan Phu, nói tiếp:

- Đem phong thư này đến Ngưu gia trang thành Đông, ngươi phải đích thân đi.

- Vâng!

Chu Quan Phu tiếp nhận thư, xoay người hiên ngang đi.

Nhìn bóng dáng Chu Quan Phu đi xa, Bạch Mặc bỗng nhiên không được vui, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Sư đệ ơi sư đệ, đây chính là lần đầu trực tiếp đọ sức giữa đồng môn chúng ta, vi huynh thật là có chút chờ mong, ha hả, cũng không biết đạo Tung Hoành của ngươi đã có tiến bộ chưa, nhưng nghìn lần đừng làm cho vi huynh thất vọng.

*****

Hô Diên ngang nhiên đi vào lều lớn Tất Thư, cất cao giọng nói:

- Thượng Tướng Quân, đã phái thám báo du kỵ đi ra ngoài, cũng đã xem xét cẩn thận địa hình xung quanh, cho dù là nước Tề sai một trăm nghìn đại quân tiến đến, cũng không thể giữ chúng ta.

Tất Thư gật nhẹ đầu, lại nói:

- Nếu là người Ô Mộc Nhai tới, để cho hắn trực tiếp tới gặp ta.

Hô Diên nói không cần nghĩ ngợi:

- Thượng Tướng Quân yên tâm, mạt tướng sớm đã chỉ bảo xuống, nếu có người Ô Mộc Nhai đến, lập tức dẫn đến gặp ngài.

Dừng lại một chút, Hô Diên lại nói:

- Thượng Tướng Quân, ngài nói xem thằng nhãi Hàn Hạp sau khi thu được nước sẽ làm sao? Là phái đại thần tới gặp ngài, hay là phái đại quân tới giết ngài?

Tất Thư nói:

- Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, chẳng phải ngày mai sẽ biết sao?

Hô Diên ồ một tiếng, gãi đầu đi ra ngoài trướng, ánh mắt Tất Thư chuyển hướng nhìn về phía tây bắc, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Sư huynh ơi sư huynh, chắc huynh cũng đến Hàm Đan rồi? Mười lăm năm không gặp, không biết phong thái sư huynh còn như trước không?

*****

Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ bảo vệ Triệu Ngọ suốt đêm chạy tới dịch quán nơi Bạch Mặc ngủ lại, Bạch Mặc nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, hắn không dám không đến, đạo lý là rõ ràng, đã muộn như này Bạch Mặc còn tìm hắn, có thể thấy được sự việc rất khẩn cấp, nói không chừng là vì việc cướp Triệu quốc vương, làm sao Triệu Ngọ lại có thể không đến?

Bởi vì Bạch Mặc dẫn theo ba trăm tùy tùng, người ngựa đông, cho nên bao toàn bộ dịch quán.

Nhìn quân Hán tinh nhuệ cầm vũ khí hiên ngang ở bên ngoài cửa dịch quán, Triệu Ngọ có chút do dự, tuy nói nơi này là Hàm Đan, nhưng toàn bộ tòa dịch quán này lại nằm dưới sự không chế của quân Hán, nếu hắn vào dịch quán, sống chết có thể toàn bộ ở trong tay Bạch Mặc, nếu chẳng may Bạch Mặc đối với hắn không tốt, thì sẽ như chui đầu vào lưới.

Có câu quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, có phải nên đổi nơi khác không?

Triệu Ngọ đang muốn xoay người định rời khỏi, bỗng nhiên tiếng bước chân hỗn độn từ bên trong dịch quán truyền ra cửa chính, lập tức một đại tướng quân Hán lưng hổ vai gấu bảo vệ tú sĩ áo trắng đi ra, tú sĩ áo trắng thấy Triệu Ngọ, khẩn trương chắp tay thi lễ nói:

- Vị này chắc là Triệu Ngọ Thượng Tướng Quân, tại hạ Bạch Mặc xin chào Thượng Tướng Quân.

Viên tướng Hán lưng hổ vai gấu kia cũng hướng Triệu Ngọ nắm tay thi lễ, ồm ồm nói:

- Mạt tướng Chu Quan Phu, tham kiến Thượng Tướng Quân.

Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ đứng ở phía sau Triệu Ngọ vẻ mặt thoáng chốc rùng mình, Chu Quan Phu? Quan Quân Hầu ở trong vạn quân chém chết Tả Hiền Vương Hung Nô Kê Chúc ư?

Triệu Ngọ vẻ mặt nghiêm nghị, khen:

- Thực là hổ tướng.

Bạch Mặc cười ha hả, xoay người:

- Thượng Tướng Quân, mời.

Đến đây rồi, Triệu Ngọ đành phải kiên trì đi theo Bạch Mặc vào dịch quán, điều khiến hắn yên tâm chính là, Quan Quân Hầu và tinh nhuệ quân Hán canh giữ ngoài cửa lớn dịch quán không ngăn cản Triệu Trọng và năm mươi tử sĩ Triệu phủ, bọn họ vẫn đi theo Triệu Ngọ vào dịch quán, Triệu Trọng vẫn đi theo Triệu Ngọ vào đại sảnh dịch quán.

Trong đại sảnh sớm đã bày hai bàn tiệc, Bạch Mặc mời Triệu Ngọ vào chiếu.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, Bạch Mặc quay đầu sang đưa mắt ra hiệu Chu Quan Phu, sau đó cười nói:

- Thượng Tướng Quân, tại hạ muốn mượn ngươi một thứ, lại không biết Thượng Tướng Quân có đồng ý không?

Triệu Ngọ cười nói:

- Chỉ cần trong khả năng của lão phu, có gì không muốn?

Bạch Mặc cười nói:

- Tốt lắm, tại hạ muốn mượn cái đầu trên cổ Thượng Tướng Quân dùng một chút.

- A. . .

Triệu Ngọ nghe vậy lập tức kêu một tiếng, chén rượu trong tay cũng rơi xuống bàn leng keng.

Triệu Trọng đứng ở phía sau Triệu Ngọ đột nhiên biến sắc, liền rút ra trường kiếm, nhưng khi hắn vừa mới rút ra trường kiếm thì một thanh kiếm sắc bén đã sớm ở bên gáy hắn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt sát khí của Quan Quân Hầu, giống như hổ báo nhìn chằm chằm vào hắn, lập tức Triệu Trọng câm như hến, không dám động đậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 479 - 481: Hợp Tung Liên Hoành (4)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nhất Tuyệt Bộ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 29


Của Ta Suất Lão Công

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 59


Thứ Nữ Yểu Điệu

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 137


Không Thể Ngừng Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10