Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 2: Ra Khỏi Vỏ (2)

Chương trước: Chương 2: Ra Khỏi Vỏ (1)



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 2: Ra khỏi vỏ (2)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Hồng y nữ tử kia lo ngại, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng vừa rồi nàng nghe thấy có tiếng động từ chỗ đó vọng tới. Nàng chưa kịp quay người lại thì một giọng nói từ phía sau nàng vang lên:

- Cô nương ….

Hồng y nữ tử cũng không quay đầu lại, cây roi của nàng đã được thu về, rồi bay thẳng tới chỗ phát ra âm thanh. Thuật cưỡi ngựa của người Khương rất điêu luyện, một sợi roi dài luôn ở trong tay, trải qua nhiều năm, cây roi quấn săn bắt dê, đuổi sói thú dữ, vô cùng linh hoạt.

Cây roi này quất ra, e rằng cho dù ngay cả con ruồi trên không trung cũng bị nàng lôi xuống.

Không ngờ tiếng roi vừa vang lên đột nhiên lại dừng lại. Hồng y nữ tử khẽ giật mình, nàng dùng sức kéo nhưng không thể di chuyển được cây roi.

Đầuroi hình như đã bị một người khác nắm chặt trên tay giống như bị mắc chặt vào những tảng đá.

Hồng y nữ tử kinh hãi, nàng xoay người lại nhưng chỉ thấy một cặp mắt sáng lên trong đêm tối, rồi lại nhìn thấy mí mắt người đó mơ hồ như đang nhắm lại.

Người bắt lấy cây roi của hồng y nữ tử chính là Địch Thanh. Hắn nghe thấy A Lý kêu oan, do không kìm nổi được sự bất bình nên mới đứng dậy, không ngờ lại bị hồng y nữ tử phát hiện hành tung. Cây roi dài như con rắn, nếu như trước kia hắn chỉ có thể trốn tránh thì hiện giờ trong mắt hắn cây roi đó chỉ chậm chạp giống như con trâu già đang kéo chiếc xe nát mà thôi. Hắn chỉ khẽ giơ tay ra thì đã nắm chặt được cây roi rồi, hô lên:

- Ta là người muốn giúp các ngươi!

A Lý đang vội vã chạy tới, nghe hắn nói vậy liền dừng chân, tỏ vẻ không tin nói:

- Ngươi giúp chúng ta cái gì? Tại sao ngươi lại muốn giúp chúng ta?

Mặc dù tuổi của y còn nhỏ nhưng khi nghiến răng nghiến lợi trông y như một con cọp đang giận giữ vậy.

Hồng y nữ tử quát lên:

- Ngươi thì giúp cái chó gì! Lén lén lút lút, chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi.

Nàng đột nhiên nới lỏng tay, sợi roi phất lên đánh về phía Địch Thanh. Cùng lúc đó, nàng rút ra một thanh trường kiếm đánh tới chỗ Địch Thanh.

Tuy nàng là nữ nhân nhưng khi đã tức giận lên thì hung hãn như một con sói cái. Nàng vốn nghĩ ít nhất đòn này cũng có thể đánh cho Địch Thanh phải lui, không ngờ Địch Thanh vừa vung tay ra thì đã nắm chặt được cổ áo nàng. Hắn ném một cái, hồng y nữ tử đã đâm ngay vào một cái cây trong tiếng hô thất thanh của mình. Nàng chưa kịp rơi xuống thì cây roi đã bay tới quấn mấy vòng quanh người nàng, cột chặt nàng ở trên cây.

Ngay sau đó, xoẹt một tiếng, thanh trường kiếm xé không trung bay tới sượt qua má hồng y nữ tử đâm trúng cây đại thụ.

Mũi kiếm dày đặc, nữ tử kia hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.

Những biến cố vừa rồi khiến nàng hoa cả mắt, ngay cả một chút phản kháng để tìm đường sống nàng cũng không có. Nàng thật không thể tin được trên đời này lại có người thân thủ cao tới như vậy.

Địch Thanh vỗ vỗ tay, sảng khoái nói:

- Nếu ta muốn giết đệ thì tất sẽ không để đệ nhiều lời.

A Lý cầm thanh đoản đao trong tay sợ hãi đứng im tại chỗ, không dám đánh tới nữa.

Địch Thanh ngồi xổm xuống, hắn nhìn thẳng vào hai tròng mắt A Lý nói:

- A Lý, nếu đệđệ muốn báo thù thì hãy nói đầu đuôi câu chuyện lại cho ta nghe. ĐệĐệ nhất định phải tin ta.

Ánh mắt hắn sáng quắc tràn đầy sự chân thành. Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lý ba đầu là kinh hãi, sau là bàng hoàng, cuối cùng cũng có chút kích động nói:

- Huynh thật sự có thể giúp ta báo thù sao?

Địch Thanh đã khoanh chân ngồi dưới đất, hắn gật đầu nói:

- Đương nhiên rồi! Nếu không ta đã giết hai người rồi, cần gì phải nói nhiều chứ? Giết hai người đỡ nhọc hơn là hỏi hai người như thế này đúng không?

A Lý tuy còn nhỏ nhưng y cũng đã có chút tin Địch Thanh, y đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói:

- Ta không biết huynh là ai, nhưng nếu huynh thật sự có thể giúp ta báo thù, A Lý ta kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp cho huynh.

Địch Thanh vươn tay đỡ A Lý lên, thở dài nói:

- Thế thì không cần, nếu như đệ muốn cảm kích ta tốt nhất hãy kể đầu đuôi tại sao đệđệ lại muốn giết Tiền Đô Đầu cho ta nghe một lần.

Ánh mắt chớp động, Địch Thanh chậm rãi nói tiếp:

- Nhưngđệ chớ có gạt ta, ta ghét nhất là người nào dám gạt ta. Nếu đó là lỗi của Tiền Ngộ Bản, ta nhất định sẽ không tha nhưng nếu như ta biết đó là lỗi của các ngươi thì ta cũng sẽ nhất định sẽ giết chết các ngươi.

A Lý thấy ánh mắt Địch Thanh linh hoạt, sắc bén cũng không sợ hãi, y khóc lóc nói:

- Ta thì lừa huynh cái gì? Ban đầu ta cùng ba vị ca ca vốn săn bắn ở thung lũng Hốt Nhĩ, không ngờ Tiền Ngộ Bản ở Tân Trại lại tới đây nói muốn cùng chúng ta làm một cuộc giao dịch. Tiền Ngộ Bản nói trong tay bọn họ có một lượng lớn gấm vóc của Trung Nguyên và muốn đổi da thú với chúng ta. Hắn mời chúng ta tới đó xem vải vóc thế nào, ba vị đại ca của ta tin tưởng hắn, nghĩ hắn nói thật nên mới dẫn ta rời khỏi thung lũng Hốt Nhĩ. Không ngờ khi tới một cánh rừng, Tiền Ngộ Bản chỉ vào một bụi cỏ rậm trong cánh rừng nói ‘Hàng hóa đều ở đó hết, các người tới xem đi’. Hai vị đại ca của ta trước kia đã từng buôn bán với tên Tiền Ngộ Bản này nên mới không có chút hoài nghi nào. Tuy nhiên tam ca của ta lại có chút nghi ngờ, huynh ấy thấy rất lạ tại sao vải vóc lại phải giấu ở trong bụi cỏ như vậy nên huynh ấy dẫn ta đi chậm hơn một chút…”

Nói tới đây, khóe miệng A Lý giật giật, ánh mắt oán giận:

- Không ngờ từ bụi cỏ đó hai mũi tên nhọn phóng ra bắn trúng hai vị ca ca của ta khiến hai huynh ấy chết ngay tại chỗ.

Trong lòng Địch Thanh có chút lạnh, thấy đứa bé kia lệ rơi khắp mặt, cũng cảm thấy rầu rĩ.

A Lý nức nở một lúc lâu rồi lại cắn răng nói tiếp:

- Trong bụi cỏ đó lại có hai người nhảy ra, họ đều là Phó Đô Đầu của Tân Trại, ta có thể nhận ra hai người đó, một người là Thiết Lãnh, một người tên là Khuất Hàn…

Địch Thanh hỏi:

- Vừa rồi lúc đệ ám sát Tiền Đô Đầu, hai người phía sau hắn chính là Thiết Lãnh và Khuất Hàn sao?

A Lý nắm chặt hai nắm đấm, trán nổi gân xanh nói lớn:

- Chính là hai tên súc sinh đó! Tên mặt thẹo chính là Thiết Lãnh, tên đi khập khiễng là Khuất Hàn. Ta nhận ra chúng, chúng cũng nhận ra được ta.

Địch Thanh nhớ lại vẻ mặt hung hãn của Thiết Lãnh và Khuất Hàn, đối với lời của A Lý hắn đã tin tới tám phần.

Sau khi A Lý bình tĩnh hơn chút, nỗi hận khắc cốt ghi tâm lộ ra:

- Bọn họ giết chết hai ca ca của ta nhưng vẫn còn không chịu bỏ qua, không ngờ chúng lại vọt tới chỗ tam ca. Ta cùng tam ca chạy tới một sườn núi cao, tam ca ra sức đẩy ta đi, nói: ‘Mau chạy đi, hãy báo thù cho chúng ta.’ Ta từ đồi cao lăn xuống rơi xuống một con sông lớn, sau đó lạibị nước sông cuốn đi rồi được tộc nhân cứu sống nên mới may mắn thoát chết. Nhưng ba vị ca ca của ta đều đã mất mạng dưới tay bọn chúng, huynh nói đi, mối thù này có nên báo hay không chứ?

Ánh mắt A Lý tràn đầy thù hận, Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt A Lý nói:

- Nếu đúng như vậy thì nhất định phải báo thù. Nếu ai đó giết chết ba ca ca của ta, dù ta không thể giết được hắn thì ta cũng phải liều mạng với hắn.

Nước mắt A Lý chảy xuống, đột nhiên nó ôm lấy Địch Thanh khóc lớn:

- Huynh là người tốt.

A Lý vẫn còn là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện nó vẫn còn chưa hiểu, thấy Địch Thanh nói như vậy thì trong lòng vô cùng cảm kích, sớm đã coi Địch Thanh là người thân rồi.

Hồng y nữ tử kia thấy thế không khỏi ngượng ngùng, nhất thời không nói lên lời. Vừa rồi nhân lúc Địch Thanh và A Lý nói chuyện với nhau, nàng đã giãy thoát ra khỏi sợi sự trói buộc của cây roi. Lúc này nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Địch Thanh đợi A Lý khóc xong mới vỗ nhẹ sau lưng nó hỏi:

- Ta có cách giúp đệ báo thù cho ca ca mình nhưng không biết đệ có dũng khí không thôi.

A Lý quẹt nước mắt trên mặt, kiên định nói:

- Cách gì vậy? Dù huynh có muốn đệ phải chết, đệ cũng sẽ chết ngay cho huynh xem. Đệ còn sợ cái gì nữa chứ?

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy thì được. Ngày mai…đệ tới quan nha của Chỉ huy sứ Tân Trại. Đương nhiên, tốt nhất là đệ hãy cải trang đừng để cho Tiền Ngộ Bản phát hiện ra đệ. Đến lúc đó đệ tìm Chỉ huy sứ ra mặt giúp đệ là được rồi.

Hồng y nữ tử chợt cười lạnh nói:

- Ngươi nói dối cũng không biết đỏ mặt sao? Đinh Thiện Bản, chỉ huy sứ Tân Trại đã chết rồi.

Địch Thanh nhìn sang đó lạnh nhạt nói:

- Chỉ huy sứ cũ chết rồi, nhưng chỉ huy sứ mới Địch Thanh đã tới, y nhất định sẽ ra tay giúp đỡ các người.

Hồng y nữ tử hỏi lại:

- Ngươi khẳng định như vậy ư? Hứ, người Hán các người chẳng có ai tốt đẹp cả.

Ánh mắt nàng tràn đầy sự không tin tưởng, rõ ràng là nàng rất đề phòng người Hán.

Địch Thanh đứng lên, chậm rãi nói:

- Bởi vì…ta chính là Địch Thanh.

Hồng y nữ tử ngẩn ra, nàng chưa kịp nói gì nữa thì bóng đen trước mắt nàng chợt lóe, Địch Thanh đã biến mất tích không thấy đâu nữa. Nàng như gặp phải quỷ vậy, không khỏi rùng mình một cái. A Lý thấy Địch Thanh xuất quỷ nhập thần, bản lĩnh cao cường như vậy thì không khỏi vui sướng, thầm nghĩ người có công phu càng cao cường thì lại càng có khả năng giết người xấu.

Mặc dù Địch Thanh đã biến mất nhưng A Lý vẫn gọi theo:

- Địch Thanh, đệ đã nhớ kỹ huynh rồi, ngày mai nhất định đệ sẽ tới tìm huynh.

Sau khi Địch Thanh rời đi, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng gọi của A Lý. Hắn lắc lắc đầu chuẩn bị quay về Tân Trại.

Hắn giúp công lý không giúp người thân, mặc dù Tiền Ngộ Bản cũng xem như là thủ hạ của hắn nhưng bản tính độc ác như vậy, hắn biết được nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ. Tuy nhiên Địch Thanh như hiện giờ đã không còn vẻ lỗ mãng như xưa nữa. Trên đường quay về hắn thầm nghĩ:

- A Lý là người Khương, cứ coi như có A Lý làm chứng nhưng cũng chưa chắc đã định ra được tội danh của Tiền Ngộ Bản. Muốn xử trí Tiền Ngộ Bản nhất định phải nắm chắc được mười phần, nếu không để hắn cắn ngược lại một miếng thì Chỉ huy sứ ta đây cũng không thể lăn lộn ở Tân Trại được nữa.

Đang trong lúc trầm ngâm đột nhiên chân hắn giẫm lên một cái gì đó mềm mềm. Địch Thanh giật mình, mượn lực phi lên, nhẹ nhàng bay ra ngoài một trượng, tay cầm chuôi đao nhìn lại chỗ mặt đất vừa rồi.

Trong lòng hắn thoáng chút giật mìnhvì ngửi thấy mùi máu tanh.

Trên mặt đất có một người đang nằm bất động.

Địch Thanh tay cầm chuôi đao đi tới, vừa đi vừa để ý động tĩnh xung quanh. Những ngọn cỏ dao động trong thu, tiếng dế vang vọng trong gió lạnh, xung quanh lại càng trở nên tĩnh lặng. Khóe mắt Địch Thanh bắt đầu dao động, cuối cùng cũng đi tới chỗ người kia rồi.

Người kia đã chết.

Khi Địch Thanh nhìn thấy vết dao trên cổ người kia liền xác định người này đã chết. Hắn thấy hai tròng mắt người kia lồi ra, bộ dáng kinh hãi, dù Địch Thanh gan lớn như trời cũng không khỏi rét run người.

Là ai giết người này?

Trang phục của người này giống như thuộc hộ ở Tân Trại, lẽ nào lại có người giết thuộc hộ để lĩnh công sao? Nhưng tại sao lại không chặt đầu của người này chứ?

Địch Thanh nhanh chóng bác bỏ phán đoán của mình, thấy phía trước còn có vệt máu, hắn liền vội vàng đi theo vết máu đó. Đi được khoảng nửa dặm thì đột nhiên hắn phát hiện trên mặt đất lại có một người nữa nằm đó.

Bụng của người này bị hổng một lỗ lớn, ruột trong bụng đều chảy hết ra ngoài. Có điều cơ thể người này vẫn còn ấm, chứng tỏ là mới chết cách đó không lâu. Nhìn vào phục sức của người này thì rõ ràng vẫn là người Khương.

Đêm khuya thế này bỗng gặp hai cỗ tử thi, nếu là người khác thì đã sợ tới mức quay đầu bỏ chạy rồi. Ngược lại Địch Thanh lại thấy rất hứng thú, ánh mắt hắn chớp động rồi lặng lẽ bước lên phía trước.

Mới được hơn một trượng, chợt hắn nghe thấy phía bên tay phải có giọng nói rất nhỏ vang tới, một người nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên giao đồ vật đó ra thì tốt hơn.

Đêm khuya tiếng người quỷ mị, Địch Thanh nghe xong không sợ hãi mà còn lấy làm mừng. Hắn nhẹ nhàng đi tới, chỉ thấy ở dưới gốc cây cách đó không xa có hai người đang đứng đối mặt với gốc cây.

Dưới gốc cây đại thụ, một người đang ngồi, toàn thân là vết máu loang lổ.

Hai người đang đứng đó đều mặc đồ đen, lưng quay về phía Địch Thanh. Một người trong hai người đó tay cầm một chiếc chùy rất nặng, người còn lại tay cầm một sợi xích sắt.

Ánh trăng rọi xuống chiếu lên khuôn mặt người đang ngồi dưới gốc cây kia. Địch Thanh nhìn thấy trong lòng căng thẳng.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thống khổ như vậy bao giờ.

Gương mặt đó, có lẽ rất tuấn tú nhưng ngũ quan đều dính lại vào nhau khiến toàn bộ khuôn mặt y lồi hết cả ra, dưới bóng đêm trông vô cùng kinh khủng.

- Diệp Hỉ Tôn, ngươi thật sự cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ sao?

Người cầm xích sắt tiến lên một bước, tiếng xích sắt ào ào vang lên lanh lảnh.

Địch Thanh đã nghe ra, người này chính là người ban nãy ép Diệp Hỉ Tôn giao đồ ra. Hắn nhớ lại, không nhớ mình đã từng nghe thấy cái tên Diệp Hỉ Tôn này ở đâu đó rồi. Trong nhất thời đầu óc hắn lẫn lộn hết lên, lại không biết giữa ba người này lại có khúc mắc gì nữa.

Dưới tán cây người kia thấy người cầm xích sắt tiến tới, thân hình động đậy một chút, người cầm xích sắt đột nhiên lui lại phía sau, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Địch Thanh ngạc nhiên, trong lòng hắn thầm nghĩ người dưới tán cây kia chính là Diệp Hỉ Tôn, thoạt nhiền cũng thấy là toàn thân trọng thương, tại sao hai người kia vẫn sợ y như vậy? Chẳng lẽ…ngươi kia là cao thủ sao?

Diệp Hỉ Tôn cuối cùng cũng mở miệng, thần sắc đau đớn nói:

- Dạ Nguyệt Hỏa, Dạ Nguyệt Sơn, các người không cần phải hy vọng hão huyền. Đồ không có nhưng có mạng của ta đây, muốn lấy thì cứ lấy.

Địch Thanh nghe thấy hai cái tên Dạ Nguyệt Hỏa, Dạ Nguyệt Sơn thì trong lòng chấn động mãnh liệt.

Hắn đã biết hai người này là ai rồi.

Hai người này chính là cao thủ của Dạ Xoa bộ trong tám bộ của Nguyên Hạo.

Trong tám bộ của Nguyên Hạo, bộ Dạ Xoa toàn là sát thủ, và cũng là cao thủ. Trong bộ Dạ Xoa lại chia ra làm ba loại, chia thành Thiên Dạ Xoa, Địa Dạ Xoa và Hư Không Dạ Xoa. Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên của Thiên Dạ Xoa làm đảo loạn Trung Nguyên, thậm chí còn ám sát Triệu Trinh, kết quả bị Quách Tuân giết chết. Tuy nhiên Thiên Dạ Xoa bộ vẫn vô cùng cao siêu, nổi danh nhất chính là tứ đại Dạ Xoa: Dạ Nguyệt Phong, Dạ Nguyệt Lâm, Dạ Nguyệt Hỏa và Dạ Nguyệt Sơn.

Địch Thanh chưa từng nghĩ tới chuyện hai người trong tứ đại Dạ Xoa này lại tới biên giới nước Tống. Hai người này tới đây có mục đích gì chứ?

Dạ Nguyệt Sơn xách chùy quát:

- Diệp Hỉ Tôn, ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?

Địch Thanh cuối cùng cũng không thể kìm nén được, hắn bay ra trầm giọng nói:

- Đồ vật ta cũng muốn lấy, còn việc giết Diệp Hỉ Tôn hãy cho ta thêm một suất.

Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa rùng mình, nhanh chóng tách ra, nghiêng nhìn Địch Thanh.

Bọn họ tập trung hết sự chú ý vào Diệp Hỉ Tôn, làm sao lại nghĩ tới chuyện đêm khuya như vậy còn có người tới ngay sau bọn họ một cách im lặng như vậy.

Diệp Hỉ Tôn nhìn thấy Địch Thanh cũng tỏ vẻ kinh ngạc nhưng tình hình hiện giờ của y quả thật cũng chẳng có thể gay go hơn được nữa, thấy có thêm người nữa tới ngược lại y lại cảm thấy vài phần sung sướng.

Địch Thanh thấy hai người Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa thân hình nhẹ nhàng, trong chốc lát đã thay đổi địa thế, bốn người biến thành bốn góc đứng độc lập. Địch Thanh có thể nhận ra hai người này không dễ đối phó chút nào.

Dạ Nguyệt Sơn xách chùy quát:

- Ngươi là ai?

Thanh âm y tục tằn giống như sét đánh.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Nói ra thì chúng ta cũng là bạn bè.

Hắn từ từ tiến lên một bước, tay cầm chuôi đao, mí mắt lại bắt đầu dao động nhịp nhàng.

Dạ Nguyệt Hỏa nói lớn:

- Ngươi còn dám tiến thêm bước nữa thì đừng trách ra tay.

Lời của y vừa nói ra liền cảm thấy có chút kì quái, y đã cảm giác như mình rơi vào thế yếu. Y và Dạ Nguyệt Sơn xưa nay giết người không chớp mắt, chỉ khi đối mặt với Diệp Hỉ Tôn họ mới như gặp phải đại địch. Nhưng thấy Địch Thanh ép tới, y đột nhiên lại có cảm giác như có một loại mãnh hổ đang bức tới vậy. Vì thế mà y mới nói năng lung tung như vậy.

Sát khí của Địch Thanh đã lên, hắn chậm rãi nói:

- Vậy ta đợi các ngươi ra tay.

Trong lúc nói hắn lại tiến thêm một bước nữa.

Bầu không khí như ngưng lại, lá vàng rơi xuống giống như không thể chịu nổi sát khí thôi động nữa.

Chính lúc Địch Thanh bước thêm một bước đó, Dạ Nguyệt Sơn, Dạ Nguyệt Hỏa cùng lúc xuất chiêu. Hai người Dạ Nguyệt đều là cao thủ, họ vốn cho rằng Địch Thanh chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Nhưng khi Địch Thanh bước lên mấy bước thì họ mới giật mình bị khí thế của Địch Thanh bức bách tới Nếu như họ tiếp tục không ra tay, vậy thì lòng tin của họ cũng bị hủy hoại, không chiến mà bại.

Ngọn núi hoang như thế này, ở đâu ra lại xuất hiện một cao thủ chứ?

Lúc Dạ Nguyệt Sơn nghĩ tới điều này thì chùy trong tay y đã xuất ra. Y vừa hét lên thì chùy đã vung tới, gió bụi cuốn mù mịt. Một búa của y đánh ra giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy. (Thái Sơn áp đỉnh ý nói áp lực cực lớn)

Dạ Nguyệt Hỏa cùng lúc đó cũng xuất chiêu, tay y vừa vung lên, xích sắt văng ra nhảy múa, từ bốn phương tám hướng bao trọn lấy Địch Thanh. Xích sắt vừa văng lên, một đốm lửa đột nhiên từ sợi xích sắt thoát ra bay thẳng đến chỗ Địch Thanh.

Trong nháy mắt biến hóa Địch Thanh đã bị bao vây bốn phương tám hướng. Chùy tới, trong tay Dạ Nguyệt Hỏa đã nắm lấy mấy viên hỏa đạn, sẵn sàng ném lên bầu trời.

Dạ Nguyệt Hỏa và Dạ Nguyệt Sơn đã hợp tác cùng nhau nhiều năm, một kích liên thủ đã tạo ra muôn vàn biến hóa bịt kín toàn bộ đường lui của đối thủ.

tinhlinh2

Loading...

Xem tiếp: Chương 3: Công Đạo (1)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mạt Thế Giả Tưởng

Thể loại: Khoa Huyễn, Đô Thị

Số chương: 68


Đáng Yêu

Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 26


Khai Quốc Công Tặc

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 450


Hiệp Khách Phò Mã

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31


12 Chòm Sao Xuyên Không

Thể loại: Xuyên Không, Truyện Teen

Số chương: 49