21 Tần Hề thản nhiên mở miệng: "Cậu hoàn toàn có thể giả ý đáp ứng yêu cầu của bọn họ, trước kế thừa cổ phần Vinh Vũ, sau lại chuyển cho tôi. "
"Cái gì?" Tôi có chút khó tin nhìn hắn.
22 Tôi thở dài, giao muỗng ra: "Hay là, cô tự làm?"
Dương Huyên cũng hít mạnh: "Tôi còn tưởng là cậu khiêm tốn, thì ra thật sự chỉ có thể nấu chín. "
"Khiêm tốn? Tôi cũng chưa đạt đến cái phẩm chất này, trù nghệ của tôi thật sự chính là như vậy, bằng không cô làm đi, tôi cũng muốn học tập chút.
23 "Nghĩ cái gì vậy?" Tôi vội nói, "Dương Huyên tuy là cô nương tốt độc nhất vô nhị, nhưng không phải loại hình em thích. "
Chuyện này nếu bị hiểu lầm, vô cớ sẽ trở thành vấn đề tình địch.
24 Chúng tôi đi dọc theo hành lang, đến một cái ban công cách xa đại sảnh, Quan Lỗi tựa vào lan can đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi do dự một chút, lắc đầu cự tuyệt, Quan Lỗi cũng không nói gì tự mình điểm lên.
25 "A. . . " Quan Lỗi cười một cái, "Đúng, nói không sai, là tôi xứng đáng, là tôi con mẹ nó ngu xuẩn!"
Tôi nhìn Quan Lỗi rời đi, chợt thấy chua xót, tôi sao lại phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ chỉ là bởi vì không muốn nhìn người khác khi dễ Ôn Dương?
.
26 Tôi đứng sững sờ ở một bên,cảm thấy không thể tiêu hóa thứ chính mình vừa mới nghe được. . .
Tôi chậm rãi quay đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Hôm nay.
27 Tiêu chước: Vô cùng lo lắng
Tôi ngồi dậy, ngây ngô sờ lên môi, "Không biết, không chừng là muỗi cắn. "
Phải là ngày hôm qua nhờ phúc của Ôn Dương, khó trách vẫn luôn cảm giác ngoài miệng nóng rát.
28 Trong lúc đó, Ôn Dương chỉ là hơi hơi liễm mi, liền uống sạch một chén canh thuốc lớn, anh buông bát xuống, mặt không đổi sắc hỏi: "Cái này bao lâu phải uống một lần?"
Mùi vị rất khó nuốt, tôi kết luận.
29 Tôi nhịn xuống xúc động muốn cười, hết sức nghiêm túc nói: "Không phải ai cũng có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giống như Ôn Dương. "
Tôi chậm rãi ngồi xuống, buồn bã: "Điểm này tôi làm không được.
30 Tôi có chút tức giận, mình thế nhưng cứ như vậy bị chấn trụ, lại còn là bị một tiểu nha đầu dọa sợ, nếu bây giờ mới lại đứng dậy thì càng xấu hổ.
Tôi khoanh tay trước ngực, "Tôi không hiểu lắm.
31 Tôi vội xoay người với lấy lịch đầu giường, tôi thế nhưng ngay cả sinh nhật Ôn Dương cũng quên.
"Cậu không biết? Cũng khó trách, cậu ấy không để ý sinh nhật, anh cũng phải lưu ngày vào trong di động để tránh quên.
32 Ngày hôm sau, tôi lại nhận được điện thoại từ dãy số kỳ quái kia, chẳng qua người nói chuyện biến thành nữ nhân.
"Thạch đồng học, cậu có nhận được điện thoại của Tần Hề không?"
"Tần Hề?" Tôi nhíu mày, đột nhiên nhớ tới nam nhân xa lạ gọi điện thoại ngày hôm qua, đó là Tần Hề?
Tôi hỏi: "Ngài là vị nào?"
"Tôi là Phùng Hiểu Mạn a.
33 Lòng tôi tức thì nguội đi một nửa, Ôn Dương sao lại ở đây?
Chẳng lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy tôi và Tần Phủ cùng vào trà lâu?
Hôm nay là Tần Phủ có dự mưu? Không thể nào, lão làm sao biết Ôn Dương kiêng kỵ nhất chính là thứ này.
34 Tôi không biết đây là chỗ nào, nhưng ấn theo lộ trình mà tính, nơi này đã cách nội thành rất xa rồi, thật lâu cũng không thấy một chiếc xe đi ngang qua, điện thoại đã sớm hết pin, tôi nhìn quốc lộ dài vô biên, đột nhiên cảm thấy cái mùa hè này, lạnh đến khiến cho lòng người hoảng hốt.
35 "Làm sao có thể không ủy khuất, anh nói lời cay nghiệt với em như vậy, thực xin lỗi ——"
Ôn Dương vuốt ve đầu tôi, trong thanh âm trầm thấp từ tính phảng phất lộ ra hối hận, "Anh cũng không biết vì sao lại tức giận như vậy, anh nhìn em cùng Tần Phủ đi vào trà lâu, nghĩ đến thái độ trốn tránh của em trước kia, nếu cho anh thêm chút thời gian anh nhất định.
36 Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, tuy rằng đêm qua chỉ ngủ được vài giờ, ngày hôm sau tinh thần lại tốt ngoài dự liệu, chẳng lẽ nói giấc ngủ trong mấy tiếng kia có chất lượng cao, nghĩ như vậy, tôi phát hiện mình thật quá không có tiền đồ rồi.
37 Ngẫu ngộ: Ngẫu nhiên gặp mặt
"Ha ha —— Thạch Bân mau lên đi. . . "
Tôi bước lên sân khấu trong tiếng chế nhạo của đồng nghiệp.
MC trêu chọc nói: "Thì ra là một tiểu thịt tươi, sao lại thẹn thùng như vậy, bắt tôi phải gọi nửa ngày, đừng sợ a, thúc thúc ở đây, sẽ không để cho ai khi dễ cậu.
38
Tôi nhìn Dương Huyên nói chuyện cùng bằng hữu của nàng, chẳng biết là nói cái gì, thời điểm ánh mắt chuyển tới tôi, tôi liền phối hợp lộ ra một nụ cười.
39
Tôi theo bản năng buông cái tay đỡ trên lưng xuống, cười nói: "A. . . không có gì, nói mấy câu. "
Ôn Dương tránh sang một bên cửa: "Vào rồi nói.
40
Khóe miệng tôi nhịn không được run rẩy, tôi thật sự là không thể tưởng tượng nổi Ôn Dương có thể làm ra loại sự tình này, so với tư thái hiện tại rõ ràng không có chút nào tương đồng, phỏng chừng bất luận người lợi hại cỡ nào, ngày bé đều có một đoạn lịch sử đen tối.