21 Ta ra sức lật xem những bức tranh đó, trong đầu hỗn loạn. Ta không biết thì ra mỗi một động tác nhỏ của ta đều bị Hoàn Nhã Văn nhìn trong mắt. Ta không biết y vì sao phải vẽ ta, cũng không biết y vì sao phải ném những bức tranh này sau khi vẽ, ta chỉ biết tim mình đập càng lúc càng nhanh.
22 Ta rốt cuộc đã biết, Hoàn Nhã Văn ngoài mặt là quân tử nhân nghĩa, thực tế là một đức hạnh với ca ca y. Họ đều thích đem tư dục của mình áp đặt lên người khác.
23 Đi vào trong phòng, ta ném y lên giường, thở hổn hển, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói đi, nếu muốn giải độc thì nên làm như thế nào, ta thượng ngươi hay là ngươi thượng ta?” Hoàn Nhã Văn giãy giụa muốn dậy, bất đắc dĩ lại như là đã hư thoát, căn bản không cách nào nhích một bước.
24 Ta bay qua ngọn núi kia, chạy cả ngày lẫn đêm suốt hai ngày. Ta vừa chạy còn vừa hỏi mình: Ta hiện tại còn sống làm gì? Từ sau khi mất đi người nhà, thân nhân duy nhất của ta chính là Lộng Ngọc, mục tiêu sống duy nhất chính là báo thù.
25 Ánh ban mai phía chân trời là màu lòng trắng trứng, ánh rạng đông từ chân trời xa xôi từng chút lan ra. Ta mở mắt, trên người đã đắp một lớp chăn thật dày, bên cạnh không có ai, ngay cả hơi ấm cũng chưa từng lưu lại.
26 Sông nước cuồn cuộn chảy qua dưới sự bao vây của mặt trời màu đỏ, mặt sông giống như một chiếc gương đồng bẻ cong, phản chiếu cảnh vật bên trên đều trở nên mơ hồ không rõ.
27 Ta cũng chẳng để ý y nghĩ thế nào, kéo y dậy, chỉ không trung nói: “Hoàn công tử xinh đẹp! Ngươi nói, Ngưu Lang Chức Nữ có phải là đang gặp nhau hay không?” Hoàn Nhã Văn đứng bên cạnh ta, vẻ mặt vẫn ngẩn ngơ.
28 oàn Nhã Văn mất hết nội lực, chúng ta chỉ đành ngồi xe ngựa. Tốc độ chậm đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng, nhưng cũng không còn biện pháp.
29 Mùa đông năm ấy đến đặc biệt sớm. Tiết trời đột nhiên hạ nhiệt độ, trung tuần tháng Chạp đại tuyết đã bay mịt mù. Sương mù trắng xóa, trời và mây, và non, và nước, trên dưới đều bị màu trắng bao phủ.
30 Hết thảy trong phòng đều đã bao phủ trong một phiến màu hồng đào. Mặt Lộng Ngọc cũng ánh một chút màu đỏ nhàn nhạt, y dùng đôi mắt phượng tà mị nhướng lên nhìn ta, trong mắt phiếm một tia gợn sóng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
31 Tiểu Huân nhẹ nhàng khoát tay lên vai Lộng Ngọc, gọi nhỏ một tiếng: “Giáo chủ. ” Lộng Ngọc ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt dường như bị phủ một tầng sương mù nhàn nhạt, hai má hơi hơi đỏ lên, y đưa tay ôm lấy cánh tay Tiểu Huân, thanh âm nhẹ tênh như mây khói mờ ảo: “Huân, đỡ ta vào nhà.
32 Trong lúc mơ mơ hồ hồ, ta dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình: “Ôn công tử, ngươi tỉnh lại đi. ” Thanh âm này nhẹ nhàng vui tai, làm cho người ta không khỏi muốn nghe thêm một lúc, ta mở mắt, day day huyệt thái dương, nhìn thấy người ngồi trước mặt, Tiểu Huân.
33 Ta lập tức đứng dậy khỏi ghế, cố gắng để mình trấn định một chút: “Thỉnh các ngươi chuyển cáo giáo chủ, phần lễ vật này quá trọng, Ôn Thái không nhận nổi.
34 Ta tựa lên người Hoàn Nhã Văn, nghe thấy tim y đập rất nhanh. Y rất khẩn trương. Nhưng lời nói ra lại trấn định trước sau như một: “Ngươi bảo người an trí y trước, ta đánh với ngươi.
35 Thần sắc Tứ Tử đột nhiên biến thành thập phần hoảng hốt, nàng mở to hai mắt nhìn mặt đất, thanh âm run nhè nhẹ: “Nô tỳ không, không biết. Không dám, dám nói.
36 Ta hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt tâm lý. Sao y đến nhanh như vậy, chẳng lẽ là Lộng Ngọc gọi y tới? Ta tùy tiện véo mặt mình một cái, cố gắng để mình thả lỏng một chút, đáp một tiếng, y liền đi vào.
37 Ta không vội ngẩng đầu nhìn Lộng Ngọc, chỉ lặng lẽ mặc quần áo, để lại Lộng Ngọc không nói không rằng ngồi đó. Ta cật lực đi đến phòng mình, cảm thấy hễ đi một bước đầu đều nặng nề một phần.
38 Kỳ thật ngày ấy qua đi Lộng Ngọc không hề lập tức dẫn ta đi tầm y, sau hai tháng, thương trên chân và thương trên người ta đã bình phục xấp xỉ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi lại mà thôi, hơn nữa trên người lưu lại vô số vết dao nhỏ.
39 Ráng màu đã bị đêm tối nhấn chìm, lưu lại trên màn trời chính là một trời sao lấp lánh. Người kia ngồi trên bậc thềm hậu viện khách điếm, ngửa đầu nhắm mắt, dường như đang cảm thụ không khí mát mẻ đêm cuối thu đầu đông.
40 Vừa ra khỏi huyệt động của Kim Sa Độc Hạt, Mẫn Lâu liền khá hứng thú hỏi: “Giáo chủ làm sao suy ra được đáp án ‘Liên Hương cốc’ này?” Lộng Ngọc khoát tay: “Chẳng qua là trò chơi văn tự, không nói cũng thế.