Xe đi trên đường lộc cộc, tuy rằng không thể nhìn thấy gì, nhưng Sở Hoan có cảm giác xe ngựa đi về hướng tây. Trên đường đi, xe cũng không dừng lại. Hơn nữa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động. Không hề nghi ngờ, đối với những tên lính canh ngục này mà nói, đây là một lộ trình quen thuộc, không cần đỗ xe để suy tính bất cứ điều gì, hơn nữa, xe đi thông suốt trên đường, không bị ngăn cản.
Trong xe cũng yên tĩnh giống như chết. Tất cả mọi người không ai nói lời nào. Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Hoan cảm giác xe ngựa đột nhiên dừng lại, lập tức cảm giác cửa xe mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Xuống, xuống hết đi.
Người bên trong xe lần lượt đi xuống đất. Sau khi xuống xe, Sở Hoan cảm giác từng cơn gió lạnh ập tới từ bốn phía. Lại nghe trong gió có tiếng xào xạc. Sở Hoan lập tức hiểu, tiếng xào xạc đó chính là tiếng cành lá đung đưa trong gió. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay, mấy người bọn họ đã bị lính canh ngục dẫn tới một rừng cây.
Lính canh liên tục đẩy vào lưng bọn họ. Mọi người đi vào một gian phòng. Hàn khí bên ngoài giảm bớt khá đáng kể. Sở Hoan dựa theo tiếng bước chân mà đoán, toàn bộ cũng có mườ mấy người.
Đợi đến lúc lính canh bảo dừng lại, mọi người mới được phép nghỉ chân. Lúc này lại nghe lính canh ngục trầm giọng nói:
- Tất cả ở lại đây, thành thành thật thật mà sống, nếu ai dở trò bịp bợp, một đao chém chết.
Một gã tù phạm lên tiếng:
- Không phải thay đổi nhà tù sao? Rốt cuộc đây là nơi nào? Các ngươi muốn đem chúng ta đi đâu?
Gã chưa dứt lời đã nghe ôi một tiếng thảm thiết. Lập tức người nọ run giọng nói:
- Các ngươi… các ngươi vì sao đánh người?
- Lão tử vừa mới nói qua, ở nơi này thì phải biết điều. Nếu ai có hó hé gì, một đao chém chết.
Lính canh ngục cười lạnh:
- Đã đến nơi này, không hỏi han nói năng gì cả. Nếu ai thừa một câu, thì hãy thử xem đao của ông sắc hay cùn. Dù sao các ngươi cũng đều là tử tù, sớm muốn gì cũng ăn đao. Nếu ai nóng vội, lão tử tặng cho hắn trước một đao vậy.
Chúng tù phạm nghe vậy kinh hồn táng đảm làm gì dám nói câu nào nữa.
Rất nhanh, mọi người liền nghe thấy tiếng khóa cửa. Sở Hoan tựa bên tường, ngồi xuống, chờ giây lát, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh. Hắn tự cởi trói hai tay, kéo khăn che mặt xuống, quan sát xung quanh rồi lập tức tự quặt tay mình ra phía sau lưng giống như vẫn đang bị trói.
Không gian trong phòng không tối đen như hắn tưởng mà có thể nhìn thấy lờ mờ. Đây là một căn phòng khá rộng, bốn phía trống không, vách tường mục nát. Nhưng có hai cái cửa sổ, tuy nhiên đã bị gỗ bịt kín, chỉ lộ vài kẽ hở bé tý. Ánh sáng bên ngoài dọi qua khe hở, nên trong phòng mới có chút ánh sáng, không đến mức tối đen như mực.
Sở Hoan lặng yên không một tiếng động quan sát xung quanh. Chỉ thấy trong phòng có chừng mười ba mười bốn người nằm ngồi ngổn ngang. Có người tựa vào vách tường. Có người nằm trên mặt đất. Tất cả đều bị bịt mắt trói tay. Vì bị tên lính canh dọa cho hết hồn, nên ai nấy im phăng phắc không hề hé răng nói nửa câu. Trong phòng mặc dù có hơn mười người nhưng lại yên lặng giống như đã chết, không một tiếng động.
Cửa phòng bị khóa. Sở Hoan khẽ đứng dậy, lập tức không một tiếng động đến gần cửa phòng, ghé tai nghe ngóng, thì thấy bên ngoài có bước chân đi đi lại lại, hiển nhiên là có người canh gác ngoài cửa.
Sở Hoan không thể xác định nơi này là địa phương nào? Hắn lại bước khẽ đến bên cửa sổ, nghiêng người ghé sát tai vào nghe ngóng. Rồi đưa tay thăm dò, lại nhìn qua khe hở ra bên ngoài thì thấy sắc trời đã sáng. Ánh mặt trời bắt đầu le lói chiếu xuống mặt đất. Hai cỗ xe ngựa kia sớm đã không còn tung tích. Ngay cả những tên lính canh ngục cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Tựa hồ như đã biến mất vào hư không.
Sở Hoan nghi hoặc. Hắn không có cách nào xác định đây là nơi nào, chỉ thấy phía trước có một rừng cây khá rộng rãi. Cây cối um tùm. Tuy nhiên, lúc này đã bắt đầu vào mùa đông, nên lá trên cành đã rụng gần hết, chỉ còn trơ lại cành khẳng khiu gầy gò, thân thô ráp xù xì. Sở Hoan mơ hồ cảm thấy đây là một khu rừng khá hẻo lánh.
Hắn lặng yên trở lại vị trí của mình, dựa vào vách tường như có điều suy nghĩ.
Suốt một ngày, đám ngục tốt không một ai đi đến phòng giam. Trong phòng, một đám tù phạm cả ngày không có miếng cơm vào bụng. Sở Hoan đã quen cuộc sống khổ cực, một hai ngày không ăn cơm cũng là bình thường nên không để ý mấy. Ngược lại, có vài tên tù phạm than ngắn thở dài, nhưng không dám trách móc, đành bấm bụng nhịn đói.
Sở Hoan vẫn duy trì bình tĩnh, trong ngày này, an thần luyện Long Tượng kinh.
Cho đến khi, hắn nghe thấy có tiếng động truyền qua cửa sổ. Hắn nhanh chóng di chuyển, tựa bên cửa sổ, quan sát bên ngoài, lại nhìn thấy trong cánh rừng xa xa có ánh lửa. Bốn năm bó đuốc như mắt quỷ đi về phía phòng giam, rất nhanh, ánh lửa liền đến gần. Sở Hoan thấy có hai chiếc xe ngựa to đi đến trước cửa phòng.
Trước cửa phòng, tên đội trưởng nhà lao đã từng thẩm vấn Sở Hoan mang theo ba bốn tên lính canh ngục đang đứng đợi. Lúc này Sở Hoan mới phát hiện, Lao đầu kia và đám lín canh ngục mặc thường phục. Cũng không hề mang theo dụng cụ của quan coi ngục. Tối qua khi khởi hành, đám người này đã thay đổi y phục, chắc chắn là để tránh tai mắt, che dấu thân phận của mình.
Hai cỗ xe ngựa tiến đến gần. Sở Hoan thấy Lao đầu kia bước ra nghênh đón. Trong ánh lửa, Sở Hoan cũng nhìn thấy bên cạnh cỗ xe ngựa có bốn năm con ngựa cao to, kỵ sĩ ngồi trên bịt mặt bằng vải đen. Nhìn qua cũng biết không phải là người lương thiện. Kỵ sĩ đi đầu xoay người xuống ngựa, dù khoảng cách hơi xa nhưng Sở Hoan vẫn phát hiện bên hông người nọ có buộc một đai lưng màu trắng.
Lao đầu đối với người này hiển nhiên có chút kính sợ, vội tiến lên nói mấy câu. Người nọ gật đầu, dõi mắt về phía cửa sổ. Sở Hoan vội vàng lùi về phía sau.
Sau một lát, Sở Hoan lại đi ra cửa sổ thăm dò, thấy Lao đầu dẫn những người kia đi về phía phòng giam.
Sở Hoan nhẹ nhàng trở lại vị trí của mình, hơi kéo khăn che mặt xuống một chút, để có thể lờ mờ chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Lại quặt hai tay ra phía sau lưng, tựa vào vách tường.
Không lâu sau, nghe cửa phòng kẽo kẹt mấy tiếng, Sở Hoan tựa vào vách tường bất động thanh sắc nhưng vẫn kịp liếc mắt nhìn ra cửa phòng. Hai gã lính canh ngục giơ cao bó đuốc đi phía trước, theo sát phía sau là tên đội trưởng nhà lao dẫn người đeo đai lưng màu trắng đi vào phòng. Đội trưởng nhà lao đứng thẳng tắp, đưa tay ra đếm:
- Mười bốn, chính các ngươi tự điểm danh đi.
Người có cái dây lưng màu trắng chắp hai tay sau lưng. Gã dựa theo ánh lửa nhìn quanh một lượt. Ánh mắt của gã sáng như điện, hết sức sắc bén từ từ dịch chuyển về phía người Sở Hoan nhưng không rời khỏi ngay. Sau khi quan sát Sở Hoan một lúc, ánh mắt của gã trở nên hết sức khác lạ. Sau đó gã liền xoay người, không nói câu nào đi ra cửa thật nhanh.
Sắc mặt của Lao đầu Kiểm có chút khó hiểu. Gã vội vàng bám theo sau. Mấy tên ngục tốt cũng nhanh chóng bước theo rồi đóng cánh cửa phòng lại.
Sở Hoan cảm thấy hơi lạ, cảm giác có gì đó không bình thường. Hắn nhíu mày nghĩ tới ánh mắt sắc bén của người kia lại càng cảm thấy có vấn đề.
Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Chẳng biết bao lâu, Sở Hoan đột nhiên nghe thấy từ trên nóc nhà có tiếng động nhẹ. Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sáng rõ. Ánh sáng lọt qua khe cửa sổ đủ để thấy rõ xung quanh.
Sở Hoan ngẩng đầu lên. Thoáng cái, hắn chợt thấy một tia sáng từ trên nóc nhà chiếu xuống. Không ngờ viên ngói trên nóc đã bị cạy lên.
Chẳng bao lâu sau, trên mái có bảy, tám chỗ ngói bị cạy để lộ một cái lỗ thủng khiến cho ánh sáng chiếu xuống làm cho căn phòng sáng ngời.
Mặc dù bị bịt mắt nhưng Tôn Tử Không cũng cảm nhận được sự thay đổi này, vì vậy hỏi nhỏ:
- Sư phụ! Người nghe... nóc nhà... trên nóc nhà như có tiếng động.
Sở Hoan cau mày. Lúc này, đám phạm nhân cũng cảm nhận được sự khác lạ trên nóc nhà. Mặc dù bị bịt kín mắt, nhưng tất cả đều theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Sở Hoan cũng đang quan sát xem kẻ đó định làm gì. Trong giây lát, trên nóc nhà có một cái đầu thò xuống quan sát rồi lập tức có người nói:
- Đổ xuống đi.
Bất ngờ, từ cái lỗ trên nóc nhà giống như có một cơn mưa to ập xuống dưới khiến cho hơn nửa số phạm nhân không kịp né tránh, cũng chẳng có chỗ trốn nên bị nước dội lên người.
Sở Hoan nhìn thấy nước từ trên cao dội xuống liền biến sắc. Hắn giơ tay nắm lấy bả vai của Tôn Tử Không rồi lôi gã đi với tốc độ cực nhanh, trốn vào trong góc phòng. Mặc dù vậy, Tôn Tử Không vẫn bị nước dính vào mấy chỗ trên người. Sở Hoan lôi gã vào trong góc phòng rồi nhanh chóng giật khăn che mặt của gã xuống, tháo dây trói.
Tôn Tử Không được bỏ khăn che mặt. Hai mắt chói lòa nhưng nhìn thấy từ trên mái nhà có cái gì dội xuống thì vô cùng kinh hãi. Ngay lập tức gã ngửi thấy một thứ mùi khác lạ chui vào mũi. Gã quay đầu nhìn Sở Hoan rồi nói đầy kinh ngạc:
- Sư phụ! Dây thừng của người...
Gã không biết Sở Hoan rất giỏi tự cởi trói cho nên không thể hiểu vì sao tay chân của hắn lại được tự do.
Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Bọn chúng hạ độc thủ...
- Hạ độc thủ? –
Tôn Tử Không ngẩn người nhưng vẫn chưa kịp hiểu ra:
- Sư phụ! Sao lại thế này?
- Chẳng lẽ ngươi không ngửi thấy sao?
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Nước từ trên cao dội xuống là dầu.
Tôn Tử Không cúi xuống đất thì thấy mặt đất bóng nhẫy tản ra mùi quái dị thì giật mình. Rồi gã liền hiểu ra mà cất tiếng nói thất thanh:
- Sư phụ! Bọn chúng... bọn chúng định thiêu cháy chúng ta?
Âm thanh của Tôn Tử Không còn chưa dứt, mới ngẩng đầu lên thì thấy nơi nóc nhà quả nhiên có mấy người cầm đuốc thả xuống bên dưới.
Chương 763: Lửa mạnh
Sở Hoan mắt thấy mấy bó đuốc kia rơi xuống, trong tích tắc bó đuốc rơi xuống đất, bùng một tiếng, ngọn lửa lập tức bùng lên, trong phòng vốn yên lặng, lập tức ánh lửa ngập trời.
Một bó đuốc vừa vặn rơi trên người một gã tù phạm, phần lớn thân thể tù phạm kia đều bị xối dầu hỏa, sau khi bó đuốc kia đụng vào, thân thể tù phạm này lập tức bốc cháy, lập tức người nọ phát ra tiếng kêu thảm, hai tay gã bị trói, đôi mắt bị bịt kín, không thể nhìn thấy gì, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lửa thiêu trên người đương nhiên là rõ ràng. Tiếng kêu thảm này vang lên, đám tù nhân chung quanh lập tức kinh hồn táng đảm, rất nhanh ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên thân thể mấy người, tiếng kêu thảm liên tiếp.
Tình cảnh trước mắt nhìn thấy mà giật mình, Tôn Tử Không ngây người một lát. Lúc này Sở Hoan cũng không để ý tới những tù phạm kia, hắn nhìn chung quanh, trong phòng đều là ngọn lửa, hai chỗ cửa sổ đều bị đóng đinh, không cách nào mở ra, cửa lớn cũng bị khóa lại, trong nhất thời quả thực không có đường chạy trốn ra ngoài.
- Tử Không, đi theo ta, cẩn thận lửa.
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Không được đựng vào dầu hỏa.
Khi nói chuyện, hắn đã vọt tới cạnh một cửa sổ.
Người trên nóc nhà sau khi thả bó đuốc xuống cũng không lập tức rời đi, còn giổi thêm dầu vào lửa, muốn thiêu chết toàn bộ người trong phòng.
Trong lửa lớn hừng hực, Sở Hoan tới được bên cửa sổ, lúc này quan sát cửa sổ này dùng một tấm ván ngắn đóng ngang. Sở Hoan vươn mọt ngón tay thăm dò trong khe hở, nắm lấy một tấm ván, muốn nhổ tấm ván gỗ xuống. Nào ngờ tấm ván này cũng không biết đóng vào thế nào, không ngờ chắc chắn khác thường. Sở Hoan dồn hết sức lực, vất vả giật một tấm ván ngắn ra, nhưng chỉ lộ một khe nho nhỏ, toàn bộ cửa sổ ít nhất đóng đinh hơn mười tấm ván gỗ song song, cho dù giật xuống vài tấm ván gỗ, căn bản cũng không có không gian ra ngoài.
Tôn Tử Không lo lắng đứng bên người Sở Hoan, hơn mười tù phạm đã có năm sáu người thân thể bốc cháy, những người khác thì tán loạn chung quanh, tiếng kêu thảm thiết khiến cho người ta sởn hét gai ốc.
Tù phạm thân thể bốc cháy, vốn định lăn trên mặt đất dập tắt ngọn lửa trên người, thế nhưng mặt đất tràn lan dầu hỏa, không chạm đất còn may, càng lăn trên mặt đất, dầu hỏa càng tẩm lên người tù phạm, càng lúc càng nhiều. Chỉ chốc lát đã có hai người nằm xuống đất, không nhúc nhích, lửa lớn thiêu đốt tản ra mùi cháy khét tràn ngập trong phòng, cực kỳ khó ngửi.
Sở Hoan thấy thế lửa trong phòng ngày càng lớn, đã lan tràn tới bên cạnh mình, nếu không thể chạy thoát, toàn bộ người trong phòng đều sẽ bị chết cháy.
Hắn nắm chặt tay trong giây lát, đôi mắt lộ ra vẻ kiên nghị, không nói hai lời, oán hận nện lên tấm ván gỗ cửa sổ. Tiếng răng rắc vang lên, một quyền này đánh ra, một tấm ván gỗ lập tức bị đánh gãy. Sở Hoan không chút do dự, liên tục ra quyền, mỗi quyền của hắn đánh gãy một ván gỗ, trong chốc lát đã có bốn năm tấm gỗ bị đánh gãy, nhưng nắm tay Sở Hoan đã máu thịt mơ hồ, máu tươi chảy ròng.
Tôn Tử Không thấy kinh hồn táng đảm, gã muốn giúp sức, thế nhưng gã tự biết mình căn bản không có bổn sự như vậy. Gỗ trên cửa sổ, nếu là người bình thường chớ nói một quyền, cho dù mười quyền tám quyền cũng chưa chắc có thể đánh gãy, cũng may nắm đấm của Sở Hoan giống như sắt thép, điều này cũng bởi tu luyện Long Tượng Kinh, cốt cách của hắn trở nên chắc chắn hơn rất nhiều, chẳng qua da thịt vẫn không chịu đựng được.
Chờ Sở Hoan đánh gãy bảy tám ván gỗ, cửa sổ lộ ra một cái cửa động, lại đánh rơi vài tấm ván gỗ, liền có thể chạy trốn từ cửa sổ. Tôn Tử Không ở bên thấy rõ, tâm tình kích động, nhưng lúc này lại ghe Sở Hoan trầm giọng nói:
- Coi chừng.
Hắn đẩy Tôn Tử Không đang giật mình sang một bên, Tôn Tử Không chưa rõ ràng có chuyện gì, vài mũi tên đã bắn vào từ bên ngoài cửa sổ, may mắn Sở Hoan trahs được nhanh, mấy mũi tên kia bắn qua bên cạnh Sở Hoan, phốc phốc vài tiếng trúng ngay trên người một gã tù phạm đang tránh lửa, tù phạm kia bị bắn trúng chỗ hiểm, lập tức rên lên một tiếng, ngã phốc xuống đất, ngọn lửa lập tức lan tràn toàn thân gã.
Chờ hai mũi tên kia bắn qua, Sở Hoan ra quyền lần nữa, lại nện một tấm gỗ, liên tục hai cái lại đánh gãy hai tấm gỗ, cửa sổ đã đủ để một người đi ra ngoài.
Tôn Tử Không lập tức nói:
- Sư phó, ta ra ngoài trước.
Đương nhiên không phải gã muốn giành ra trước, chẳng qua bên ngoài còn tên bắn lén, giờ phút này Tôn Tử Không chuẩn bị ra ngoài trước ngăn cản mũi tên cho Sở Hoan.
Thời khắc nguy nan, Tôn Tử Không biểu hiện dụng khí quả thực khiến Sở Hoan lau mắt mà nhìn, đôi mắt xẹt qua vẻ tán thưởng, giữ chặt Tôn Tử Không, lúc này cũng không có thời gian để hắn nghĩ người. Một gã tù phạm bên cạnh chạy qua, Sở Hoan vươn tay nắm lấy người nọ, dùng hết khí lực ném tù phạm kia ra ngoài cửa sổ, khí lực lần này của hắn cực kỳ kinh người, tù phạm kia bay thẳng ra ngoài, Sở Hoan căn bản không do dự nữa, lạnh lùng nói:
- Đi theo phía sau ta.
Hắn mượn nhờ thân thể tù phạm kia để yểm hộ, tung người một cái đã thoát ra từ cửa sổ.
Tuy rằng võ công của Tôn Tử Không không cao, nhưng động tác lại nhanh nhẹn. Sau khi Sở Hoan ra ngoài, gã theo sát phía sau, cũng theo ra ngoài.
Sau khi tù phạm kia bị ném ra ngoài, bên ngoài truyền tới tiếng kinh hô, lập tức có tiếng mũi tên xé gió, hai mui tên lại bắn tới tù phạm kia, đều trung thân thể tù phạm. Sở Hoan theo sát phía sau, thấy một gã cung tiễn thủ đứng cách đó không xa, lúc này hắn mặc kệ gì khác, thấy cung tiễn thủ kia, liền vọt tới giống như một con báo săn bị chọc giận. Tiễn thủ kia sau khi bắn ra một mũi tên mới phát hiện còn có người ra từ cửa sổ, vội vàng vươn tay ra sau lưng lấy tên, mũi tên vừa đặt vào trường cung, còn chưa kịp kéo, gã liền cảm thấy hoa mắt, trước mắt lập tức tối sầm. Lúc này Sở Hoan đã lẻn tới tước người gã, một quyền đánh thẳng vào mặt người nọ.
Người nọ căn bản không kịp pản ứng, bị Sở Hoan nện một quyền vào giữa mặt, lực đạo một quyền này cực kỳ lớ, lúc nắm đấm đánh vào sống mũi, tiếng xương cốt vỡ vang lên rõ ràng. Sở Hoan không chờ người nọ ngã xuống đất, đã thuận thế cướp cung tên trong tay ngươi nọ, lúc này hắn căn bản không quan sát phương vị của những người khác, lúc hắn phá cửa sổ mà ra, một lòng muốn quan sát vị trí hai gã tiễn thủ, trong tốc độ ánh sáng hắn quả thực dùng sức quan sát nhạy cảm thấy được vị trí hai gã tiễn thủ.
Cung may đã là lúc sáng sớm, chung quanh rất sáng, nếu phóng hỏa ban đêm, rất có thể bị người phương xa phát hiện dộng tĩnh, bọn chúng phóng hỏa ban ngày, lại rất che giấu, vốn ban ngày phóng hỏa có tác dụng che giấu rất tốt đối với chúng, nhưng cũng bởi như thế lại khiến Sở Hoan tìm được vị trí tiễn thủ dưới ánh sáng.
Đối với Sở Hoan mà nói, uy hiếp của địch nhân hiện giờ chính là tiễn thủ, hắn đã quan sát được vị trí của hai gã tiễn thủ, tuy rằng không biết có tiễn thủ khác mai phục hay không, nhưng lúc này Sở Hoan không được phép nghĩ quá nhiều, hắn muốn giải quyết trước hai gã tiễn thủ này rồi nói sau, cho nên sau khi đánh bại một tên tiễn thủ, cướp được cung tên, hắn liền giương cung cài tên, dựa theo vị trí trong trí nhớ, không chút do dự bắn một mũi tên qua đó.
Mũi tên này của hắn đương nhiên bắn về một tên tiễn thủ khác.
Tên tiễn thủ kia vốn đã giương cung cài tên, thậm chí đã kéo dây cung, nhưng thân ảnh Sở Hoan cực nhanh, hơn nữa trong giây lát tới bên cạnh một tên tiễn thủ khác, gã e sợ làm thương người một nhà, nên không dám buông tay bắn tên. Gã do dự, Sở Hoan không do dự, chờ gã cảm thấy chuyện không tốt mũi tên của Sở Hoan đã như sao băng, xuyên phá không khí, phóng tới bộ ngực gã. Người này trợn hai mắt lên, phản ứng không kịp, mũi tên kia đã chạm vào lồng ngực gã. Ngực người này đau đớn một hồi, lực đạo trên tay biến mất, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, gã căn bản không thể tưởng được trong đám tù phạm này lại có người có được tiễn thuật như thế, thân thể gã ngã quỵ về phía sau.
Từ khi Sở Hoan phá cửa sổ mà ra, đến cướp tên bắn chết tiễn thủ, chuyện chỉ trong chớp mắt, Sở Hoan bắn chết tiễn thủ kia, không ngờ tiễn thủ trúng một quyền của hắn đứng dậy, xoay người sang chỗ khác. Hắn lại nện một quyền vào yết hầu tiễn thủ kia, hắn ra tay cực kỳ quyết đoán, không chút lưu tình. Xương cổ tiễn thủ kia bị một quyền này đánh gãy, không hừ một tiếng liền chết đi. Sở Hoan lập tức giật hộp tên của người nọ vào tay, bên trong còn có tầm mười mũi tên. Hắn đeo len vai, lấy ra một mũi tên, tay trái cầm cung, tay phải cầm tên, đứng thẳng người nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện có bảy tám người chung quanh, gần như đều trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn Sở Hoan. Sở Hoan liếc qua, lão đầu kia cũng ở bên trong, tên buộc đai lưng trắng cũng ở cách đó không xa.
Tôn Tử Không động tác nhanh nhẹn, sau khi nhảy ra hỏi cửa sổ, gã nhớ kỹ lời Sở Hoan, theo bên cạnh hắn. Gã cũng không để ý gì khác, chỉ chằm chằm bóng dáng Sở Hoan, theo sát phía sau. Võ công của Tôn Tử Không không đáng nhắc tới, nhưng gã có hai thủ đoạn khác hẳn người thường, thủ đoạn thứ nhất là giỏi về khẩu kỹ, có thể bắt chước thanh âm của người khác, lúc trước gã dùng môn kỹ nghệ này để mưu sinh, sau khi theo Sở Hoan đương nhiên không cần dùng tuyệt chiêu đặc biệt như vậy để kiếm ăn, một thủ đoạn khác chính là một đôi chân khắc hẳn người thường, nếu gã vung chân chạy, tốc độ quả thực kinh người, thậm chí trong cự ly ngắn ngay cả tốc độ bộc phát của tuấn mã cũng kém gã.
Lúc này đây gã biểu hiện ra bổn sự giữ nhà, tốc độ của Sở Hoan vốn như tia chớp, nếu là người bình thường tuyệt đối không thể theo được, cũng may là Tôn Tử Không, theo sát phía sau, lúc này ngay bên cạnh Sở Hoan.
Lúc này Sở Hoan rốt cuộc phát hiện, lúc trước hắn suy đoán quả thực không sai, mình quả nhiên ở trong một rừng cây, chung quanh đều là cây cối. Nơi này là một căn nhà dựng bằng đá trên một khoảng đất trống sâu trong rừng, căn nhà này kỳ thực cũng không lớn, chung quanh đều là đá chắc chắn, lúc trước mình bị nhốt trong nhà kia, tiếng kêu thảm thiết trong nhà vẫn không ngừng lọt vào tai, xuyên qua cửa sổ có thể thấy được ngọn lửa hừng hực trong nhà, cũng có thể thấy được tù phạm tán loạn bên trong, ngọn lửa thiêu đốt trên người.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía đội trưởng nhà lao kia, cười lạnh nói:
- Ngươi có biết, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, một đội trưởng nhà lao nho nhỏ như ngươi, xem mạng người như cỏ rác, ngươi có mấy cái mạng bồi thường?
Chương 764: Người quen lúc trước
Đội trưởng nhà lao sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng không nói lời nào, chỉ quay sang nhìn người đeo đai lưng màu trắng. Đôi mắt người nọ như mắt độc xà nhìn chăm chú vào Sở Hoan, nắm chặt thanh đại đao trong tay. Sau một lúc không nói lời nào, bỗng nhiên gã phất tay ra hiệu, đám thủ hạ xung quanh lập tức nhích lại gần gã.
Sở Hoan nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người nọ, lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Trong mắt người nọ xẹt qua một tia dị sắc, cũng không trả lời, chỉ phất tay. Đám thủ hạ lập tức nhảy lên ngựa. Sở Hoan giương cung cài tên, lạnh lùng nói với gã:
- Một mồi lửa, thiêu chết rất nhiều người. Ngươi còn định trốn tội sao?
Người nọ phát ra một thanh âm quái dị. Hình như cũng không hề sợ hãi mũi tên của Sở Hoan. Gã ném một vật gì đó về phía Sở Hoan. Gã đứng cách Sở Hoan không xa, nhưng Sở Hoan vẫn không hề sợ hãi ám khí đó. Khi gã ném ám khí ra, mũi tên trong tay Sở Hoan cũng đã rời khỏi cung. Tên bay như lưu linh, bỗng nghe bụp một tiếng, trước mặt Sở Hoan có vật gì đó nổ tung, lập tức khói bay mù mịt. Sở Hoan bây giờ mới hiểu, vật mà gã nọ ném ra không phải là ám khí mà là khói mê.
Hắn không biết trong khói có chất độc hay không, nên vẫn cẩn thận lùi về phía sau, lại nghe vang lên tiếng ngựa hí, móng ngựa gõ lộc cộc xuống mặt đất, trong lòng biết đám người đó muốn bỏ chạy.
Sở Hoan chạy như bay vọt qua đám sương mù, đã thấy đám người kia đang thúc ngựa chạy, như một trận gió, tiếng vó ngựa xa dần, chỉ trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Tôn Tử Không cũng chạy đến bên cạnh, nhìn đám người kia không đánh mà kui, dù kinh ngạc nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Sở Hoan biết rõ không có cách nào đuổi kịp, lập tức quay lại phòng giam, đến bên cửa sổ, thì phát hiện ra bên trong không còn tiếng động nào. Trong phòng lửa cháy rừng rực, mùi da thịt cháy bốc lên khét lẹt.
Sở Hoan biết bên trong không còn ai sống sót. Tôn Tử Không chứng kiến cảnh đó cũng nổi cả gai ốc. Gã thầm nghĩ nếu không phải Sở Hoan phá cửa sổ chui ra ngoài, thì hai người cũng đã biến thành khúc thịt sống làm mồi cho bà hỏa.
Thoạt nhìn, Sở Hoan có vẻ rất mệt mỏi, đi đến một bên ngồi phịch xuống đất, thái độ hắn ngưng trọng dị thường. Hắn trầm ngâm một lát, lập tức đứng dậy, nhìn thây hai cỗ xe ngựa vẫn còn đứng cách đó không xa, trầm giọng nói:
- Nhanh, chúng ta quay lại phủ Thái Nguyên.
Hắn leo lên cỗ xe đầu tiên. Tôn Tử Không cũng lập tức chạy tới. Sở Hoan ngồi ở càng xe, kéo mạnh dây cương, thúc ngựa đi. Hắn chỉ biết khu vực này ở trong rừng sâu, không dấu chân người, chắc chắn là nằm bên ngoài thành Thái Nguyên, cũng không biết thành Thái Nguyên nằm ở hướng nào, hết thảy chờ ra khỏi khu rừng rồi mới tính tiếp.
Sở Hoan đã hiểu, đối phương rút lui là vì cẩn thận tối đa. Với nhân lực của bọn chúng, khó có thể tránh được việc xảy ra một trận chiến, nhưng rõ ràng bọn chúng e sợ thân thủ của Sở Hoan. Chúng không nắm chắc phần thắng, nên mới nhanh chóng rút lui.
Những người này không ngờ trong đám tù phạm có một nhân vật thân thủ lợi hai. Bọn họ làm việc vừa thâm hiểm độc ác vừa cực kỳ cẩn thận.
Tôn Tử Không ngồi bên cạnh Sở Hoan, nhìn thái độ căng thẳng của hắn, không kìm nổi mà hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người kia, vì sao phải giết chúng ta?
Sở Hoan cười lạnh:
- Không phải giết các ngươi, mà là giết ta.
- Giết sư phụ?
- Ta vốn định tương kế tựu kế, thừa cơ hội này tìm ra hang ổ của đám người kia.
Sở Hoan nhíu mày:
- Chỉ là không ngờ có sơ hở, nên mới xuất hiện biến cố.
- Sư phụ, lời của người đồ đệ nghe không hiểu.
Tôn Tử Không mặt mày mờ mịt:
- Để lộ sơ hở gì?
- Tử Không, trước khi chúng ta đến Thái Nguyên, có gặp một cái thôn hoang vu hẻo lánh không người ở. Hơn nữa, tất cả tráng niên nam đinh ở thôn đó đều bị mất tích. Ngươi vẫn còn nhớ chứ?
Sở Hoan vẫn giục ngựa đi nhanh, trầm giọng nói.
Tử Không cau mày:
- Chẳng lẽ. chẳng lẽ chuyện đó có liên quan đến chuyện hôm nay?
- Có.
Sở Hoan khẳng định:
- Hơn nữa, có liên quan rất lớn đến nha môn Hình bộ Ti. Đem tất cả tử tù ở các nơi về nhà tù Thái Nguyên, nói là để Hình bộ Ti phủ thành bí mật xử tử. Nói là xử tử, chẳng qua để che mắt thiên hạ. Nếu như ta đoán không sai, những tù phạm kia hôm nay đang ở cùng một nơi. Bọn họ không bị xử tử mà bị lợi dụng để làm một chuyện lớn.
Tôn Tử Không khẽ giật mình.
- Hiện tại ta vẫn không rõ bọn chúng rốt cuộc định làm gì.
Sở Hoan trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng chắc chắn là bọn chúng cần rất nhiều người. Hơn nữa, những người này sử dụng bọn họ một cách bí mật. Tù phạm trong Hình bộ Ti, và nam đinh trong thôn kia chắc chắn bị dẫn đến một nơi nào đó.
Tôn Tử Không giật mình hỏi:
- Chẳng lẽ có người muốn tập trung những người này tạo phản?
Gã vừa dứt lời cũng biết là không có khả năng. Cho dù có người mưu đồ tạo phản, cũng không thể lôi kéo nhân thủ bằng thủ đoạn này.
Đối với phán đoán của gã, Sở Hoan cũng không để ý, tiếp tục nói tiếp:
- Ta vốn định tìm hiểu nguồn gốc, âm thầm đến tận hang ổ của bọn chúng, đáng tiếc thất bại trong gang tấc.
- Sư phụ, người nói có sơ hở, là sơ hở gì?
Tôn Tử Không cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ ở đó không phải chỗ ở của bọn chúng?
- Tuyệt đối không phải.
Sở Hoan lắc đầu:
- Trong rừng cây chỉ là một đầu mối. Người của Hình bộ Ti dẫn tù phạm đến đây giao cho một nhóm người khác. Hiện tại cũng không biết giữa bọn chúng đã có thỏa thuận gì. Nhưng Hình bộ Ti nhất định có vấn đề. Còn sơ hở thì là…
Sở Hoan lại càng nhíu mày chặt hơn, mải suy nghĩ không nói lời nào. Xe ngựa vẫn chạy như bay. Sau một lúc, Sở Hoan dướn mày lên, trong mắt hiện ra vẻ giật mình kinh hãi:
- Ta hiểu rồi… Thì ra là thế…
- Làm sao vậy?
- Người kia, cái người đeo đai lưng màu trắng.
Hai mắt Sở Hoan như phát lạnh:
- Là hắn, nhất định hắn đã nhận ra ta.
Tôn Tử Không lắp bắp kinh hãi:
- Sư phụ, chẳng lẽ người đó là người quen của người? Ở phủ Thái Nguyên này có người biết sư phụ sao?
- Chỉ có khả năng đó thôi.
Sở Hoan khẳng định chắc chắn:
- Nếu không phải là hắn nhận ra ta, thì sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy. Mấy người Hình bộ Ti kia là định giao chúng ta cho bọn họ. Nhưng sau khi người nọ đến, đi vào phòng kiểm tra một lần, trong lúc đó, rất có thể hắn đã nhận ra ta.
Sở Hoan nhớ lại tình huống lúc đó. Ánh mặt người nọ sau khi dừng lại ở hắn, quan sát rất kỹ, không hề nghi ngờ, lúc đó, đối phương đã nhận ra hắn.
- Xem ra đúng là hắn rồi.
Sở Hoan nhếch mép cười lạnh.
- Hắn nhận ra ta, chỉ sợ sẽ hỏng chuyện lớn. Cho nên mới xuống tay.
Sở Hoan thở dài:
- Những tù phạm kia đều vì ta mà chết.
- Sư phụ, rốt cuộc hắn là ai?
Tôn Tử Không hỏi:
- Vì sao hắn nhận ra người? Chẳng lẽ trước đây hai người đã từng gặp nhau?
Sở Hoan gật đầu:
- Nếu như không phải hôm nay gặp lại, chỉ sợ ta đã quên hắn rồi.
Sở Hoan lạnh lùng gằn từng chữ:
- Hắn họ Đoàn, đã từng là mệnh quan triều đình.
- Mệnh quan triều đình?
Tôn Tử Không lại càng ngạc nhiên:
- Là quan viên phủ Thái Nguyên?
Sở Hoan lắc đầu:
- Hắn đã từng là Thiên hộ Thông Châu quân. Tên là Đoạn Tuần.
Hai mắt hắn như có hào quang:
- Ánh mắt của hắn rất khác thường. Không sai, chính là Đoạn Tuần. Hèn chi khi nhìn thấy cặp mắt kia đã có cảm giác rất quen thuộc. Quả nhiên là cố nhân.
- Nếu là Thiên hộ Thông Châu quân, vì sao lại chạy đến Thái Nguyên?
Tôn Tử Không khó hiểu hỏi:
- Thông châu cách Thái Nguyên xa như thế…
- Người này một năm trước đã chạy khỏi Thông châu.
Sở Hoan giải thích:
- Thông châu Tri châu Triệu Quảng Khánh là người Thiên Môn đạo từng mưu đồ làm phản tại Thông châu. Sau đó sự việc bại lộ, nên phải chết. Nhưng trước đó, thân phận của Đoạn Tuần cũng bị bại lộ. Khi đó chưa ai nghi ngờ Triệu Quảng Khánh mà chỉ nghi ngờ Đoạn Tuần mà thôi. Thế nhưng Đoạn Tuần đã sớm đào tẩu, cho đến nay không hề thấy tung tích. Từ đó về sau ta cũng không gặp lại.
Hắn lạnh lùng cười cười:
- Không thể tưởng được, hắn lại xuất hiện ở đây.
- Tên họ Triệu kia là người của Thiên Môn đạo, Đoạn Tuần này chắc chắn cũng là người của Thiên Môn đạo.
Tôn Tử Không cau mày:
- Thiên Môn đạo không phải là làm loạn ở đông nam? Vì sao ở An Ấp đạo cũng có người của bọn họ.
- Đám người này chỗ nào cũng có.
Sở Hoan đáp:
- Tuy nói đã thất bại trong gang tấc, nhưng thu hoạch cũng không ít. Ít nhất đã xác định Thái Nguyên phủ Hình bộ Ti có vấn đề. Bọn họ đã cùng cấu kết với Thiên Môn đạo. Hơn nữa, chuyện trọng yếu nhất là xác định Thiên Môn đạo có mưu đồ bí mật ở An Ấp đạo.
- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Thân phận đã bại lộ, cũng không cần trốn tránh nữa.
Sở Hoan lại giật mạnh dây cương:
- Trước tiên về phủ Thái Nguyên. Bây giờ người ta muốn gặp nhất là Tổng đốc An Ấp Viên Sùng Thượng.
Viên Sùng Thượng đã 40 tuổi, đang ở đỉnh cao của tinh lực. Cho tới nay, y vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt.
Y xuất thân là quân nhân. Năm đó là thị vệ thân tín bên cạnh Hoàng đệ bệ hạ. Sau khi lập quốc, bởi vì năm đó trung thành nhất mực với Hoàng đế, càng bởi vì những vết sẹo vì hộ vệ Hoàng đế mà còn lưu lại cơ thể, nên con đường làm quan của y cực kỳ thông thuận.
Y cũng không gián đoạn việc luyện võ. Mỗi sáng sớm, đều dành nửa canh giờ luyện võ ở trong phủ đệ. Theo lời y nói, luyện võ vào sáng sớm chẳng những tốt cho sức khỏe, mà sau khi luyện võ, tinh thần phấn chấn ăn sẽ ngon miệng hơn. Cho nên, xưa nay y vẫn cực kỳ chú trọng bữa sáng. Mỗi ngày, sau khi luyện võ xong, đi tới nhà ăn, nhất định bên bàn cơm phải có có món bánh bao nhân súp nổi danh bậc nhất phủ Thái Nguyên. Bánh bao lớn như thế, nhưng mỗi bữa y ăn hết hai mươi cái, cộng thêm ba bát sữa đậu nành to tướng. Ăn xong những thứ này, y còn uống một chén trà hạnh nhân do đích thân Tam di thái nấu.
Viên Sùng Thượng đang tuổi tráng niên, tinh lực dư thừa, cần được phát tiết ra ngoài. Mà y là Tổng đốc một đạo, tất nhiên sẽ không thiếu được cảnh năm thê bảy thiếp. Trong phủ của y có bốn vợ bé, hơn nữa, bên cạnh mỗi vợ bé còn có hai nha hoàn. Tất cả đều được y ân sủng. Những nữ nhân này hoàn toàn có thể giúp y thỏa mãn sinh lý. Người nắm rõ sinh hoạt của Viên Sùng Thượng không nhiều, nhưng đã biết, đều hiểu Viên Sùng Thượng không thể sống thiếu nữ nhân.
Viên đại Tổng đốc lúc này đang ăn điểm tâm tại bếp ăn của phủ Tổng đốc. Hai mươi cái bánh bao nhân súp y đã ăn hết 16 cái. Ba bát sữa đậu nành đã uống hết 2 bát. Tam di thái đêm qua được hưởng mưa móc, nên lúc này rạng rỡ đứng bên cạnh chuẩn bị dâng trà hạnh nhân cho y. Tam di thái xuất thân không cao, chỉ là một phú thương buôn trà ở phủ Thái Nguyên.
Phàm là nhà giàu có, chuyện gì cũng chú ý từng tiểu tiết. Cho dù là pha trà cũng có người chuyên môn phụ trách. Tam di thái ban đầu cũng dựa vào kỹ nghệ pha trà mà mưu sống. Về sau, khi Viên đại Tổng đốc đến thưởng trà, hai người đầu mày cuối mắt với nhau. Viên đại Tổng đốc nhìn trúng vị Trà nương dáng người thướt tha bên trong vũ mị. Chỉ hai ngày sau, vị Tam di thái này liền bước vào phủ Tổng đốc. Mỗi sáng sớm, đều dâng trà hạnh nhân cho Viên tổng đốc.