Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 739-741

Chương trước: Chương 736-738



Chương 739: Bến thuyền

Đội ngũ đều cưỡi ngựa, bởi vì trước đây đã đi qua con đường này, cho nên hết thảy đều quen đường, đội ngũ vẫn bày trận tiến về phía trước. Phía trước là hơn mười kỵ binh làm tiên phong, Sở Hoan ở trong đội ngũ, hai cánh cũng có kỵ binh di chuyển, chú ý động tĩnh hai bên.

Lúc trước đi sứ Tây Lương, không ít Cận Vệ Quân cảm thấy ít nhất trong cảnh nội Đại Tần không ai dám mạo phạm họ, thế nhưng sau đó lại gặp phải mai phục trong rừng cây, cũng may Sở Hoan sớm có an bài, mới một lần hành động đánh tan đám đạo phỉ này. Cho nên lúc này tiến tới An Ấp, Cận Vệ Quân không dám lơ là, càng thêm chú ý cẩn thận.

Tuy rằng Đại Tần hiện giờ quốc lực suy yếu, các Đạo đều có đạo tặc làm loạn, nhưng các khu vực hỗn loạn chủ yếu tại Tây Bắc và Đông Nam, còn các Đạo khác, tuy không thiếu náo loạn, nhưng tạm thời còn chưa ra hồn, quan phủ các nơi vẫn một mực toàn lực tiêu diệt hỗn loạn. Chẳng qua tuy rằng đạo phỉ không thể thành hình, vào nhà cướp của đương nhiên không thiếu, thậm chí có không ít đạo phỉ nhiều người, tuy không làm ra được chuyện lớn, nhưng đánh nhỏ vẫn có thể làm được được.

Trên đường núi từ kinh thành về phía tây cũng thuận lợi, hoàng hôn ngày hôm đó đã đến vùng ngoại ô phủ Vân Sơn. Sở Hoan cho đội ngũ dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ, cũng không dẫn bộ hạ vào thành, chỉ gọi Hiên Viên Thắng Tài tới dặn dò một phen, dẫn theo mười tên Cận Vệ Quân vào trong thành một chuyến. Hiện giờ Hiên Viên Thắng Tài cũng biết Sở Hoan nhà tại Vân Sơn, Sở Hoan đi qua quê quán, vào thăm một chút đó cũng là chuyện hợp lý.

Hắn vốn tưởng rằng sớm nhất cũng phải ngày thứ hai Sở Hoan mới trở về, nào ngờ nửa đêm Sở Hoan đã trở về, tìm Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Chúng ta tới phủ Thái Nguyên, có hai con đường thủy bộ. Nếu đi theo đường bộ, sau khi tới An Ấp sẽ gặp rất nhiều đường núi, đường lòng vòng dài hơn một chút, xem chừng sẽ tốn thêm ít nhất hai ba ngày hành trình. Nếu như theo đường thủy, có thể theo đường Kính Giang về phía bắc, có thể tới bến Phong Lâm ngoài phủ Thái Nguyên, từ Phong Lâm Độ lên bờ, không tới một ngày đường có thể tới phủ Thái Nguyên.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Hết thảy đều do đại nhân làm chủ.

Sở Hoan nghĩ nghĩ nói:

- Đi theo đường thủy, có thể tiết kiệm mấy ngày, dường như cũng thoải mái hơn đường bộ một chút… !

Hắn dừng lại, như có suy nghĩ, trong nhất thời không nói lời nào.

Sở Hoan nhớ rõ ràng lúc trước hắn đi qua đường thủy kia, xuống tại ven sông Phong Lâm Độ bên ngoài phủ Thái Nguyên, có thể tới được địa giới Tây Sơn Đạo. Kính Giang xem như một con sống lớn phía bắc đế quốc, mặt sông rộng lớn, dòng chảy uốn lượn, xuyên thẳng qua hai Đạo An Ấp, Tây Sơn. Chẳng qua chuyến đi Kính Giang lần trước cũng không lưu lại ấn tượng quá tốt cho Sở Hoan. Lâm Đại Nhi dẫn Sáp Huyết Hội, bắt cóc thê tử Kiều Minh Đường trên Kính Giang, hành khách trên thuyền liên quan trong đó, Sở Hoan và Lâm Lang cũng quen biết trong cảnh ngộ đó.

Con sông này rất dài, bởi vì có ấn tượng trong lòng, Sở Hoan cũng đang do dự phải chăng thuận theo Kính Giang tiến về phía bắc. Cá nhân hắn không sợ xảy ra biến cố, chẳng qua Sở Hoan hiểu được, binh sĩ Cận Vệ Quân phần lớn là người phương bắc, cưỡi ngựa không nói chơi, lần này quan binh đi theo hộ tống, gần như đều là cao thủ trên ngựa, nhưng đều không hiểu bơi lội, trên ngựa là hảo hán, trên thuyền là gà mờ rồi.

Tuy rằng đường bộ phải tốn hơn mấy ngày đường, nhưng vứt bỏ đường bộ đi đường thủy là tự rước sở đoản, tuy Sở Hoan không cảm thấy có người dám ra tay với hai trăm tên Cận Vệ Quân trên Kính Giang, thế nhưng trong lòng vẫn hơi băn khoăn.

- Nếu đã như vậy, thì theo đường thủy đi.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Thoạt nhìn đại nhân có lo lắng, chẳng lẽ cảm thấy có người dám ra tay với chúng ta trên Kính Giang sao?

Sở Hoan lo nghĩ, Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Đại nhân không cần phải lo lắng, cho dù có thổ phỉ trên sông, mạt tướng lại cảm thấy chúng không dám tự tìm đường chết.

Gã mọc một thỏi bạc từ trong lòng ra, cười tủm tỉm nói:

- Đại nhân, nếu không chúng ta đánh cuộc, gặp gỡ cướp trên sông, hai mươi lạng bạc này thuộc về ngài, nếu trên đường bình an, sau khi lên bờ, đại nhân thua ta hai mươi lạng bạc.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Nếu đi theo đường thủy, như vậy trước xế chiều ngày mai chúng ta tới Kính Giang. bờ Kính Giang cũng có một bến thuyền, bình thường đều là thuyền quan, sau khi ta vào thành, gặp Thống chế Cấm Vệ Quân phủ Vân Sơn là Vệ Thiên Thanh, hắn đã phái người tới bến thuyền, an bài đội thuyền cho chúng ta.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu tán thưởng.

Sáng sớm ngày tiếp theo, đội ngũ lên đường, không tới nửa buổi chiều đã tới bờ Kính Giang. Bến thuyền bờ sông Kính Giang chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể tìm được, đây là một bến thuyền quy mô không nhỏ, do Thủy Vận Thự thuộc Hộ Bộ Ti phủ Vân Sơn phụ trách, quan viên Thủy vận lệ thuộc Hộ Bộ Ti, quanh năm phụ trách điều chuyển đội thuyền ở nơi này.

Lúc đoàn người Sở Hoan tới đây, đám quan viên phụ trách thủy vận đã sớm chờ tại chỗ này. Trưởng quan cao nhất tại bến tàu là Độ Thừa, phẩm cấp cũng không cao, Sở Hoan là Hộ bộ Thị Lang, là thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của y, đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy quan viên đẳng cấp cao như vậy của Hộ bộ. Y chú ý cẩn thận, trước khi Sở Hoan đến, y đã sớm phái người dọn dẹp sẵn bến tàu, tuy nhận được tin tức Sở Thị lang đại nhân chỉ muốn lên thuyền rời đi từ bến tàu, nhưng y vẫn hi vọng bến tàu này có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho Thị lang đại nhân. Đối với những quan viên cấp thấp tại địa phương mà nói, có đôi khi một câu nói của quan lớn có thể thay đổi vận mệnh của hắn.

Kính Giang vốn không nhỏ, số lượng đội thuyền cũng không ít, tuy rằng có không ít thuyền đã rời khỏi bến, nhưng Độ Thừa vẫn dốc toàn lực điều động bốn chiếc thuyền lớn.

Sở Hoan nhìn thấy bốn chiếc thuyền lớn này, mới hiểu được cái gì gọi là thuyền quan chính thức, so với tàu chở khách lần trước ngồi, thuyền quan còn hùng vĩ hơn rất nhiều, một chiếc thuyền dễ dàng chứa được hơn trăm người, thật sự sắp xếp vào bốn con thuyền, chỉ sợ năm sáu trăm người cũng không tồn tại vấn đề.

Bốn chiếc thuyền quan đã thu dọn sạch sẽ, thậm chí vì lấy lòng Thị lang đại nhân, mỗi chiếc thuyền đều phân phối đầu bếp cùng người chèo thuyền, hơn nữa trước đó đã chọn mua không ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết, các loại đồ ăn càng không cần phải nói, ngay cả rau quả mùa này hiếm có cũng được phân phối. Trước kia Sở Hoan cũng khôi coi trọng phô trương, hắn là loại người bình thường sinh hoạt rất tùy ý, lúc này rốt cuộc hiểu được chỗ tốt thân là quan lớn, hết thảy đều có người chuẩn bị thỏa đáng, so với suy nghĩ của mình còn tốt hơn nhiều lắm. Cho tới giờ hắn vẫn không rõ một đạo lý, cấp dưới làm việc cho thủ trưởng, cho tới giờ đều dốc toàn lực, hiệu quả làm việc không thể thấp hơn với mong đợi của cấp trên, thậm chí không thể giống như mong đợi của thủ trưởng, chỉ có vượt qua mong đợi của thủ trưởng mới có thể đạt được thưởng thức.

Thân phận Sở Hoan không tầm thường, cho nên lúc an bài, đội thuyền của Sở Hoan cũng không an bài bao nhiêu người, ngoại trừ Sở hoan cùng Tôn Tử Không và hai gã lạc đà khách, còn bố trí bốn gã Cận Vệ Quân trên con thuyền này, ngoài ra còn hai gã đầu bếp và bốn người chèo thuyền. Một chiếc thuyền có thể dung nạp hơn trăm người, chỉ có mười mấy người bên trên, có vẻ càng rộng lớn, thậm chí hơi quạnh quẽ.

Chiếc thuyền của Sở Hoan xếp thứ hai, chiếc đầu tiên chính là thuyền của Hiên Viên Thắng Tài, trên thuyền kia có gần trăm người, chiếc thuyền thứ ba có hơn hai mươi người, an bài phần lớn ngựa trên con thuyền thứ ba, chiếc thuyền cuối cùng ngoại trừ bảy tám mươi tên quan binh Cận Vệ Quân, ngựa còn lại đều dàn xếp bên trên.

Một đám quan viên tận tâm tận lực tại bến tàu như vậy, Sở Hoan không thiếu được an ủi vài câu, tán dương vài câu. Đám người kia lập tức mở cờ trong bụng, mãi đến khi bốn chiếc thuyền quan giương buồm tiến về phía bắc, mọi người vẫn đi theo bờ sông tiễn mấy dặm đường, lưu luyến không rời, chỉ mong mấy dặm đường đưa tiễn này, Thị lang đại nhân có thể nhớ kỹ một chút.

Tuy nói Kính Giang uốn lượn khúc chiết, nhưng đoạn sông từ bến tàu Tây Sơn tới bến Phong Lâm An Ấp lại không ngừng mở nhánh, chỉ cần tiến thẳng hướng bắc, hết thảy đều thuận lợi mà nói, ba bốn ngày là tới được bến Phong Lâm.

Ban đầu rời khỏi bến tàu, hai bờ sông rộng lớn bằng phẳng, nhìn được rất xa, đợi đến lúc hai bên bắt đầu xuất hiện rừng núi, sắc trời đã tối đen.

Đám đầu bếp từ lúc mới lên thuyền đã bắt đầu chuẩn bị cơm canh, mấy chiếc thuyền khác ăn cơm tập thể, còn chiếc thuyền của Sở Hoan an bài rất phong phú, tay nghề của đầu bếp hiển nhiên cũng giỏi hơn đầu bếp trên mấy con thuyền khác. Đồ ăn đưa lên, sắc hương vị đều đủ, xem ra đám quan viên bến tàu kia cũng tốn tâm tư. Tuy rằng Sở Hoan thân phận tôn quý, chẳng qua xưa nay hắn không có cái giá gì, sai Tôn Tử Không mang theo hai gã lạc đà khách tuần tra bên ngoài thuyền, lại để bốn gã binh sĩ Cận Vệ Quân khác vào khoang thuyền cùng dùng cơm. Trước đây mấy tên Cận Vệ Quân này cũng hộ tống Sở Hoan tới Tây Lương, biết rõ vị Sở đại nhân này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng làm việc lại thành thục lão luyện, đáng quý nhất là đối xử hòa ái với mọi người, hiện giờ là Hộ bộ Thị lang, vẫn cùng dùng cơm với binh sĩ bình thường, ban đầu mấy người còn hơi câu thúc, nhưng Sở Hoan nói dăm ba câu, mọi người liền thả lỏng hơn.

Đợi đến lúc mấy người dùng cơm xong, đám người Tôn Tử Không thay phiên tiến tới, ngay cả người chèo thuyền, Sở Hoan cũng đối xử như nhau, phái người đưa đồ ăn tới.

Thuyền quan có buồng nhỏ độc lập trên thuyền, bên trong đã sớm chuẩn bị sẵn giường chiếu đệm chăn, đầy đủ mọi thứ sinh hoạt. Sở Hoan xuyên qua cửa sổ buồng nhỏ trên tàu, có thể trông thấy mặt sông lăn tăn. Hắn chắp hai tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, bầu trời vẫn có mặt trăng lưỡi liềm, ánh trăng chiếu xuống, gió thu nhẹ nhàng, mặt sông sóng vỗ, dưới ánh trăng, mặt nước lăn tăng, một vầng trăng sáng chiếu lên mặt sông.

Sở Hoan nhìn mặt sông suy nghĩ xuất thần, từ đầu đi trên sông này, hắn đương nhiên không khỏi nghĩ tới cảnh ngộ gặp phải trên sông lúc trước, mà hình ảnh Lâm Đại Nhi hiện lên trong đầu hắn.

Hắn chỉ nhớ rõ khuôn mặt tuy xinh đẹp như từ đầu đến cuối đều lạnh như băng của Lâm Đại Nhi, hiện giờ nhớ lại, dường như mấy lần nhìn thấy Lâm Đại Nhi, Lâm Đại Nhi đều có vẻ đầy bụng tâm sự, lần cuối cùng nhìn thấy Lâm Đại Nhi là ở thành Thông Châu, lần đó Lâm Đại Nhi cùng một người nam nhân khác giả trang thành người bán cá xuất hiện trong thành Thông Châu, lúc ấy Sở Hoan vốn có thể bắt nàng, nhưng lại nhớ tới đồng bạn Lâm Đại Nhi đều táng thân trong tay quan binh, cuối cùng thả cho nàng một con ngựa, thực sự không biết tình hình hiện giờ của nàng thế nào.

Thật ra Sở Hoan cũng không quá để ý Lâm Đại Nhi sống hay chết, thế nhưng viên đá màu đỏ lấy được trên người Lâm Đại Nhi lại khiến Sở Hoan một mực hoài nghi trong lòng.

Lúc đầu Sở Hoan lấy được viên đá màu đỏ, chỉ cảm thấy kỳ quái, thậm chí cảm thấy được đó là tín vật trên người Lâm Đại Nhi, cũng không nghĩ nhiều. Thế nhưng sau này viên đá màu trắng trogn tay Hiên Viên Thiệu và viên đá màu xanh lá trong tay Doanh Nhân liên tục xuất hiện, lại khiến cho Sở Hoan cảm thấy rất quái dị. Hiên Viên Thiệu là dũng tướng của đế quốc, Doanh Nhân là Hoàng tử đế quốc, mà thân phận của Lâm Đại Nhi, nói dễ nghe một chút là nữ hiệp đi lại trên giang hồ, nói không dễ nghe chính là thổ phỉ giặc cỏ, ba viên đá của ba người này rốt cuộc có liên hệ gì? Hiện giờ Sở Hoan cũng hơi hứng thú đối với lai lịch thân phận Lâm Đại Nhi, có thể liên quan tới Hiên Viên Thiệu thậm chí là Doanh Nhân, chẳng lẽ Lâm Đại Nhi thật sự là nữ phỉ lưu lạc giang hồ?

Chương 740: Đêm mưa

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên, Sở Hoan đứng ở đầu thuyền, nước sông liên miên, trong lúc bất tri bất giác, đã xuyên giữa núi, hai bên bờ sông đều là núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp tuy lá đã tàn lụi nhưng vẫn bao trùm dãy núi, cây cối giống như phi lao dựng thẳng hai bờ sông Kính Giang, cỏ dại bụi gai hai bên bờ cũng đã khô héo, bụi cỏ lau cũng vàng khô.

Đêm qua Sở hoan tu luyện Long Tượng Kinh hơn nửa đêm, hắn đã đột phá Chiếu Luân, Phù Trần hai Đạo, hôm nay đang cố gắng tu luyện tầng thứ ba Tịnh Thổ Đạo. So với hai Đạo trước, tu luyện Tịnh Thổ Đạo phản ứng rõ ràng và chậm rãi hơn rất nhiều, lúc tu luyện làn da có cảm giác căng cứng, dường như đang bị lôi kéo, thời gian dài thậm chí có cảm giác làn da muốn nứt ra, chẳng qua so với sự thống khổ lúc tu luyện hai Đạo khác, Đạo này Sở Hoan lại có thể nhịn được.

Hắn không biết khi nào có thể đột phá Đạo này, tu luyện Long Tượng Kinh, tuy rằng lúc đầu La Đa cũng không nói rõ như nào mới tính đột phá một tầng, nhưng đã trải qua gần một năm, Sở Hoan cũng đã lục lọi ra một số bí quyết, chỉ cần lúc tu luyện, phản ứng tu luyện mang tới không còn lại gì, cũng giống như đã không còn tác dụng phụ, là đột phá một tầng.

Hiện giờ tu tập dựa theo tập pháp tu luyện hai Đạo trước đã không tồn tại loại cảm giác thống khổ, hiện giờ Sở Hoan hiểu rõ, đợi lúc tu luyện Tịnh Thổ Đạo, một khi loại cảm giác da căng cứng xé rách này biến mất, thì giống như đã đột phá thành công Đạo thứ ba. Lúc hai Đạo trước chưa đột phá, trước đó Sở Hoan cũng không biết sau khi đột phá sẽ có tác dụng phụ thế nào, nhưng hiện giờ tu luyện Tịnh Thổ Đạo, Sở Hoan hiểu rõ trong lòng, một khi tu luyện thành công, chắc chắn làn da sẽ xuất hiện biến hóa rất lớn.

Lúc trước La Đa đã từng nói, võ học đỉnh phong, phải đạt tới mình đồng da sắt. Sở Hoan đương nhiên đã nghe qua danh từ này, chẳng qua vẫn cảm thấy chỉ là từ ngữ khoa trương. Nhưng hiện giờ hắn đã dần tin tưởng, trong thế giới võ học, quả thực có khả năng đột phá cực hạn thân thể. Hiện giờ hắn có thể không hô hấp trong thời gian dài, thời gian nhiều hơn người thường mấy lần. Cốt cách của hắn còn có công năng tự chữa trị mạnh mẽ, nếu như không phải kinh nghiệm bản thân Sở Hoan, hắn cũng cảm thấy điều này thực sự là nói chuyện trên trời.

Long Tượng Kinh có tám Đạo, hiện giờ Sở Hoan chưa đột phá ba Đạo đã cảm giác được diệu dụng thần kỳ của vô song bảo điển. Hắn không biết sau khi đột phá toàn bộ tám Đạo sau, thân thể của mình sẽ trở nên khủng bố thế nào, nhưng hắn biết rõ, muốn thực sự đột phá tám Đạo Long Tượng Kinh, chỉ sợ từ xưa tới nay chưa mấy người có thể làm được.

Mỗi khi tu luyện Long Tượng Kinh xong, trong đầu Sở Hoan đều tái diễn cũng một vấn đề, vô song bảo điển quý giá như thế, vì sao La Đa muốn truyền thụ cho mình, hơn nữa lúc trước truyền thụ Long Tượng Kinh có vẻ lạnh nhạt khác thường, thậm chí không có danh nghĩa thầy trò. Lúc trước hắn cũng lơ đễnh, nhưng hiện giờ biết rõ Long Tượng Kinh này cực kỳ quý giá, nếu như thế nhân biết rõ sự tồn tại của Long Tượng Kinh, những người tập võ kia chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào vì nó.

La Đa tùy tiện truyền thụ Long Tượng Kinh cho Sở Hoan, Sở Hoan đã từng cho rằng La Đa có quỷ kế trong lòng, muốn mượn Long Tượng Kinh hại hắn. Nhưng suy nghĩ này đã sớm biến mất, hiện giờ hắn chỉ tràn ngập nghi hoặc, vô song bảo điển như vậy, tại sao La Đa lại truyền thụ cho mình, bề ngoài của La Đa rõ ràng không phải người Trung Nguyên, vậy tại sao hắn lại xuất hiện tại Trung Nguyên? Lúc trước nhận thức La Đa trong tửu phường của Lâm Lang, dùng võ công huyền diệu của La Đa, chỉ sợ trong thiên hạ không mấy người là địch thủ, vì sao hắn phải ẩn mình giả câm giả điếc trong tửu phường Hòa Thịnh Tuyền?

Hết thảy đối với Sở Hoan mà nói, đều là câu đó. Sở Hoan cảm thấy hơn một năm này, bí ẩn trong lòng hắn ngày càng nhiều, vô số bí ẩn lại không thẻ tìm thấy đầu mối.

Hắn không biết hiện giờ La Đa ở nơi nào, càng không biết trong đời còn có thể gặp lại người râu quai nón quái dị kia.

Thuyền đi một ngày, gió êm sóng lặng, dựa theo giới thiệu của người chèo thuyền, trước sáng sớm ngày mai sẽ có thể tiến vào cảnh nội An Ấp Đạo, vào đường sông cảnh nội An Ấp Đạo, thuận theo dòng chảy, tối đa ba ngày chắc chắn có thể tới bến Phong Lâm.

Hôm qua trắng sáng, nhưng sao tính được số trời, lúc xế chiều, dường như bầu trời còn rất đẹp, lúc sắp tối bầu trời u ám, một lát sau mưa nhỏ tí tách nổi lên.

Câu cửa miệng nói hay, mưa lớn nhất thời, mưa nhỏ qua đêm, mưa nhỏ không ngừng tí tách, đám quan binh trên mấy quan thuyền đều chen vào trong khoang.

Lúc này đã bắt đầu mùa đông, tuy mưa không tính lớn, nhưng mưa rơi lên người cũng rất lạnh lẽo. Lôi Hỏa Kỳ Lân của Sở Hoan cũng được dẫn vào khoang thuyền của mình, phòng trên thuyền quan rất lớn, chứa mấy chục người căn bản không có vấn đề gì, con thuyền này của Sở Hoan càng thêm rộng rãi, Lôi Hỏa Kỳ Lân tiến vào phòng nhỏ trên thuyền, không gian dư xài.

Mưa nhỏ vừa đổ, gió liền ngừng, thuyền buồm không gió không đi được, mấy con thuyền đều dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.

Sắc trời tối đen, trong khoang thuyền thắp đèn dầu, Sở Hoan đứng trước cửa khoang nhìn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, Tôn Tử Không tiến tới sau lưng cười nói:

- Sư phó, thời tiết này kỳ thật rất thích hợp đánh cá!

- Ồ?

- Mưa to vừa tới, cá trong nước sẽ ngoi lên thở.

Tôn Tử Không cười ha ha nói:

- Nếu lúc này có một tấm lưới, ta thả một lưới chắc chắn có thể lôi lên một lưới cá.

Sở Hoan cười nói:

- Ngươi muốn ăn cá, dường như trên thuyền cũng có.

- Cái đó khác nhau.

Tôn Tử Không lắc đầu nói:

- Cá bắt từ dưới nước lên, vô cùng tươi ngon… !

Gã nhìn Sở Hoan, giọng nói đột nhiên dừng lại, thấy Sở Hoan thần sắc cổ quái, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, liền thấy Sở Hoan bước nhanh ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, cũng không để ý mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đi thẳng tới đầu thuyền. Tôn Tử Không vội vàng đuổi theo, hỏi:

- Sư phó, làm sao vậy?

Sở Hoan đặt hai tay lên thành thuyền, mắt nhìn về phía trước, cũng không chớp mắt. Hai mắt hắn sáng ngời có thần, lại rét lạnh đáng sợ, xoay mạnh người lại, gọi người chèo thuyền:

- Đánh chiêng!

Trong lúc nhất thời người chèo thuyền cũng không biết xảy ra chuyện gì, gã biết rõ đánh chiêng là ước định lúc trước, một khi bất cứ chiếc thuyền nào có tình huống, liền đánh chiêng liên hệ với thuyền khác, tiếng chiêng bên này vang lên, tuy rằng tiếng mưa rơi tiếng gió không nhỏ, tiếng chiêng vẫn truyền tới từ đầu thuyền. Chỉ trong chốc lát, đuôi thuyền phía trước lập tức xuất hiện một đám người, có người thắp đèn lồng. Thị lực Sở Hoan cực kỳ lợi hại, mặc dù phòng ngừa đội thuyền đi lại quá gần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách giữa hai thuyền cũng có một đoạn, nhưng Sở Hoan vẫn mơ hồ chứng kiến Hiên Viên Thắng Tài.

- Đại nhân, phía trước hỏi chúng ta là đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy gã chèo thuyền phía trước đưa tay ra hiệu, người chèo thuyền bên cạnh Sở Hoan lập tức nói.

- Nói cho Hiên Viên tướng quân, coi chừng đáy thuyền.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Dưới đáy thuyền bọn họ có người.

Hắn quay lại phân phó:

- Mọi người cẩn thận đề phòng, có biến.

Ngay từ đầu, Tôn Tử Không không biết vì sao Sở Hoan đột nhiên căng thẳng như vậy, nghe thấy vậy lắp bắp kinh hãi. Lúc này mưa liên tục trút xuống mặt ao, bắn tung tóe lên như cánh hoa, nên rất khó nhìn thấy dưới sông có gì khác thường. Gã cũng không thấy trước mặt thuyền có động. Nhưng sau Sở Hoan hạ lệnh, quân Cận Vệ và lạc đà khách đã rút đao ra, sẵn sàng nghênh địch.

Người chèo thuyền của Sở Hoan lại ra ký hiệu với thuyền bên kia, quan binh phía trước thuyền bắt đầu cảnh giác đề phòng. Sớm đã có người tản ra khắp nơi, bám vào mạn thuyền nhìn xuống mặt sông. Sở Hoan nhíu mày, nghĩ đến đằng sau còn có hai chiếc thuyền, lập tức bảo người chèo thuyền tiếp tục ra hiệu cho bọn họ.

Sở Hoan đứng ở khoang thuyền ra nhìn phía trước, vốn cũng không muốn quá mức chú ý, chỉ là trong khoảnh khắc, chợt thấy trước mặt như có cái gì đó lóe lên. Hắn phản ứng cực nhanh, bên trong làn mưa mờ mịt, tựa hồ như thấy bên cạnh mạn thuyền phía trước có bóng người đang nháy động. Cái bóng đó giống như con thạch sung dán vào mạn thuyền. Ngay từ đầu Sở Hoan còn tưởng là mình bị hoa mắt, đợi đến lúc hắn đi ra phía trước nhìn kỹ hơn, thì cái bóng kia đã biến mất trong mặt nước bên cạnh đáy thuyền.

Cũng may là thị lực của Sở Hoan cực tốt. Nếu là người khác, trong đêm mưa mờ mịt, tuyệt đối không thể phát hiện được. Bóng dáng kia hiển nhiên cũng không lường tới có người đứng trên thuyền phía sau phát hiện ra mình. Sở Hoan sau khi nhìn thấy người nọ xuống nước, ý nghĩ đầu tiên là địch nhân, sau đó, chợt nghĩ nếu đối phương đã lặn xuống nước thì rất có khả năng nhân cơ hội này mà đục thủng thuyền.

Nếu như không phải lúc trước đã trải qua cảnh này, Sở Hoan cũng không nghĩ ra nhanh như vậy. Lần trước, đám Lâm Đại Nhi cưỡng ép tàu chở khách, cũng mai phục ở đáy thuyền.

Trong đầu Sở Hoan chợt lóe lên hình ảnh lâm Đại Nhi. Chẳng lẽ lại là đám Lâm Đại Nhi bản tính không thay đổi? Lại đang hoành hành ở sông Kính giang? Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Hắn biết rõ, toàn đảng của nàng ta đã bị diệt, còn lại không mấy người. Dùng thực lực của Lâm Đại Nhi bây giờ, căn bẳn không có khả năng động thủ với đội tàu. Hơn nữa, lúc trước, Lâm Đại Nhi tấn công thuyền mục đích là bắt cóc Kiều phu nhân làm con tin, cứu đồng bạn. Lần nảy đội tàu là quân Cận Vệ. Có lẽ nàng ta sẽ không có hứng thú.

Loan đao của Sở Hoan vẫn ở bên hông, không rút ra. Hai tay hắn nắm chặt, thái độ lạnh lùng. Bốn chiếc thuyền này rõ ràng là thuyền quan lại, hơn nữa, người trên thuyền đều mặc áo giáp quan binh. Đối phương đã ra tay, chắc chắn là đã biết trên tàu là quân Cận Vệ. Đối phương nếu dám rat ay, như vậy, tất nhiên là nhằm vào quan binh. Hơn nữa, dám động thủ với hơn 200 tên quận Cận Vệ, thực lực của đối phương nhất định cũng không yếu. Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hoan thật sự không đoán ra tầm cỡ của đối phương. Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên mặt sông, hai mắt phát lạnh.

Lúc này vô luận là đội thuyền phía trước, hay hai chiếc thuyền phía sau, đều đã bắt đầu hành động. Tín hiệu truyền đi, quan binh trên thuyền đã ghé vào mạn thuyền, tay cầm chuôi đao, sẵn sàng đón quân địch. Mưa rơi không nhỏ, tình hình ở dưới mặt sông thế nào không thể thấy được. Hơn nữa, quan binh Cận Vệ quân phần lớn không giỏi bơi, nên lúc đó không ai dám xuống nước. Sở Hoan đứng ở đầu thuyền, gã chèo thuyền theo sát bên cạnh, giữ liên lạc với người chèo thuyền phía trước.

Trong lúc đó, Sở Hoan thấy con thuyền phía trước bắt đầu chòng chành. Hắn cả kinh. Quan binh trên thuyền hiển nhiên cũng có cảm giác thuyền chao đảo. Tuy binh sĩ Cận Vệ quân cũng không sợ chuyện đánh nhau, nhưng trong đêm mưa đột nhiên phát sinh chuyện quỷ dị như thế, vẫn khiến cho mọi người căng thẳng lo lắng. Con thuyền kia lắc lư một cái, đã có người thất kinh la lên. Sở Hoan cảm thấy phía trước bóng người chớp động, sau một lát, từ con thuyền phía trước bắt đầu xôn xao náo loạn. Lại thấy ở đuôi thuyền có bóng người chạy tán loạn. Người chèo thuyền bên cạnh Sở Hoan nói:

- Đại nhân, phía trước truyền tín hiệu, đáy thuyền của bọn họ đã bị đục thủng nhiều chỗ. Nước bắt dàu tràn vào.

Sở Hoan nắm chặt hai tay. Nếu nói đáy thuyền đã bị đục thủng, như vậy chứng tỏ đối phương đã sớm xuất hiện ở đáy thuyền. Hơn nữa, trước khi mình phát hiện động tĩnh của đối phương, thì đã có người lặn xuống dưới đục đáy thuyền từ trước rồi. Đối phương hiển nhiên nhân lúc trời mưa to mà hành động. Tiếng gió rít, tiếng mưa lộp độp, trộn với tiếng người nói lao xao đã át tiếng đục thuyền phía dưới. Mọi người đúng là không phát hiện ra địch nhân đã sớm tiếp cận thuyền…

Chương 741: Giương đông kích tây

Hiên Viên Thắng Tài cũng không kinh hoảng, đối với gã mà nói, chỉ sợ không có việc gì, có chuyện xảy ra đúng là lúc thi triển thân thủ. Sở Hoan truyền tín hiệu đến, nói đáy thuyền có người, gã còn hơi kỳ quái. Chẳng qua đối với Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài có vài phần kính sợ, biết rõ Sở Hoan sẽ không bày trò đùa giỡn này trong lúc rảnh rỗi, gã liền phân phó quan binh tản ra chung quanh, chú ý đáy thuyền.

Lúc trước gã đánh cuộc với Sở Hoan, trước kia Sở Hoan đã băn khăn đi theo đường thủy sẽ có bất trắc, chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài tràn đầy tự tin, cảm thấy không ai dám ra tay trên đầu thái tuế. Lúc này thật sự gặp phải, Hiên Viên Thắng Tài cũng không hề tiếc nuối, dù sao cũng chỉ là đánh cuộc hai mươi lạng bạc, nếu thật sự là loạn phỉ tập kích, trước khi tới An Ấp tiêu diệt một đám trộm cướp cũng là chuyện cực kỳ vui vẻ.

Gã tự mình dẫn người vào buồng nhỏ trên tàu, nạy sàn thuyền lên, phía dưới khoang thuyền tối mịt, một gã binh sĩ Cận Vệ Quân nhảy xuống khoang đáy trước, Hiên Viên Thắng Tài mới vươn tay cầm một chiếc đèn lồng tới, chiếu xuống bên dưới, đột nhiên cảm thấy con thuyền dường như chấn động một cái, tên binh sĩ phía dưới thất thanh kêu lên:

- Không tốt, Vân úy đại nhân, bên dưới nước tràn vào rồi... !

Hiên Viên Thắng Tài lắp bắp kinh hãi, nhảy xuống. Mấy người còn lại lập tức nhảy xuống theo, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu, phát hiện khoang đáy boong tàu xuất hiện vài lỗ thủng, có lớn có nhỏ, nước sông đang ồ ạt tràn vào trong buồng nhỏ trên tàu.

Trong lúc Hiên Viên Thắng Tài giật mình, đột nhiên khoát tay, thanh đại đao trong tay ném đi như sao băng, bắn vào một lỗ thủng. Trong khi mọi người kinh hãi, chợt nghe được tiếng nước, một tên binh sĩ phi thân tiến tới, liền thấy nước chỗ đó đã nhuộm đỏ, mới biết Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên xuất đao, là nhìn thấy lỗ thủng dưới đáy trước mắt có người.

- Nhanh chóng sai người chặn lỗ thủng.

Hiên Viên Thắng Tài lúc này quả thật hơi kinh hãi, tuy rằng Cận Vệ Quân trên thuyền này đều anh dũng thiện chiến, thế nhưng đều không biết bơi, đao thật thương thật chém giết thổ phỉ, binh sĩ Cận Vệ Quân dùng một địch ba cũng không nói chơi, thế nhưng nếu chiếc thuyền này thật sự bị nước tràn vào thậm chí chìm xuống, như vậy đám vịt trên cạn dũng mãnh thiện chiến này sẽ không có đất dụng võ, thậm chí có khả năng táng thân đáy sông.

- Có người biết bơi hay không?

Hiên Viên Thắng Tài lớn tiếng kêu lên:

- Người nào biết bơi, cùng ta xuống dưới bắt địch... !

Lúc này đã có người lên buồng nhỏ trên tàu gọi người xuống chặn lỗ thủng, hơn mười người nhanh chóng nhảy xuống từ phía trên, tuy rằng những người này gặp phải khó khăn, nhưng đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, không chút kinh hoảng hỗn loạn, ngay ngắn trật tự. Người chèo thuyền được tìm ra đầu tiên, họ ở trên thuyền quanh năm, biết rõ tu sửa thuyền thế nào, dưới sự chỉ huy của vài tên chèo thuyền, Cận Vệ Quân nhanh chóng tìm tấm ván gỗ tới chặn lỗ thủng, một nhóm người thì lấy thùng nước trên thuyền, múc từng thùng nước sống ồ ạt tràn vào trong buồng nhỏ truyền ra ngoài.

Phân công tự động, có người chặn lỗ thủng, đương nhiên cũng có người phải nghênh chiến địch tới. Một số ít quan binh Cận Vệ Quân biết bơi đã nhanh chóng cởi bỏ khôi giáp, cần đại đao xuống nước từ lỗ thủng bên trong, lúc này đã sắp vào đông, nước sông lạnh buốt, nhưng lúc này đã không thể để ý điều này. Hiên Viên Thắng Tài cởi bỏ khôi giáp, cũng muốn xuống nước, lại bị hai gã Cận Vệ Quân giữ chặt, khuyên can:

- Đại nhân, tình hình dưới nước không rõ, không thể tùy tiện mạo hiểm.

Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ bổn tướng còn sợ họ sao?

- Vân úy đại nhân, cũng không phải như vậy.

Bộ hạ khuyên nhủ:

- Địch tới rốt cuộc lai lịch thế nào, chúng ta còn chưa rõ ràng lắm, họ có bao nhiêu người, chúng ta càng không biết, đại nhân đứng đầu mọi người, thời điểm này không nên xảy ra chuyện, liên quan đại cục, kính xin Vân úy đại nhân nghĩ lại.

Hiên Viên Thắng Tài nghĩ thầm lời này không sai, đã dám ra tay với Cận Vệ Quân, địch tới tuyệt đối không phải hạng đơn giản, chỉ sợ nhân số cũng không ít. Dưới đáy nước rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân, hiện giờ còn không rõ ràng lắm, Cận Vệ Quân hiện giờ thân ở trên sông, tình thế nguy cấp, bản thân mình cũng không thể sính cái dũng của thất phu. Lúc này có gần mười tên Cận Vệ Quân tiến vào trong nước, những người khác đều nhanh chóng xử lý lỗ thủng.

Hiên Viên Thắng Tài thầm nghĩ đám địch nhân này quả thực âm hiểm, khoang thuyền dưới đáy này không có người, hơn nữa đang đêm mưa gió, cho dù phía dưới đáy có đục lỗ, người bên trên cũng không nghe được động tĩnh dưới đáy. Đối phương lựa chọn thời cơ rất có lợi cho họ, xem ra đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Gã đang suy nghĩ lai lịch đối phương, đúng lúc đó hai hàng lông mày nhíu chặt, thất thanh nói:

- Không tốt!

- Đại nhân làm sao vậy?

- Chỉ sợ chúng ta bị lừa rồi.

Hiên Viên Thắng Tài lập tức đi tới cửa hầm:

- Sở đại nhân, Sở đại nhân bên kia... bọn chúng đang giương đông kích tây... nhanh, Sở đại nhân nguy hiểm... !

Sở Hoan lúc này đứng trên đầu thuyền, chứng kiến bóng người Hiên Viên Thắng Tài chớp động bên kia, thuyền quan kia đung đưa, biết rõ đáy thuyền chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Hắn thần sắc lạnh lùng, đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng, Sở Hoan quay đầu lại, người chèo thuyền đầu đội mũ rộng vành mặc áo tơi đang bước nhanh tới, là người chèo thuyền Sở Hoan phái tới đuôi thuyền thông báo thuyền sau, không đợi người chèo thuyền tới gần, hắn hỏi:

- Tình hình đằng sau thế nào?

Người chèo thuyền kia bước nhanh tới, nói:

- Đại nhân yên tâm, hết thảy... !

Lời nói chưa dứt, người này đột nhiên vươn một tay, trong tay bỗng xuất hiện một thanh dao găm sắc bén, đâm thẳng về phía Sở Hoan.

Bên người Sở Hoan còn có Tôn Tử Không và hai gã Cận Vệ Quân, một người chèo thuyền khác khác đứng bên mạn thuyền, chẳng qua đều cách một đoạn, ai cũng không nghĩ ra người chèo thuyền này đột nhiên ra tay với Sở Hoan.

Tôn Tử Không thất thanh nói:

- Sư phó coi chừng... !

Lời còn chưa dứt, dao găm của người chèo thuyền kia đã cách ngực Sở Hoan trong gang tấc.

Người chèo thuyền kia mắt thấy sẽ đắc thủ, đầu ngẩng lên, hai mắt lạnh lùng. Lúc này Sở Hoan nhìn rõ ràng, người này không phải người chèo thuyền phái đi lúc trước, mà là một người hoàn toàn khác.

Dao găm gần trong gang tấc, khóe miệng Sở Hoan lộ ra nụ cười lạnh. Hắn không né không tránh, lúc người chèo thuyền kia đang vui mừng, đột nhiên cảm giác được cổ tay bị xiết chặt, mũi dao găm đã dán vào vạt áo Sở Hoan, trong nháy mắt này cổ tay gã đã bị Sở Hoan chế trụ. Người chèo thuyền chấn động, vạn lần không ngờ phản ứng của Sở Hoan lại kinh người như thế, càng không nghĩ tới tốc độ của Sở Hoan cũng khiến người ta sợ hãi như vậy. Gã không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe Sở Hoan nghiêm nghị quát:

- Muốn chết... !

Hắn nâng một chân lên, lúc chế trụ dao găm của đối phương, đã đá một cước vào bụng dưới người này.

Người nọ cảm thấy bụng mình dường như bị trâu rừng hồng hoang đụng vào, cả người bay ra ngoài, rầm một tiếng rơi trên boong thuyền, phun ra một ngụm máu tươi, đã nửa chết nửa sống.

Hai gã Cận Vệ Quân đã nhào tới, lúc này trên thuyền gần đó truyền tới tiếng hô:

- Đại nhân cẩn thận, có địch đột kích... !

Là lạc đà khách tuần tra phát hiện tung tích địch, hô lên tiếng, bên kia cũng đã động thủ.

Hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân tiến lên muốn bắt thích khách giả dạng người chèo thuyền kia, chưa tới gần chợt nghe được động tĩnh vang lên hai bên, nhìn trái phải liền thấy năm sáu người trèo lên hai bên mạn thuyền, đều mặc thủy y bó sát người, che mặt. Bay qua mạn thuyền, không nói hai lời, cũng mặc kệ tên thích khách nằm trên mặt đất, tất cả đều không nói một lời xông về phía Sở Hoan.

Lúc này Sở Hoan đã biết rõ trong lòng, tối nay gặp chuyện trên sông, mục tiêu của đối phương rõ ràng cho thấy hướng về phía mình.

Xem ra mạng mình xung với Kính Giang, đây là lần thứ hai mình đi trên Kính Giang, thế nhưng hai lần đều gặp phải biến cố.

Lúc xuất phát, mọi người để ý tới thân phận Khâm sai của Sở Hoan, cho nên cố gắng an bài mọi người trên thuyền khác, cho Sở Hoan không gian rộng rãi và hoàn cảnh yên tĩnh.

Đây vốn là ý tốt của mọi người, ai biết đến lúc này, chuyện tốt lại thành chuyện xấu, trên thuyền này tuy rằng an tĩnh, thế nhưng thích khách đột kích, hộ vệ cũng sẽ ít đi.

Hai gã lạc đà khách hiển nhiên bị người cuốn lấy, chém giết ở bên kia, nhất thời không đến tiếp ứng. Người chèo thuyền tại đầu thuyền đã sớm mặt xám như tro, ngồi xổm xuống co rụt tại đầu thuyền, không dám nhúc nhích. Trái lại Tôn Tử Không thấy tình trạng như vậy, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cả gan vọt tới trước người Sở Hoan. Vừa rồi Sở Hoan sai mọi người đề phòng, Tôn Tử Không cũng cầm một cây đao trong tay, chẳng qua võ công của gã quả thực không đáng nhắc tới. Vài tên thích khách xông lại, Tôn Tử Không cắn răng một cái, muốn nghênh đón, lại bị Sở Hoan kéo tới sau lưng, trầm giọng nói:

- Bảo vệ mình... !

Đối mặt vài tên thích khách, Sở Hoan mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh lùng, Huyết Ẩm Đao trong tay, thân như báo săn, xông lên đón một tên thích khách trước nhất, vung ngang đao bổ tới.

Thích khách kia cầm đao che, keng một tiếng, lưỡi đao đụng vào nhau, đốm lửa văng khắn nơi. Thích khách kia kinh hãi phát hiện, qua một đao, cây đao trong tay mình lại bị Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan chém thành hai đoạn. Trong lúc gã khẽ giật mình, ánh đao lóe lên, Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan đã thuận thế vung lên, xẹt qua ngực người này. Người này cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, bị Huyết Ẩm Đao mở toang lồng ngực.

Sở Hoan một cước đá văng người này, thân thể bay ra ngoài, đụng vào một gã thích khách sau lưng. Sau khi ra tay, Sở Hoan liên tục vung đao, vô cùng trôi chảy, khí thế kinh người.

Đám thích khách đều dừng một chút, có người trầm giọng nói:

- Coi chừng đao của hắn... !

Giờ phút này hai gã Cận Vệ Quân hộ vệ cũng mặc kệ thích khách hóa trang người chèo thuyền, cầm đao quay đầu lại, hai gã thích khách tiến đến đón, quần chiến với Cận Vệ Quân.

Bốn gã thích khách vây Sở Hoan ở giữa, ánh đao soàn soạt, đao pháp của mấy người kia đều không kém, phối hợp ăn ý. Sở Hoan ở trong vòng vây, dùng một địch bốn, cũng không ở hạ phong.

Tôn Tử Không ở bên lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng võ công của gã quá yếu, thấy được bóng người phía trước như quỷ, biết rõ mình tiến lên cũng chỉ là tự tìm đường chết, nói không chừng còn liên lụy Sở Hoan. Trong nhất thời gã không biết làm thế nào, quay người hô lớn về phía trước:

- Người mau tới, nơi này có thích khách... !

Lúc này mưa rơi càng lúc càng nhiều, mưa to gió lớn, thậm chí mơ hồ mang theo tiếng sấm. Tôn Tử Không quay đầu lại, một đao xẹt qua như thiểm điện, Tôn Tử Không bỗng nhiên nhìn thấy, trên đỉnh buồng nhỏ, chẳng biết xuất hiện một người lúc nào, người này cũng mặc thủy y màu đen, che mặt, tay nắm một thanh đại đao kieur dáng kỳ lạ, đứng thẳng ở đó, mang theo sát khí lạnh lùng, trong tia chớp, đôi mắt người nọ lạnh lẽo tới đáng sợ, sát khí nồng đậm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 742-744

Loading...