Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quốc Sắc Sinh Kiêu Chương 736-738

Chương trước: Chương 733-735



Chương 736: Sát Phá Lang

Lúc Sở Hoan trở lại phủ, đã là đêm khuya, cửa phủ cũng không khóa, Tôn Tử Không ngồi dưới đất, nghiêng đầu dựa vào cửa phủ, mắt nhắm lại, dường như đã ngủ. Mãi đến lúc Sở Hoan gọi tỉnh, Tôn Tử Không mới mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Sở Hoan, gã vội đứng dậy nói:

- Sư phó, có vài thái giám từ trong cung tới, nói là muốn truyền ngài vào cung... !

Sở Hoan nhìn thấy đêm đã khuya thế này, Tôn Tử Không vẫn chờ mình ở đây, hắn cũng có vài phần cảm động.

Tôn Tử Không tướng mạo xấu xí, xuất thân cũng không tốt, tạo cho người khác một cảm giác cực kỳ hèn mọi bỉ ổi. Thế nhưng Sở Hoan không thể không thừa nhận, trong lúc lơ đãng Tôn Tử Không đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong phủ, trong phủ có việc, Tôn Tử Không luôn có thể xuất hiện đúng lúc, hơn nữa có thể xử lý thỏa đáng chu toàn sự việc. Trước đây Sở Hoan quả thực không quá để ý, chẳng qua hiện giờ nghĩ lại, Tôn Tử Không cũng rất thông minh, hiện giờ phàm là mình có chút việc vặt, người đầu tiên nghĩ tới chính là Tôn Tử Không.

Hắn vỗ nhẹ bả vai Tôn Tử Không, cười nói:

- Ta đã biết, đã trễ như thế, còn chưa ngủ sao?

- Đợi sư phó trở lại.

Sở Hoan vẻ mặt ôn hòa, thật sự khiến Tôn Tử Không được sủng mà kinh:

- Sư phó, ngài vừa mới trở về từ trong cung?

Sở Hoan gật đầu, cũng không nói nhiều lắm, trong phủ hoàn toàn yên tĩnh, vào viện nhỏ, Tôn Tử Không đóng cửa lớn này, đi theo phía sau khẽ nói:

- Sư phó, dường như tâm tình Lăng Sương cô nương không được tốt, tối nay cũng không ăn cơm.

- Ồ?

Sở Hoan dừng bước, quay đầu qua:

- Nàng nói gì vậy?

- Nàng cũng không nói gì thêm.

Tôn Tử Không lắc đầu nói:

- Lần trước cũng như thế. Sau khi Từ công tử chó má kia đến, Lăng Sương cô nương liền có chút không thích hợp, lúc này lại như vậy... !

Sở Hoan cau mày nói:

- Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, Từ công tử chính là Từ công tử, thêm hai chữ chó má cái gì?

Tôn Tử Không cười ha ha nói:

- Lần sau không dám.

Gã ghé sát vào:

- Sư phó, ngài chớ trách ta lắm miệng, dường như Từ công tử kia thật sự có chủ ý với Lăng Sương cô nương, nếu không vì sao ba phen mấy bận tặng đồ? Loại chuyện này ta thấy nhiều lắm, trước kia luôn có công tử nhà giàu coi trọng nữ tử đàng hoãng, nghĩ biện pháp tiếp cận, sau khi có được người ta, qua tay liền... !

Nhìn thấy sắc mặt Sở Hoan không tốt, Tôn Tử Không không dám nói tiếp.

Sở Hoan thần sắc khó coi, cũng không phải vì những lời này của Tôn Tử Không, mà nghĩ tới vận mệnh của Lăng Sương.

Lăng Sương có được ngày hôm này, thật lòng mà nói Sở Hoan tuyệt đối không kể công, nếu như lúc trước không phải vì Doanh Nhân kiên trì và thỉnh cầu, Sở Hoan cũng sẽ không tìm cách cứu Lăng Sương ra khỏi thanh lâu.

Giây phút cứu Lăng Sương này, Lăng Sương nhất định là người của Doanh Nhân, nếu như Doanh Nhân sớm dàn xếp tốt cho Lăng Sương, có lẽ Sở Hoan đã không nhớ nổi người này.

Nhưng cuối cùng Lăng Sương lại được an bài tại phủ Sở Hoan, do Sở Hoan giúp đỡ Doanh Nhân kim ốc tàng kiều. Trải qua những chuyện này, Sở Hoan đối đãi với Lăng Sương giống như muội muội, trong lòng Sở hoan cũng rõ ràng, trong lòng Lăng Sương đã sớm sinh ra tình cảm với mình. Có đôi khi nghĩ tới chuyện này, Sở Hoan cũng cảm thấy Doanh Nhân làm chuyện hồ đồ. Nếu như sớm nói rõ hết thảy chân tướng cho Lăng Sương, như vậy lần này chuyện Lăng Sương vào cung sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Thế nhưng lúc trước vì có thể tiện tiếp cận Lăng Sương, Doanh Nhân cố ý giấu diếm thân phận, chuyện diễn ra đến tình cảnh hiện giờ, Sở Hoan cũng không biết mở miệng với Lăng Sương thế nào.

Thật ra Sở Hoan có thể cảm nhận được, đối với cuộc sống trước mát, dường như Lăng Sương đã rất thỏa mãn. Tuy rằng chỉ là một nha hoàn trong phủ, nhưng Lăng Sương cảm thấy rất mỹ mãn đối với cuộc sống yên tĩnh bình thản này. Sở Hoan không biết nếu Lăng Sương biết rõ Từ công tử chính là tiểu Hoàng tử của đế quốc, sẽ có tâm tình thế nào. Hắn càng không biết nếu Lăng Sương biết rõ Doanh Nhân muốn an bài nàng vào cung, sẽ có tâm tình thế nào.

Mặc dù Sở Hoan không có tình cảm nam nữ với Lăng Sương, thế nhưng ở chung lâu ngày, sâu trong lòng cũng không hi vọng Lăng Sương vào cung. Hắn biết rõ, thâm cung nhìn như vàng son lộng lẫy kia, có vẻ như là nơi ở của một số người tôn quý nhất đế quốc, thế nhưng đó cũng là nơi dơ bẩn hiểm ác nhất trên đời này. Tuy sau khi Lăng Sương vào cung, Tề Vương Doanh Nhân sẽ chiếu cố, nhưng trong thâm cung, bản thân Tề Vương chưa hẳn có thể khống chế vận mệnh của mình, đừng nói tới có thể bảo vệ chu toàn Lăng Sương.

Sở Hoan biết rõ sau khi Lăng Sương vào cung, chưa chắc sẽ sống tốt bằng hiện giờ, nhưng hắn cũng hiểu rõ, ngay từ lúc đầu, Doanh Nhân vẫn coi Lăng Sương như thiên tiên, cảm tình thứ này rất kỳ quái, Lăng Sương chưa hẳn là quốc sắc thiên hương, Doanh Nhân chứng kiến vô số mỹ nhân dĩ nhiên lại nhìn trúng nàng. Mà Lăng Sương xuất hiện ở kinh thành, hết thảy nguyên nhân cũng bởi vì cảm tình của Doanh Nhân với Lăng Sương. Hiện giờ Doanh Nhân muốn an bài Lăng Sương vào cung, hết thảy đều hợp tình lý, cho dù Sở Hoan không đành lòng thậm chí không nỡ, nhưng chuyện tới nước này, hắn đương nhiên không có kahr năng ngăn cản nàng.

Doanh Nhân vứt bỏ cục diện rối rắm này, không dễ xử lý, hiện giờ thậm chí Sở Hoan không biết xử lý thế nào, hắn vừa suy nghĩ, chân vẫn bước đi nhẹ nhàng, nghĩ tới việc này cuối cùng vẫn phải giải quyết, cho dù Lăng Sương nghĩ thế nào, mình vẫn phải nói chuyện này cho Lăng Sương. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sắc trời đã tối, lúc này đương nhiên không tiện đi gặp Lăng Sương. Hắn nhìn chung quanh một chút, bất tri bất giác đi tới Tây viện, bên cạnh là viện nhỏ của Đỗ Phụ Công. Suy nghĩ một chút, hắn đi vào trong viện, thấy trong phòng còn thắp đèn dầu, Sở Hoan tiến lên gõ cửa. Cửa phòng rất nhanh được mở ra, Đỗ Phụ Công nhìn thấy Sở Hoan khoanh tay đứng ngoài cửa, hơi kỳ quái:

- Đại nhân có gì phân phó?

- Tiên sinh vẫn chưa nghĩ?

Sở Hoan lại cười nói:

- Đêm dài đằng đằng, không ngủ được, đi dạo tới đây, thấy phòng tiên sinh còn thắp đèn, cho nên tới xem một chút.

Đỗ Phụ Công đáp:

- Mời đại nhân vào!

Vào trong phòng, Sở Hoan nhìn thấy một chiếc đèn đang thắp trên bàn, quyển sách úp ngược trên bàn, nhích tới gần nhìn thoáng qua, đúng là một bản dịch kinh, hắn cười nói:

- Tiên sinh đang đọc dịch kinh?

Đỗ Phụ Công rót chén trà, đưa cho Sở Hoan, lúc này mới nói:

- Trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện xem một chút.

- Tuy rằng ta không đọc qua bao nhiêu sách, thế nhưng biết rõ dịch kinh tuyệt đối không đơn giản, có thể đọc dịch kinh đều là người có học vấn chân chính.

Sở Hoan nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, cười nói:

- Tiên sinh đầy bụng kinh luân, làm một nhân viên thu chi trong phủ ta, phải chăng quá mức ủy khuất?

Đỗ Phụ Công hỏi ngược lại:

- Hẳn là đại nhân nguyện ý trả lại văn tự bán mình cho Đỗ mỗ, trả thân tự do cho Đỗ mỗ?

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Người tài học đầy bụng như Đỗ tiên sinh, có thể giúp đỡ ta, cầu còn không được, ta đâu cam lòng để ngài rời đi.

Trong lòng hắn lại nghĩ: "Nếu ngươi thật muốn rời đi cũng không khó, nói cho ta tung tích Khổng tước đồ, có lẽ ta có thể cân nhắc thả ngươi rời đi".

Đỗ Phụ Công ngồi xuống nói:

- Bên Thẩm Vạn Tư đảng chuẩn bị đồ cổ tranh chữ qua, theo phân phó của đại nhân, đã đưa một số bạc tới cho hắn, nếu như tất cả thuận lợi mà nói, chậm nhất nửa tháng, có lẽ tranh chữ có thể khai trương.

Sở Hoan thở dài:

- Chỉ tiếc ta không nhìn thấy ngày khai trương, đến lúc đó tiên sinh vất vả nhiều hơn.

Đỗ Phụ Công khẽ giật mình, chưa đặt câu hỏi, Sở Hoan đã nói:

- Triều đình phái ta tới An Ấp, đi lại cũng cần hơn một tháng, ho dù chuyện bên kia hết thảy thuận lợi, vậy cũng cần mấy tháng mới có thể trở về.

Đỗ Phụ Công à một tiếng, Sở Hoan lại nói:

- Sau khi ta rời khỏi, trên dưới trong phủ, làm phiền tiên sinh chiếu cố.

Hắn nói rất tự nhiên, dường như coi Đỗ Phụ Công trở thành tâm phúc của mình.

Đỗ Phụ Công ít nhiều kinh ngạc, những ngày y ở trong phủ, cảm thấy người trẻ tuổi này thành thục lão luyện không tương xứng với tuổi thật, không hề đắc chí cuồng ngạo tự đại của thiếu niên, điều này đã rất khó được. Hơn nữa Sở Hoan đối xử hòa khí với mọi người, không có cái giá, điều này cũng không thấy nhiều trong quan viên của đế quốc. Hơi do dự, Đỗ Phụ Công mới gật đầu:

- Đại nhân cứ đi, chuyện trong khả năng, Đỗ mỗ sẽ không lạnh nhạt.

Sở Hoan cười gật đầu, đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nghĩ tới cái gì, hỏi:

- Tiên sinh, ta còn một chuyện muốn thỉnh giáo!

- Ồ?

Đỗ Phụ Công lập tức nói:

- Mời đại nhân nói!

- Tiên sinh đọc đủ thứ thi thư, nơi này ta có một câu vẫn luôn khó hiểu, muốn thỉnh giáo tiên sinh.

Sở Hoan nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói:

- Ta không hiểu lắm về kinh dịch, chẳng qua dường như kinh dịch này có liên quan tới mệnh số học, bói tên cho người dường như cần dùng tới kinh dịch!

Sở Hoan nhớ rõ, trước khi xuyên việt thường xuyên chứng kiến một số ông lão bà lão ngồi bên đường, một tấm đồ bát quái, bên trên có các chữ đoán mệnh, dịch kinh, mơ hồ biết được dường như dịch kinh này có liên quan tới số mệnh học.

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Dịch kinh bao hàm toàn diện, cực kỳ huyền diệu, cả đời người chưa chắc có thể tìm hiểu hết được, chẳng qua số mệnh học theo lời đại nhân, dịch kinh cũng có nhắc tới.

- Phía trước Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân hai sao bảo vệ, không biết tiên sinh có biết những lời này nên giải thích thế nào?

Sở Hoan vẫn nhớ trong lòng, lúc trước Sở Lý thị nói đến số mạng của mình, liền nhắc tới Tham Lang, Thất Sát, Phá Quân, khi đó Sở Hoan cũng lơ đễnh. Thế nhưng về sau Vũ đạo trưởng đoán mệnh cho hắn, công bố Sở Hoan là người chết, còn nói châm ngôn "Thất Sát phía trước, Tham Lang, Phá Quân hai sao bảo vệ". Sở Hoan hơi giật mình, luôn khó hiểu về việc này, hôm nay thấy Đỗ Dịch đang đọc dịch kinh có liên quan với mệnh số, nhịn không được liền hỏi thăm.

Đỗ Phụ Công hơi trầm ngâm, cũng không hỏi xuất xứ của những lời này, chỉ nói:

- Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang là tên của ba ngôi sao, đây là một loại mệnh cách Tử Vi, tục xung Sát Phá Lang!

- Sát Phá Lang?

- Không sai.

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Sát Phát Lang vốn xuất từ dịch kinh, thuộc về tử vi đẩu số, trong mệnh số học, Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang chiếu xuống ba phương bốn hướng tại mệnh quan, mệnh cách này cùng với một loại tướng mệnh khác gọi Thiên Sát Cô Tinh là hai đại tuyệt mệnh. So với tuyệt mệnh Thiên Sát Cô Tinh, Sát Phá Lang tồn tại chuyện xấu. Thiên Sát Cô Tinh chính là độc tinh đều nghe theo, cho nên số mệnh sớm định, không thể thay đổi. Nhưng Sát Phá Lang là tam tinh đều nghe theo, trong số mệnh tam tinh tồn tại lẫn nhau, một tinh thay đổi sẽ thay đổi vận mệnh.

Sở Hoan nhíu mày, vẫn nghe không hiểu lắm.

- Mệnh số Thất Sát, là làm giặc đảo loạn thế gian, mệnh số Phá Quân, là làm tướng tung hoành thiên hạ, mà mệnh số Tham Lang, thì làm kẻ nham hiểm giảo quyệt. Sát Phá Lang là giặc, tướng, mưu. Tướng mệnh Sát Phá Lang vừa hiện, thiên hạ chắc chắn rung chuyển. Sát Phá Lang thích động không thích tĩnh, người tốt tài đức hàng xuống trong động, người xấu đeo đao gặp máu trong động... !

Đỗ Phụ Công giọng nói chậm rãi, thần sắc ngưng trọng:

- Sát Phá Lang tam tinh tụ tập, chắc chắn khiến cho chiến hỏa nổi lên bốn phía thiên hạ, rung chuyển hỗn loạn, máu nhuộm núi sống!

Chương 737: Tử Vi

Bạn sẽ ủng hộ 20 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Sở Hoan như có suy nghĩ, hắn cái hiểu cái không, cảm thấy lời này của Đỗ Phụ Công hơi huyền bí, liền hỏi:

- Thất Sát phía trước, Phá Quân, Tham Lang hai sao bảo vệ, cái này nên giải thích thế nào? Vừa rồi tiên sinh nói Sát Phá Lang có ba sao, ba sao này ảnh hưởng lẫn nhau, thay đổi khác nhau, phải chăng những lời này là một cục của Sát Phá Lang?

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Theo lời đại nhân nói, quả thực là một loại cục, chẳng qua vừa rồi Đỗ mỗ cũng đã nói, từ đầu đến cuối Sát Phá Lang thích động không thích tĩnh, cách cục biến hóa này vốn không có định số.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Nếu như từ những lời giải thích này, không biết cách cục là tốt hay xấu?

- Điều này đương nhiên là đại cát.

Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:

- Tử Vi có hai sao bảo vệ, Thất Sát mặc dù hung, chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi... !

Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Tử Vi? Đỗ tiên sinh, sao lại thêm Tử Vi?

Đỗ Phụ Công dò xét Sở Hoan vài lần, lộ ra thần sắc cổ quái, hỏi ngược lại:

- Đại nhân đã biết rõ Sát Phá Lang, chẳng lẽ lại không biết Tử Vi? Điều này... điều này rất kỳ quái rồi!

Sở Hoan xấu hổ cười nói:

- Những lời này cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe người khác nói chuyện tào lao, cảm thấy hơi hứng thú, cho nên thỉnh giáo tiên sinh, còn Tử Vi, ta quả thực không rõ.

Đỗ Phụ Công thở dài:

- Đỗ mỗ đã từng nói, Sát Phá Lang là Tử Vi đấu số, nếu như không có Tử Vi đấu tinh, sao có được kết quả Sát Phá Lang? Sát Phá Lang, vốn tồn tại vì Tử Vi Đế Tinh.

- Tử Vi Đế Tinh?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Đúng vậy, cách cục Sát Phá Lang, một khi xuất hiện, đương nhiên là bởi Tử Vi Đế Tinh... !

- Tử Vi Đế Tinh... đó là chỉ?

- Thiên tử!

Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:

- Tử Vi Đế Tinh, là chỉ thiên tử quân lâm thiên hạ.

Sở Hoan bỗng nhiên hiểu được, hóa ra những lời này còn có liên quan với đương kim thiên tử Doanh Nguyên.

- Phía trước Thất Sát, chính là nói giặc cướp đảo loạn thế gian đã xuất hiện trước mắt, thiên hạ chắc chắn rung chuyển, Thất Sát Tinh đã đi qua.

Đỗ Phụ Công giải thích:

- Phá Quân, Tham Lang hai sao bảo vệ, chính là nói Tử Vi Đế Tinh có Phá Quân cùng Tham Lang hai sao hộ vệ hai bên, là chỉ tướng chinh chiến thiên hạ, một kẻ âm hiểm xảo trá, văn võ kết hợp càng thêm mạnh mẽ, nếu như vậy, cho dù Thất Sát quấy phá thiên hạ đại loạn, nhưng cuối cùng không cách nào gây nguy hiểm tới Tử Vi Đế Tinh... !

Sở Hoan hỏi:

- Thất Sát phía trước này, chẳng lẽ cũng chỉ giải thích là Thất Sát đảo loạn thế giới phía trước, vì sao không thể giải thích đang bảo vệ phía trước Tử Vi Đế Tinh?

Trong mắt Đỗ Phụ Công không nhịn được xẹt qua vẻ khinh bỉ, chợt lóe lên, nói:

- Đại nhân có chỗ không biết, trong mệnh số học, trước giờ Thất Sát là thiên địch của Tử Vi Đế Tinh, tương sinh tương khắc, mệnh Thất Sát vốn là kẻ đảo loạn thiên hạ, muốn thay thế Tử Vi Đế Tinh... Trên thực tế cái gọi là cách cục Sát Phá Lang, không phải trên người Thất Sát, mà ở trên người Phá Quân cùng Tham Lam.

Sở Hoan hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi:

- Chỉ giáo cho?

- Thật ra cũng đơn giản, Thất Sát đối lập với Tử Vi, chỉ xem lựa chọn của Phá Quân và Tham Lang.

Đỗ Phục Công nói:

- Nếu Thất Sát cô lập, cuối cùng chỉ có thể lãng phí thời giờ, nhưng nếu như Phá Quân hoặc Tham Lang bất kỳ sao nào lệch vị trí tới Thất Sát, vậy sẽ tranh giành cao thấp với Tử Vi, nếu như ba ngôi sao đều đối lập với Tử Vi Đế Tinh, Sát Phá Lang ba sao quy hợp, thiên hạ đổi chủ không thể tránh khỏi.

Sở Hoan gật đầu, lúc này hiểu được không ít, nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới, Tử Vi Đế Tinh kia đương nhiên là chỉ Hoàng đế Đại Tần Doanh Nguyên, Hồng Vũ đạo trưởng đoán mệnh cho mình, dường như mình là một trong ba sao Sát Phá Lang, Thất Sát là kẻ đảo loạn thế gian, Sở Hoan không cảm thấy mình là sao Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang, nếu như miễn cưỡng muốn định vị, có lẽ mình là sao Phá Quân trong đó.

Chẳng qua thứ huyền diệu này khiến Sở Hoan có một cảm giác hư vô, cũng không biết có nên tin tưởng hay không.

Tuy nhiên Đỗ Phụ Công giải thích cách cục Sát Phá Lang, Sở Hoan cũng chỉ hơi hứng thú mà thôi, cũng không quá cho là đúng, buổi tối lại suy nghĩ ngày tiếp theo nên nói chuyện vào cung cho Lăng Sương thế nào.

Chẳng qua không thể tưởng được, ngày tiếp theo hắn còn chưa đi tìm Lăng Sương, Lăng Sương đã tìm tới hắn trước. Nhìn thấy Sở Hoan, Lăng Sương do dự một chút, cuối cùng giao viên đá màu xanh lá Doanh Nhân đưa nàng cho Sở Hoan, nói:

- Lão gia, thứ này... thứ này ngài có thể giúp ta trả lại Từ công tử hay không? Đây là vật cát tường mẫu thân của hắn tặng, ý nghĩa không bình thường, Lăng Sương... Lăng Sương suy nghĩ một đêm, vẫn không thể nhận lấy.

Sở Hoan để cho Lăng Sương ngồi xuống, cầm viên đá màu xanh lá trong tay, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói:

- Lăng Sương, cô cảm thấy Từ công tử thế nào?

Lăng Sương ngồi bên cạnh, hơi cúi đầu, lúng túng nói:

- Lão gia, ngài... ngài đừng hiểu lầm, thật ra ta và hắn... !

Trong lòng nàng hơi sốt ruột, Từ công tử rất nhiệt tình với nàng, ba lần bốn lượt tặng quà, người mù cũng có thể nhìn ra Từ công tử có ý tứ với nàng. Nàng chỉ sợ Sở Hoan hiểu lầm quan hệ trong đó, chẳng qua lại không biết nên nói thế nào cho tốt.

Sở Hoan hơi do dự một chút, Lăng Sương thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, không khỏi có một cảm giác xấu xông lên đầu, sau một lúc lâu, Sở Hoan mới chậm rãi nói:

- Lăng Sương, cô có biết lúc trước an bài cô vào kinh, là chủ ý của ai?

Lăng Sương cực kỳ thông minh, Sở Hoan đột nhiên hỏi một câu như vậy, nàng đã cảm thấy trong đó có vấn đề, thân thể mềm mại khẽ run:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải lão gia an bài?

Sở Hoan cười khổ lắc đầu.

Khuôn mặt vốn hơi ửng đỏ của Lăng Sương đã trở nên trắng bệch, đôi mắt linh động của nàng chớp chớp, trong phòng lúc này nhất thời cực kỳ yên tĩnh, Sở Hoan cảm thấy thân thể hơi cứng ngắc, sau một lát, hắn đang chuẩn bị phá vỡ loại cảm giác này, Lăng Sương đã sầu thảm cười nói:

- Lão gia, ta... đã hiểu được!

Sở Hoan nhíu mày, Lăng Sương đã hỏi:

- Hắn... rốt cuộc là ai?

Sở Hoan hơi do dự một chút, rốt cuộc đáp:

- Tề Vương Đại Tần!

- Tề Vương?

Thân thể Lăng Sương run lên, nhắm mắt lại, sau một lát, nàng thở dài yếu ớt:

- Lăng Sương đã sớm biết thân phận của hắn không tầm thường, chỉ là không nghĩ tới, hắn là một vị Hoàng tử... !

Sở Hoan hơi gật đầu:

- An bài cô vào kinh thành, thậm chí an bài cô ở nơi này, đều là chủ ý của hắn... Lúc hắn nhìn thấy cô tại phủ Vân Sơn, đã thích cô, chẳng qua bởi vì lúc trước không có cơ hội, cho nên không cách nào an bài cô vào cung.

Hắn dừng một chút, dười khổ nói:

- Chẳng qua hôm qua hắn nói cho ta biết, trong cung đã an bài thỏa đáng, hắn có thể an bài cô vào cung bất cứ lúc nào... !

Lăng Sương cúi đầu không nói gì.

Sở Hoan biết tâm tình nàng hiện giờ, trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi:

- Lăng Sương, cô có nguyện ý vào cung hay không? Nếu như cô thật sự không muốn, ta... !

Đôi mắt hắn chớp động, lộ vẻ do dự, biết rõ việc này quan hệ trọng đại, Lăng Sương đã ngẩng đầu nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Lão gia nghĩ thế nào?

Sở Hoan nói:

- Ta biết rõ, sau khi vào cung, cô nhất định rất vất vả, nếu như cô thật sự không muốn vào cung, chỉ có một biện pháp... !

- Biện pháp gì?

- Rời đi.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Trước khi Tề Vương an bài cô vào cung, cô rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay... !

Lăng Sương nhíu mày nói:

- Nếu như ta thật sự rời đi, ngài sẽ xử lý thế nào? Tề Vương sẽ bỏ qua ngài?

Sở Hoan khoát tay nói:

- Những việc này cô không cần quan tâm, ta tự có an bài.

Lăng Sương lắc đầu nói:

- Lão gia, ta hiểu được, nếu như ta đi rồi, trong lòng Tề Vương nhất định sẽ có hiềm khích với ngài. Lăng Sương ở trong phủ của ngài, sau khi cao chạy xa bay, hắn nhất định biết được ngài cố ý thả ta rời đi... Như vậy sẽ liên lụy ngài.

Sở Hoan cười thoải mái nói:

- Ta nghĩ cho dù hắn biết rõ, cũng sẽ không giết ta.

Lăng Sương lắc đầu, như có suy nghĩ, sau một lát rốt cuộc nói:

- Lão gia, Lăng Sương muốn hỏi ngài một câu... !

- Cô nói!

- Nếu như... Nếu như không có hắn, ngài... !

Lăng Sương cúi đầu, do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu cố lấy dũng khí hỏi:

- Nếu như không có hắn, lão gia có thể lưu ta lại trong phủ hay không? Ngài... có nguyện ý để ta ở lại bên cạnh ngài hay không?

Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Có, ta sẽ một mực chiếu cố, chăm sóc cô giống như muội muội ruột. Cho dù sau này cô có tiến cung hay không, ta đều đối đãi cô giống như muội muội ruột, trở thành người nhà của ta.

Lăng Sương ngơ ngác một chút, cuối cùng mỉm cười đứng dậy nói:

- Sở đại ca, huynh nói cho hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể đón ta vào cung... !

Nàng quay người rời đi, đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói:

- Sở đại ca, Lăng Sương luôn lo lắng sợ hãi, trước kia một mực cho rằng trong đời này không có bất cứ chuyện gì lưu luyện, nhưng... Cho dù sau này thế nào, những ngày ở bên cạnh huynh, là thời gian vui sướng nhất cuộc đời này của Lăng Sương, Lăng Sương vĩnh viễn sẽ không quên... !

Tâm tình Sở Hoan nặng nề, hắn muốn nói gì, chẳng qua lại không nói ra lời. Lăng Sương đang muốn ra ngoài, liền thấy bóng người lóe lên, Tố Nương tiến vào từ ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Lăng Sương, cô... cô muốn vào cung?

Lăng Sương thi lễ với Tố Nương, hơi gật đầu. Tố Nương nhíu mày hỏi:

- Vậy ngươi có nguyện ý vào cung? Trước kia ta nghe nói... !

Nàng dừng một chút, cuối cùng không nói gì thêm.

Lăng Sương nhẹ nhàng cười, quay đầu liếc Sở Hoan, cất bước rời đi. Tố Nương thấy Lăng Sương rời đi, vòng eo đong đưa đi tới bên người Sở Hoan, khẽ nói:

- Nhị... Nhị Lang, chàng thật sự để Lăng Sương vào cung?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Cũng không phải ta quyết định. Nàng còn nhớ rõ vị Từ công tử kia? Hắn là Hoàng tử, vẫn luôn thích Lăng Sương... Vừa rồi nàng ở bên ngoài, tình hình thế nào, nàng cũng đã nghe được.

Tố Nương đỏ mặt lên, thật ra vừa rồi nàng quả thật ở bên ngoài nghe lén cả buổi, nhưng lập tức lienf nói:

- Thế nhưng lúc trước nghe người ta nói, vào cung cũng không phải chuyện gì tốt, trừ khi làm nương nương, nếu không... nếu không sẽ phải chết già trong cung, rất đáng thương... !

Thật ra nàng cũng không hiểu biết tình hình trong cung, nhưng dân chúng dân gian ngẫu nhiên cũng nói tới chuyện hoàng cung, dù sao các Đạo thường có cung nữ được thả ra từ trong cung, trong lòng mọi người, vào cung trừ khi trở thành nương nương có thể làm rạng rỡ tổ tông gà chó lên trời, nếu không cảnh ngộ trong cung dường như cũng không ổn, có không ít cung nhân cuối cùng chết già trong cung.

Trong lòng Tố Nương cảm thấy sau khi Lăng Sương vào cung, chưa hẳn đã tốt hơn ở chỗ này. Mặc dù trên người nàng có không ít tật xấu, thế nhưng vừa nghĩ tới Lăng Sương vào cung có thể chịu khổ, trong lòng cũng không đành, thấp giọng nói:

- Nhị Lang, nếu không chàng nói với vị Từ công tử kia, không để Lăng Sương vào cung, trong cung có rất nhiều cô nương, hắn... vì sao hắn lại muốn để Lăng Sương vào cung?

Sở Hoan lắc đầu, cũng không phải hắn không muốn giúp Lăng Sương, nhưng hắn cũng biết, chuyện đến nước này, chẳng lẽ mình thực sự muốn ngăn cản Lăng Sương vào cung? Lăng Sương lưu lại trong phủ của mình, tình cảnh tốt nhất, đơn giản là mình đối đãi với nàng như muội muội, vào cung tuy gian nguy, nhưng ít ra Doanh Nhân thật lòng với Lăng Sương, sau khi vào cung chưa hẳn đã xấu.

Chương 738: Người đánh cá, cá trong nước!

Bên ngoài thành Lạc An, tuy không nhiều người tiễn đưa Sở Hoan xuất hành lần này, nhưng tùy tùng đi theo lại không ít, Hiên Viên Thắng Tài dẫn theo hai trăm Cận Vệ Quân đã chờ ở ngoài thành.

Nhìn thấy Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài lại hơi hưng phấn, cười nói:

- Đại nhân, mọi người nghe nói lần này lại có thể theo ngài rời kinh làm việc, đều vui mừng không thôi, ngài nhìn xem, mắt của những tên ranh này đều sáng lên.

Sở Hoan nhìn khuôn mặt đám Cận Vệ Quân đi theo đều mang theo sự vui vẻ, cười nói:

- Điều này cũng kỳ quái rồi, ở lại trong kinh rất tốt, bôn ba đoạn đường này chẳng lẽ còn thoải mái hơn trong kinh?

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Đại nhân có chỗ không biết, lần trước theo ngài đi sứ Tây Lương, sau khi trở về, mọi người đều được ban thưởng, thăng chức ba gã Võ úy, bảy gã Phi ủy, mười bốn Giáo úy, ngoài ra, mỗi người còn được ban thưởng năm mươi lạng bạc.

Gã nhẹ nhàng sờ lên khôi giáp của mình, cười tủm tỉm nói:

- Được đại nhân chiếu cố, hiện giờ mạt tướng cũng đã thăng lên làm Vân úy!

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười ha ha nói:

- Vậy cũng phải chúc mừng Hiên Viên Vân úy rồi.

Hiên Viên Thắng Tài cười đáp:

- Chúng ta làm lính không sợ cầm đao dốc sức liều mạng với người khác, chỉ sợ không có cơ hội lập công, hiện giờ có thể theo đại nhân tới An Ấp, đây chính là cơ hội lập công lần nữa.

Gã đưa tay chỉ vào đám Cận Vệ Quân kia:

- Đại nhân, ngài nhìn xem cẩn thận, trong số này phải chăng có người nhìn quan mắt?

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Dường như có không ít người là huynh đệ tới Tây Lương lần trước.

- Đúng vậy.

Hiên Viên Thắng Tài đáp:

- Hơn một nửa là như vậy, chẳng qua những người kia đã đề bạt chức quan, lần này ta không cho bọn họ đi theo, cũng không thể để chuyện tốt đều bị họ chiếm được.

Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: "Các ngươi cho rằng lần này đi An Ấp là xét nhà bình loạn, cho rằng muốn đi nhậu nhẹt ăn ngon, chẳng qua chưa hẳn đã giống như suy nghĩ của các ngươi". Mặc dù còn chưa biết tình hình An Ấp trước mắt, thế nhưng Sở Hoan lại cảm thấy An Ấp là một lò lửa lớn, chuyến đi An Ấp này chỉ sợ còn nguy hiểm hơn chuyến đi Tây Lương.

Tuy Lăng Sương còn chưa vào cung, nhưng tiến tới An Ấp là khẩn cấp, thánh chỉ đã hạ, Sở Hoan thực sự không thể chậm trễ, nhưng trong lòng cũng không biết lúc trở về, phải chăng đã không thấy được Lăng Sương.

Sở Hoan dùng thân phận khâm sai đi tới An Ấp, đa số quan viên trong triều đều tưởng rằng dựa theo lời thánh chỉ, lần này Hộ bộ Thị Lang tiến tới An Ấp kê biên tài sản gia tộc Hoàng thị. Sở Hoan thân là Hộ bộ Thị Lang, hiện giờ đang nổi trong triều, về tình về lý, Hoàng đế giao chuyện này cho hắn cũng thỏa đáng. Chẳng qua tất cả mọi người cho rằng đây là một chuyến đi tốt đẹp Hoàng đế ban cho Sở Hoan, đi thăm dò quê quán Hoàng gia,không khác gì đi thăm dò một mỏ vàng, trong mắt không ít người, đi qua bên cạnh mỏ vàng, trên người cũng phải dính mấy khối vàng, chớ nói chi đi thăm dò gia sản cự phú lớn nhất Đại Tần.

Không ít người hâm mộ ghen ghét trong lòng, chỉ có Sở Hoan hiểu rõ trong lòng, nếu có người khác muốn thay mình tới An Ấp chuyến này, hắn quả thật vui vẻ nhường cho.

An Ấp chính là mặt phía bắc Tây Sơn Đạo, muốn đến An Ấp Đạo, đương nhiên phải xuyên qua Tây Sơn Đạo, từ kinh thành theo đường núi đi về hướng tây, hiện giờ Sở Hoan cũng đã quen đường, lúc trước đi sứ Tây Lương cũng đi qua con đường này.

Ngoại trừ Hiên Viên Thắng Tài dẫn đầu Cận Vệ Quân, Tôn Tử Không và hai gã lạc đà khách đi theo bên người Sở Hoan, chẳng qua hai gã lạc đà khách này hiện giờ đã không coi là lạc đà khách, chính là hộ vệ trong phủ Sở Hoan.

Vốn Sở Hoan nghĩ tới để cho Tôn Tử Không lưu lại kinh thành, ban đầu có ý để cho Lang Oa Tử đi theo, nhưng về sau nghĩ lại, Lang Oa Tử vừa đi, lực lượng phòng vệ trong phủ sẽ yếu đi rất nhiều, nếu là ngày xưa thì thôi, thế nhưng sau cuộc mưu phản ở Thông Thiên Điện, Sở Hoan vẫn tương đối coi trọng sự an toàn của người nhà mình, dù sao tàn đảng của An Quốc Công cũng không hoàn toàn tiêu diệt, trong kinh có còn tàn đảng của An Quốc Công hay không cũng chưa biết được, ai biết tàn đảng của An Quốc Công có thể gây ra sóng gió tại kinh thành hay không.

Lang Oa Tử bắn cung tinh xảo, chuyện quan trọng hơn, trên thảo nguyên Sở Hoan cũng đã nhìn ra Lang Oa Tử có phong phạm của một đại tướng, lưu gã tọa trấn trong phủ, quả thật có thể khiến Sở Hoan không cần lo lắng phía sau.

Tuy nói bình thường trong phủ không thiếu được Tôn Tử Không, nhưng chuyến đi này có Tôn Tử Không ở bên người, sử dụng cũng thuận tiện, hơn nữa trong phủ còn có Đỗ Phụ Công, Tôn Tử Không vừa đi, Đỗ Phụ Công nắm giữ mọi chuyện trong phủ, cũng dư xài, còn chuyện cửa hiệu mặt tiền cũng có Thẩm Vạn Tư quản lý, Sở Hoan cũng chưa từng can thiệp nhiều.

Lần trước đi sứ Tây Lương, trên đường đi chim hót gió nhẹ trời cao mây thưa, chẳng qua lúc này rời kinh, cảnh tượng hai bên đường đã rất khác, lá đã sớm rụng hết, thời tiết cũng rét lạnh, Cận Vệ Quân đi theo cũng đã trang bị giáp da, mọi người cũng biết từ kinh thành tới An Ấp, đi một chuyến cũng hơn một tháng, hơn nữa chuyện ở An Ấp, cho dù chỉ là kê biên tài sản Hoàng gia, dùng sản nghiệp khổng lồ của Hoàng gia cũng tuyệt đối không phải mười ngày nửa tháng có thể kiểm kê hoàn thành, chỉ sợ lúc trở về đã sớm tuyết bay lả tả, chính bởi như vậy gần như tất cả Cận Vệ Quân đều mặc trang phục mùa đông, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

So với chuyến đi Tây Lương lần trước, tâm tình quan binh đi theo lại khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, dù sao lần đi sứ trước, tiền đồ của tất cả mọi người đều mịt mờ không rõ, thậm chí không ít người đã chuẩn bị sẵn không thể trở về. Trái lại lần này theo vị Hộ bộ Khâm sai Sở Hoan này tới An Ấp, tất cả mọi người tưởng rằng tới kê biên tài sản Hoàng gia, đương nhiên là chuyến đi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cả đám đều cao hứng bừng bừng.

Đám quan binh cho rằng chỉ là đi thăm dò gia sản, nhưng Hiên Viên Thắng Tài lại biết còn phải đi tiêu diệt phản loạn Hoàng Thiên Dịch. Tin tức Hoàng Thiên Dịch tạo phản tại An Ấp, hiện giờ vẫn chưa lan truyền tại kinh thành, người biết cũng không nhiều, chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài cũng không thèm để ý, đối với gã mà nói, nếu như chỉ là đi kê biên gia sản Hoàng tộc, gã lại không hứng thú lắm, trái lại muốn đi tới giúp đỡ Cấm Vệ Quân An Ấp tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch, điều này lại khiến Hiên Viên Thắng Tài tràn đầy cảm giác hưng phấn.

Hiên Viên gia tộc không thiếu lương tướng dũng mãnh gan dạ, chỉ thiếu cơ họi khiến họ thi triển sở trường. Chuyến đi Tây Lương, Hiên Viên Thắng Tài không thể tham dự trận chiến Hắc Sơn, bỏ lỡ một cuộc nội loạn kinh tâm động phách của Tây Lương, gã luôn thấy tiếc nuối trong lòng. Lúc trước Tây Bắc chiến loạn, Hiên Viên Thắng Tài tìm cách muốn điều đi Tây Bắc, nhưng cuối cùng không thể thành công. Về sau chiến sự Thiên Môn Đạo Đông Nam nổi lên, Hiên Viên Thắng Tài lại muốn đi tới Đông Nam, vì thế dâng tấu chương mấy lần, thậm chí khẩn cầu Hiên Viên Thiệu giúp đỡ, nhưng bên trên lại không điều gã ra ngoài, khiến cho Hiên Viên Thắng Tài cực kỳ phiền muộn.

Gã xuất thân gia tộc Hiên Viên, uy vọng và địa vị của gia tộc Hiên Viên tại đế quốc vốn là dùng máu để đổi lấy, cho tới giờ gia tộc Hiên Viên chính là danh từ thiết huyết và trugn trinh, nam nhân gia tộc Hiên Viên dùng chiến công để ngạo nghễ vẻ vang. Mặc dù Hiên Viên Thiệu chỉ là đường huynh của Hiên Viên Thắng Tài, nhưng chiến công của gã đã hơn xa Hiên Viên Thắng Tài. Trong lòng Hiên Viên Thắng Tài, Hiên Viên Thiệu đương nhiên là đối tượng gã sùng kính, nhưng cũng là một cột mốc của gã, thực chất gã cũng không hi vọng vĩnh viễn rơi lại phía sau Hiên Viên Thiệu, gã càng không hi vọng lúc người khác nhắc tới gã, chỉ nói rằng "Đây là đường đệ của Hiên Viên Thống lĩnh", gã càng hi vọng một ngày kia người khác nhìn thấy Hiên Viên Thiệu, đều nói "Người này là đường huynh của Hiên Viên tướng quân".

Gã cần cơ hội, cần một cơ hội chứng minh mình.

Đi sứ Tây Lương, là gã chủ động xin đi, bỏ ra rất nhiều khí lực mới đạt được chuyện này. Sau khi trở về từ Tây Lương, uy vọng của gã quả thực đã tăng lên rất nhiều, lúc quan binh Cận Vệ Quân chứng kiến gã, trong mắt đã có vẻ tôn kính. Hiên Viên Thắng Tài vui mừng trong lòng, nhưng cũng chwua đủ, gã cần nhiều cơ hội hơn nữa để bày ra tài năng của mình, cũng cần nhiều chiến công hơn nữa để gia tăng uy vọng của mình, để cho tất cả mọi người nhắc tới cái tên Hiên Viên Thắng Tài này đều phải kính nể, càng muốn cho trong sự vinh quang của Hiên Viên gia tộc, có thêm tên mình.

Trên đường phải qua Tây Sơn Đạo, thậm chí phải qua gần phủ Vân Sơn, Sở Hoan suy nghĩ có thể mượn cơ hội này trở lại phủ Vân Sơn một chuyến hay không. Tuy nói chia tay Lâm Lang cũng không phải quá lâu, chẳng qua trong lòng Sở Hoan lại luôn nhớ đến nàng. Hắn có suy nghĩ, Hiên Viên Thắng Tài cưỡi ngựa tới cạnh hắn, cười hỏi:

- Đại nhân đang nghĩ đến An Ấp nên ăn thứ gì sao?

Sở Hoan cười đáp:

- Dường như Hiên Viên tướng quân rất để ý tới ăn uống?

- Địa phương khác thì thôi, chẳng qua lư ngư của An Ấp là món ngon số một.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Nhớ rõ lúc trước Hoàng Thiên Dịch tới kinh thành, thứ khác không mang theo, chỉ mang theo mấy guồng nước lư ngư này, những con lư ngư này nuôi trong xe guồng chứa nước trên xe kính hiến cho Thánh thượng, Thánh thượng ban thưởng chúng ta một ít lư ngư, đó là lần đầu tiên ta nếm được lư ngư An Ấp... !

Gã đưa tay sờ lên môi, bộ dạng rất muốn ăn, chậc chậc khen:

- Đại nhân đến An Ấp rồi, phải nếm thử, chuyến đi này mới không tệ.

Sở Hoan cười nói:

- Hiên Viên tướng quân đã nói như vậy rồi, tới An Ấp, ta quả thật muốn nếm thử một chút.

- Lư ngư An Ấp tuy nhiều, nhưng lư ngư hồ Ngọc Tỏa là ngon nhất.

Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Lư ngư thiên hạ sản sinh tại An Ấp, lư ngư hồ Ngọc Tỏa An Ấp, những lời này tuyệt đối không sai.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Thật ra so với ăn cá, ta càng thích đánh cá.

- Ồ?

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Đại nhân sẽ không thất vọng đâu, hồ Ngọc Tỏa cũng là nơi đánh cá rất tốt, đây chính là ngư trường lớn diện tích mấy trăm dặm, quăng một mẻ lưới, cá gì cũng có thể gặp được.

Sở hoan khẽ thở dài:

- Chở sợ cá hồ Ngọc Tỏa rất khó mắc câu, chúng ta một đường vất vả từ kinh thành tới An Ấp đánh cá, cũng nên tìm con cá lớn nhất để ra tay, tôm tép nhãi nhép, ta nghĩ Hiên Viên tướng quân cũng không có hứng thú.

Hiên Viên Thắng Tài đảo mắt một vòng, lập tức hiểu được, nắm chặt tay cười nói:

- Đúng vậy, lần này cùng đại nhân tới An Ấp, chính là muốn đi đánh cá thoải mái... Tìm được con cá lớn nhất, cả những tôm tép nhãi nhép kia, một mẻ hốt gọn!

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại than nhẹ: "Đánh cá thì đánh cá, thế nhưng ai là người đánh cá, ai là cá trong nước? Trong mắt chúng ta, chúng ta là người đánh cá, thế nhưng tại An Ấp, chỉ sợ có người đã mở rộng lưới, đợi những con cá trong nước chúng ta tiến vào lưới... !

Loading...

Xem tiếp: Chương 739-741

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nữ Thần Diễn Xuất

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Chinh Phục Công Chúa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 71


Họ Tiêu Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45



Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 59