101 Nói đến đoạn này, bỗng nhiên Tào Kim Hải giật cả mình, mắt mở cực lớn, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói gì, tiếp tục lắng nghe cậu ta nói:
"Tao không biết vì sao trong nhà tao lại có âm thanh giày cao gót, và tiếng giày da nữa, bởi vì tao nhớ, trước đó chưa từng thấy mẹ tao mang giày cao gót.
102 Tào Kim Hải vừa nói, vừa quệt ngang những giọt mồ hôi không ngưng lăn trên trán.
"Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tao là nhanh chóng về lại giường, trên thực tế thì tao cũng làm như vậy, may mà trong quá trình đó cũng không xảy ra chuyện khác thường nào.
103 Trước đó ở trên xe, Hạ Thiên Kỳ có nói qua với Tào Kim Hải, hoài nghi trong nhà cậu ta có thể có ma quỷ.
Hắn không nói rõ với Tào Kim Hải, dù sao tình trạng hiện tại của cậu ta, nếu nói rõ chuyện như vậy, không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì.
104 Cùng lúc đó, trên cửa vang lên âm thanh mở cửa, hai tiếng "ken két".
Lưng Hạ Thiên Kỳ lạnh buốt, lúc này, hắn đang rất bất an nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ đang không ngừng lay động, khóe mắt vẫn không quên chú ý vào Tào Kim Hải đang chìm trong giấc mộng.
105 Tào Kim Hải vẫn nằm rạp trên đất như trước, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám qua nhìn xem cậu ta thế nào, chỉ lấy điện thoại ra, gọi cho Lãnh Nguyệt.
Trong điện thoại, hắn kể cho Lãnh Nguyệt nghe qua về chuyện vừa mới xảy ra, hắn ta nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ nói là sẽ nhanh đến đây, bảo hắn đứng đó đợi mình.
106 Chớp mắt một cái, trên trán Hạ Thiên Kỳ rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không, hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.
107 Những quỷ vật đó đã thành tinh rồi, lợi hại như Ngộ Không vậy. "
Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, theo thói quen châm một điếu thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, hỏi:
"Tôi cũng tính là đối mặt trực diện với bọn chúng, cũng không phải là quá lợi hại.
108 Có cách, chỉ là phiền phức một chút thôi, chúng ta không thể dùng lực của mình để đối phó với bọn chúng, chỉ làm tổn thương đến cơ thể mà chúng nhập vào thôi, không ảnh hưởng đến chúng được.
109 "Tốt. "
Ba lá bùa dán chặt trên cửa phòng, Hạ Thiên Kỳ rất tò mò, không biết những lá bùa kia làm thế nào lại dán trên cửa, hắn không thấy Lãnh Nguyệt bôi keo lên đó, cũng không dùng nước bọt.
110 Ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong gương giống mình như đúc, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy quen thuộc với cái thế giới này.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cũng như cảm nhận được cảm giác đau, hắn sẽ rất khó tin lời của Lãnh Nguyệt nói trước đó, thế giới này rất chân thật.
111 Trong hành lang mờ nhạt, vậy mà chất rất nhiều xác chết!
Tướng mạo cũng những thi thể này khác nhau, tròng mắt mở lớn có, đầu nghiêng 90 độ cũng có, còn có người bị móc ngực máu động lại rất nhiều.
112 Bước vào trong hành lang ngập tràn mùi tanh của máu một lần nữa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không ngừng "đánh trống", chỉ sợ mình vào hàng cọp không bắt được hổ con, kết quả lại là sói rơi vào miệng cọp.
113 "Sao lối ra lại biến mất rồi!"
Hạ Thiên Kỳ cơ hồ không thể tin đây là sự thật, bởi vì nếu như lối ra thật sự biến mất thì chẳng khác nào hắn đã bị tuyên án tử hình.
114 "Hẳn không phải là ác mộng đâu, rõ ràng lão quỷ kia so với ác mộng còn kinh khủng hơn nhiều. "
Nhớ lại ở trong giấc một sống chết trong nháy mắt, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại run rẩy, nếu như không phải lúc đó hắn bị đụng đến choáng váng, vậy thì không phải hiện thân thể này đã không còn bất kỳ ý thức nào, trở thành người thực vật rồi sao?
"Nó thật sự không phải ác mộng, mà là Mộng Ma.
115 Nhưng nghĩ lại, hắn quả thật rất hoài nghi 5 điểm vinh dự này.
Dù sao 5 điểm vinh dự, cũng tương đương với phần thưởng cho điểm của cấp hoàn mỹ.
Tuy chuyện lần này thuộc về linh dị, nhưng cũng không phải là nhiệm vụ công ty giao phó, chỉ có thể xem là việc ngoài mài thôi.
116 Nếu biết Phó Hải Nghĩa ở tại văn phòng Hoàng Kim chờ đợi cho tới xế chiều thì Hạ Thiên Kỳ cũng không khẩn cấp như vậy. Tiện đường tìm nhà hàng ăn nhanh mua chút đồ, sau khi lấp đầy bụng xong, thì mới lái xe thẳng đến văng phòng Hoàng Kim.
117 "Người nào?"
Phó Hải Nghĩa nghe xong cũng có vẻ ngoài ý muốn của hắn cùng Từ Thiên Hoa nhìn nhau.
"Không biết trong công ty có người nào gọi là Hạ Thuần không?"
"Tôi chưa từng nghe qua người này.
118 Gần tới chạng vạng tối, ở dưới một khu dân cư Đông Dụ ở thành phố Tây Trữ, đang có hai công dân dọn nhà cùng một nữ công nhân trẻ tuổi đeo kính chỉ huy bọn họ chạy lên chạy xuống liên tục.
119 Chiều tối ngày thứ hai ở đồn cảnh sát khu Đông Dụ.
Một viên cảnh sát trẻ đang kể bao quát tình tiết vụ án trong mấy vụ giết người gần đây cho ba người của Hạ Thiên Kỳ.
120 Từ đồn cảnh sát Đông Dụ đi ra, Hạ Thiên Kỳ và hai người mới khác cùng nhau đi đến tiệm cà phê ở bên con đường đối diện.
Chờ cho phục vụ bưng ra ba ly cà phê xong rồi rời đi, hai người bọn họ mới lập tức hỏi Hạ Thiên Kỳ ngay:
"Tiền bối, nhiệm vụ lần này người thấy thế nào?"
Người vừa mới mở miệng gọi Hạ Thiên Kỳ là tiền bối là một người có dáng dấp tràn đầy sức sống tuổi trẻ, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua thì có thể thấy tính cách rất là ôn hòa.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23