21 Cả buổi ngồi máy bay khiến Tố Thu cũng chẳng còn nhiều sức lực mà đi bộ nữa. Cô cũng vốn chẳng phải là người lãng mạn gì. Cô thắc mắc sao Kiến Hoa có thể cứ đêm nào rảnh rỗi đều đi ở đây chứ.
22 Sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp, lại bỗng dưng ôm chầm lấy Kiến Hoa ngay giữa phim trường khiến mọi người đều bất ngờ. Ấy là còn chưa kể Tố Thu lúc đó đã xen ngang khi thầy trò hai người kia đang tình tứ với nhau.
23 "Reng!!!" - Tiếng chuông điện thoại rung liên hồi mà Kiến Hoa vẫn bình thản bắt máy như việc anh có nghe điện thoại hay không cũng chẳng mấy liên quan.
24 Những ngày quay phim chỉ với hai diễn viên là Kiến Hoa và Lệ Dĩnh lại không buồn chán như mọi người vẫn tưởng. Hầu hết cảnh quay đều hoàn thành rất nhanh chóng.
25 Lệ Dĩnh lích kích cả buổi mới nấu xong bữa ăn cho mọi người trong đoàn. Bên cạnh lại có Kiến Hoa, thầy trò nhà họ cũng chẳng cần để ý mấy người đang chờ trên kia sắp muốn xỉu vì đói, thay vào đó lại ở dưới này tình tứ.
26 Mấy ngày chỉ có hai người cùng cùng quay phim với nhau lại trôi qua quá nhanh chóng khiến trong lòng họ dấy lên một chút tiếc nuối. Đêm hôm đó, khi Kiến Hoa đưa Lệ Dĩnh về tới Giang Tử Đằng thì đã gần một giờ sáng.
27 Mười lăm năm đi theo chủ tịch Giang, Lạc Thành vẫn nghĩ anh hiểu ông, nhưng thực chất lại không phải vậy. Những người thâm sâu, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như Giang Chấn không dễ gì để người khác nắm bắt được suy nghĩ của mình, kể cả là những người thân cận.
28 Hai mươi ba năm trước. . .
Hạ Tuyết Lan một mình lặn lội từ Đài Loan tới Hà Bắc thăm người chị em thân thiết của mình. Hành lý cũng chỉ mang theo một vali nhỏ cùng một gói quà đơn giản.
29 Nếu không phải trời tối lẫn quãng đường từ Giang Tử Đằng đến thôn Hoa Liên không thể đi bộ được thì Kiến Hoa cũng chẳng cần bận tâm đến cái lưng đau của mình mà cứ thế bế Lệ Dĩnh về Giang Tử Đằng.
30 Bao giờ cũng vậy, những ngày tháng càng vui vẻ, hạnh phúc thì trôi qua càng nhanh. Hai tháng quay phim lướt đi nhanh như thoi đưa. Mọi người đều thân thiết với nhau như gia đình.
31 Càng về đêm, không khí lễ hội càng đẩy lên cao, người đổ về Thác Bạt càng đông hơn. Có những đứa trẻ cao chưa tới một thước tung tăng theo cha mẹ đi xem hội, có những người già dù đã không còn sức để chơi đùa nữa nhưng vẫn góp vui bằng vài câu hát, hay những món đồ tinh xảo mà họ bày ở gian hàng của mình, và cũng có những cặp tình nhân nắm tay nhau, trao ánh mắt tình tứ như không khí này vốn chỉ dành riêng cho họ.
32 Không hiểu vì say rượu hay vì ma lực từ nụ hôn của Kiến Hoa mà sau khi anh quyến luyến rời môi cô, Lệ Dĩnh chỉ mơ hồ gọi một tiếng "sư phụ" rồi gục vào ngực anh ngủ mất.
33 Kỳ Long là bạn của Kiến Hoa đã nhiều năm, Thi Thi cũng từng đóng chung phim với Kiến Hoa không ít lần. . . tính cách Kiến Hoa thế nào, đương nhiên bọn họ đều hiểu.
34 Hai ngày về Đài Loan ngắn ngủi nhưng Kiến Hoa lại cảm thấy nó kéo thật dài. Mọi khi xong công việc anh chỉ việc tìm một chỗ yên tĩnh, nhắm mắt lại, thời gian cứ thế trôi đi anh cũng đuổi không kịp.
35 Nửa ngày trước. . .
Thảm đỏ trải dài từ cổng vòm tinh xảo đến tận bên trong hội trường của Trung tâm Nghệ thuật Đài Bắc. Từ cả tuần trước, bán kính cả chục km quanh đây đều giăng đầy banner, áp phích về sự kiện ngày hôm nay.
36 Tháng tám đến đem những tia nắng mỏng manh hắt bên khung cửa sổ Giang Tử Đằng. Không còn sự gay gắt của mấy tháng trước, thời tiết đã dịu hơn. Thỉnh thoảng cũng có những cơn mưa bất chợt.
37 "Kiến Hoa, chuyện này cậu nói xem nên làm thế nào?" - Cuộc gọi đến từ văn phòng Hoa Kiệt ở Thượng Hải, đầu dây bên đó là Tuấn Kiệt và Tố Thu. Mọi chuyện đang êm đẹp khi không lại xảy ra chuyện này, khiến cả Kiến Hoa và Nhã Phong cùng khó xử.
38 Mặc dù Hoa Kiệt đã trả lời tin đồn rằng Kiến Hoa và Nhã Phong chỉ là bạn. Nhưng cánh phóng viên đâu có để yên như thế. Lâu lâu mới có một chủ đề nóng như vậy cho họ khai thác.
39 "Lạc Thành, anh đứng lại" - Tiếng gọi giật giọng của Tố Thu khiến căn nhà của Giang Chấn không còn vẻ yên tĩnh thường ngày. Mà cái chính là Giang Chấn cũng không để ý đến điều đó.
40 Tin đồn mà Hoa Kiệt lẫn công ty của Nhã Phong ra sức đính chính mà không có tác dụng. Nhưng chỉ cần một bài báo của Gil và vài dòng của Tiểu Tịch với nickname Bát Tỷ đã giải quyết mọi việc.