41 Nguyệt Phượng lần thứ hai nhìn thấy Nhiễm Thanh Hoàn nổi giận, song lần này, nam tử trông văn nhược trước mắt lại trở nên hơi xa lạ, nàng không biết đó là cảm giác như thế nào, phảng phất có loại áp lực cực lớn khiến xung quanh đều trở nên âm u lạnh lẽo.
42 “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Giọng nữ máy móc như báo tang truyền vào tai, Nhiễm Thanh Hoàn bỏ di động xuống, hơi mù mờ, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, song lại không nghĩ ra rốt cuộc là cái gì không thích hợp.
43 Trên xe đốt hương, mùi hương thanh đạm, nhưng có công hiệu an thần. Để giảm bớt khó chịu cho kẻ không hưởng được phúc kia, Trịnh Việt kêu người lót thêm một lớp nệm dựa trong xe, Nhiễm Thanh Hoàn phần lớn thời gian đều ngủ, không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
44 Giờ thì Nhiễm Thanh Hoàn thật sự ngớ ra, gã hơi chần chừ, cố hết sức để vẻ mặt mình trông vô tội: “Ta đã làm gì?”
Ánh mắt Trịnh Việt cơ hồ bùng ra lửa, hắn chậm rãi giở lá thư ra trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn, bàn tay thuôn thuôn hơi run run, trên thư tín đen sì có một dòng chữ màu đỏ: sự bại, được Nghê Cúc Trấn Quốc tướng quân Tây Nhung cứu.
45 Nhiễm Thanh Hoàn từng học sơ về dược học ở chỗ Phượng Cẩn, tiếc rằng gã chung quy không có khiếu trong môn này, nên chỉ biết sơ sơ về độc vật. Hoàn Nhi đem cơm canh lén đổi ra cho gã xem, sau khi kiểm tra, tuy rằng không biết cụ thể Trịnh Việt dùng thuốc gì, nhưng có một điểm gã có thể khẳng định, thành phần và liều lượng như vậy sẽ không trí mạng, chỉ là sau một thời gian khiến người ta từ từ suy nhược, cho đến khi đánh mất thần trí.
46 Phong ba nho nhỏ cứ thế bị cho qua trong hiểu lầm, tuy rằng Nhiễm Thanh Hoàn năm lần bảy lượt cam đoan tình trạng này không bao lâu nữa sẽ hết, Trịnh Việt rõ ràng không yên tâm, đến mức coi gã như một búp bê sứ chạm nhẹ là vỡ, ngoại trừ ăn cơm mặc quần áo đi nhà xí, cơ hồ mọi chuyện làm thay hết.
47 Nói đến giờ đi ngủ buổi tối, đối với hai người đều là một sự giày vò không hơn không kém, khách điếm cho dù điều kiện tốt như thế nào cũng không có giường lớn như hoàng cung, hai đại nam nhân nằm chỉ hận không thể hơi trở mình là đụng vào nhau, từng tiếng hít thở nghe rõ mồn một, Trịnh Việt cũng không biết mất ngủ đã bao lâu, muốn vận công nhập định còn phải lo lắng tẩu hỏa nhập ma.
48 Đêm đó tiễn Anh Ti đi, Trịnh Việt dặn dò một tiếng rồi ra ngoài, chắc cũng có việc phải sắp xếp. Nhiễm Thanh Hoàn bị giày vò nhiều ngày cũng mệt rồi, muốn nhân cơ hội này ngủ một giấc ngon lành, nhưng không biết tại sao mà cứ cảm thấy như mình đã bỏ qua chuyện gì quan trọng, lòng không yên nổi, gã lăn qua lộn lại suy nghĩ cả buổi không có kết quả, ngược lại càng lúc càng buồn ngủ, chẳng bao lâu đã thực sự mơ mơ màng màng.
49 Trịnh Việt dở khóc dở cười nhìn gã: “Nhiễm Thanh Hoàn, kiếp trước ngươi là quạ đen đúng không?”
Nhiễm Thanh Hoàn vén màn xe, tức tốc phán đoán tình hình chiến đấu, quân địch tập kích bất ngờ, mai phục nơi đất bằng, vây công.
50 Bóng đêm vẫn tĩnh mịch như vậy.
Nơi trạm dịch xa hoa nhất biên cảnh Kinh Châu, đèn trong một gian phòng mãi vẫn chưa tắt, một loạt thị vệ đứng ngoài cửa, rõ ràng là không phận sự miễn vào.
51 Ngày mười lăm tháng Giêng năm Hòa Lạc thứ sáu, Cẩm Dương vương Trịnh Việt, Vũ Lâm vương Lữ Diên Niên, Linh Châu vương Nhạc Giác, Bắc Thục vương Thích Khoát Vũ, tứ vương thạc quả cận tồn tề tựu Thượng Hoa, triều bái Hoàng đế trên danh nghĩa – Ngô Hạo, Hòa Lạc đế.
52 “Cơ nghiệp trăm năm, non sông tươi đẹp của Yên Kỳ ta, tuyệt đối không thể để mặc Bắc man kia giày xéo! Lần này Bắc phạt toàn bộ tướng lĩnh bao quát cô trong đó, giao cả cho tướng gia điều phối.
53 Mà lúc này, Trịnh Việt quả thật đang ở Hoa Dương.
Đương khi mọi người đều âm thầm khen ngợi kỳ kỹ của Nhiễm Thanh Hoàn, Trịnh Việt lại cười khổ ngắm nghía lọn tóc xanh cướp được: “Hồ ly chết tiệt này, dám lấy ta làm mồi…”
Tiêu Tương dốc hết toàn quân lao đến Hoa Dương.
54 “Lão đại!” Mễ Tứ Nhi ở nơi không xa rống to một tiếng. Nhiễm Thanh Hoàn đang mải mê suy nghĩ, nhất thời không chú ý, bị tiểu tử này hù giật nảy mình, gã nheo mắt quay đầu lại, vẻ mặt bực dọc trừng Mễ Tứ Nhi: “Ban ngày ban mặt ngươi động đực à, con mẹ nó ta còn chưa điếc đâu.
55 Nhiễm Thanh Hoàn thắng ở mưu lược, song mọi sự không thể luôn dùng mưu mẹo được, huống hồ Yên Kỳ không phải do mình gã gánh vác, sở dĩ gã dám nhàn nhã ở trong đại lao, là vì biết đám người Dư Triệt, Doãn Ngọc Anh, Phương Nhược Ly, Mạc Thuấn Hoa, Lý Dã ở bên ngoài, đây là một nhóm tướng lĩnh quá ưu tú, khi họ kết hợp đủ để lật đổ cả thiên hạ.
56 Trên thế giới này có rất nhiều sự tình đến không hề báo trước, bất luận hỉ bi, bất phân nhân tình. Năm này thật sự quá kinh tâm động phách, khi hậu nhân lật đống sách cũ nát dày cộp kia ra, dẫu đã qua trăm ngàn vạn năm, các chuyện không thể phỏng đoán lúc đó vẫn để lộ ra đôi chút từ văn tự ố vàng mà giản lược, ẩn ẩn, phảng phất muốn xuyên thấu thời không gào thét lao đến, ly hợp mấy đời mấy kiếp đều đọc viết không xong kia.
57 Trịnh Việt một tay chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay kẹp bút, ngòi bút giơ lên.
Nội thị vội vã đi vào, thấy chủ tử tựa hồ đang ngủ liền dừng bước, không biết nên tiến hay lui.
58 Cự lang không nhúc nhích, vẫn im lặng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn, ánh mắt hơi nguy hiểm.
Nhiễm Thanh Hoàn khẽ cười cười: “Ta cho dù học nghệ không tinh hơn, cũng ít nhiều phân biệt được sinh vật và tử linh chiếm thân thể sinh vật, xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?”
Trầm mặc một lúc lâu, cự lang rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Chẳng trách sống phong sinh thủy khởi như vậy, quả nhiên là có đôi mắt rất tinh tường.
59 Tâm trạng Nhiễm Thanh Hoàn cực kỳ tệ, gã hằn thù nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, từ sáng sớm đã bắt đầu âm u như thể sắp có bão vậy.
Gã giơ tay lên, khớp xương phát ra tiếng ổ trục mài mòn như phản kháng, gã méo mặt soi gương mặc lễ phục rườm rà.
60 Phảng phất là bốn mùa nhất thành bất biến sâu trong năm tháng, năm qua năm, tuyết đêm đông đượm thứ mùi mất đi mà hoang lương như từ kiếp trước, chờn vờn rơi rụng trên đỉnh núi hoang vu này, ta mở mắt ra, tưởng như phút chốc vượt qua trăm đời trăm kiếp.