Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Quan Thuật Chương 2441: Đánh Bất Ngờ.

Chương trước: Chương 2006: Lang Phá Thiên Phát Uy



Diệp Phàm cũng hiểu rằng, Xa Thiên cầu xin cũng là vì chính mình.

Thế là dùng lực, một con dơi màu tím hiện lên ở lòng bàn tay.

- Bức vương Nam Lăng Hậu, ngươi là đệ tử của ông ta?

Đồng tử của Xa Nhất Đao co lại một cái, giọng nói hơi run lên.

- Cha, cha nói xem, có thể được làm nô bộc của Diệp thiếu gia có phải là rất vinh

dự không, cũng không phải là bôi nhọ danh tiếng của Xa gia chúng ta có phải không

nào?

Xa Thiên có vẻ tự hào nói.

- Vinh dự, Xa Thiên, quyết định của con rất chính xác. Diệp thiếu gia, xin thứ lỗi

cho sự lỗ mãng vừa rồi của Xa mỗ.

Xa Nhất Đao chắp tay, thể hiện sự áy náy.

- Sư phụ của tôi đã nói với tôi, dấu hiệu này rất ít người biết. Tiền bối ở trong này

đã hơn 30 năm, làm sao lại biết dấu hiệu của tôi. Hơn nữa, tiền bối lại là người Ấn Độ

chứ không phải người Trung Quốc, đối với việc của người Trung Quốc cũng hiểu rõ như

vậy.

Diệp Phàm có chút nghi ngờ hỏi.

- Năm đó khi ta bị Tông Vô Thu ám sát võ công không phải cao, mới khoảng thập

đẳng. Cũng không biết về dấu hiệu này.

Chỉ có điều, sau này trong khoảng thời gian sống với tiền bối Sửu Vô Đoan, ông

ấy đã nói cho ta biết rất nhiều thứ. Đều là những việc lớn, việc bí mật trong giới võ thuật

trên thế giới.

Tiền bối Sửu bị tiền bối Tông gia lừa vào đây lúc 80 tuổi, rồi ở trong này 50 năm.

Ta cho rằng Sửu tiền bối khi ở bên ngoài cũng là một cao thủ nổi tiếng. Chỉ có điều

ông ấy không muốn nói chuyện quá khứ. Đối với ông ta, lúc nào cũng có vẻ rất bí ẩn.

Xa Nhất Đao nói.

- Không được, bọn họ còn đang ở phía trên. Chúng ta phải nhanh liên hệ với họ,

nếu không bọn họ cho rằng chúng ta chết hoặc làm sao đấy, sợ là bọn họ lại không tiếc

mạng sống xuống đấy cứu chúng ta.

Diệp Phàm đột nhiên nghĩ ra việc này.

- Cha, chúng ta cùng lên đi, cha chưa từng lên đó hít thở không khí.

Xa Thiên nói.

- Vậy được. Đã 30 năm rồi ta chưa lên đó. Bây giờ con đã hơn 30 tuổi rồi, đã

cưới vợ chưa? Ta thực sự rất muốn nhìn thấy cháu của ta.

Xa Nhất Đao nói.

- Con trai bất hiếu, vẫn chưa tìm được vợ.

Xa Thiên sau khi sửng sốt mặt đỏ lên nói:

- Cha, con cõng cha lên.

- Không cần, ta tự có cách lên. Ta tiễn các con một đoạn.

Xa Nhất Đao nói, đột nhiên hai tay vừa giơ lên vừa cào.

Diệp Phàm và Xa Thiên cảm thấy có hai luồng nội lực mạnh truyền đến, phía trên

dường như có lực hút nâng hai người bay bổng lên trên.

Diệp Phàm không khỏi khiếp sợ bởi nội công thâm hậu của cao thủ thập nhị đẳng.

Chỉ dựa vào nội lực đã có thể nâng 2 người lên cao đến 40, 50 mét trên vách đá, thật là

thần kỳ.

- Có biến!

Vương Nhân Bàng hô lên, Thiên Thông và mọi người đều đứng cả lên, chuẩn bị

tấn công.

- Mọi người đừng hoảng, là tôi.

Diệp Phàm ở trên không, gọi to, người vừa xoay, hổ ưng công liền thi triển ra,

không lâu sau thì rơi xuống phía trên vách núi.

- Đại ca, anh không chết hả!

Vương Nhân Bàng và mọi người đều nghẹn ngào nói.

- Khóc cái gì, chết thì chết chứ. Tuy nhiên tôi mạng lớn. Đến cả quân của Diêm La

cũng phải đau đầu.

Diệp Phàm cười ha hả, mọi người lập tức vây quanh ôm lấy Diệp Phàm vui mừng

khôn xiết.

- Làm cho mọi người lo lắng, chúng tôi ở phía dưới gặp được Xa Nhất Đao tiền bối

cha ruột của Xa Thiên...

Diệp Phàm đem tình hình có lựa chọn kể cho mọi người.

Một lúc sau nhìn thấy Xa Nhất Đao khẽ đập đập đôi cánh giả đáp xuống.

- Đôi cánh của tiền bối đúng là hay thật đấy, có thể nói cho tôi biết cách làm

không, tôi cũng muốn làm một đôi. Cái này thật là thú vị.

Hai mắt Thiên Thông sáng lên chạy lại.

- Ha ha, cái này không khác gì với “hoan hỉ Phật điệp khiêu” của Xa Thiên, đó là do

tổ tiên Xa gia chúng tôi để lại, tự co rút lại.

Sử dụng rất nhiều nguyên liệu mà bây giờ không còn tìm thấy nữa để chế tạo. Đối

cánh này ở trên người ta có thể bay trên không xa đến mười mấy dặm.

Đương nhiên, bay theo quán tính trên không. Cái này là ta tự chế tạo dưới động

rắn, hơn nữa, còn có một vị tiền bối đã qua đời giúp đỡ mới hoàn thành.

Đây đều là dùng da của những con rắn lớn hợp lại, vì thế hiệu quả cũng rất kém.

Đương nhiên dưới nội công của ta thì nó vẫn có thể bay lên được.

Xa Nhất Đao nói.

Sau khi hạ xuống đất Xa Nhất Đao xếp bằng ngồi xuống.

Quan sát phía trên động rộng lớn, Xa Nhất Đao bùi ngùi vuốt vuốt bộ râu dài. Nhìn

Diệp Phàm hỏi:

- Về việc thoát khỏi khó khăn, chàng thanh niên, cậu có tính toán gì?

- Có lẽ bây giờ Tông Vô Thu đã triệu tập bốn đại trưởng lão của Tam độc giáo lại

rồi, lại thêm các cao thủ đều đã đến.

Muốn xông ra ngoài cũng khó như bắc thang lên trời. Tuy nhiên, bây giờ có tiền

bối giúp đỡ cũng tốt hơn một chút. Nhưng so với bọn chúng, hy vọng chúng ta có thể

xông ra ngoài gần như bằng không.

Một mình tiền bối có thể kéo dài thời gian được với Tông Vô Thu, còn bốn trưởng

lão trong đó có hai người đều là cao thủ đạt cảnh giới thập đẳng.

Chỉ hai trưởng lão này ra tay thì đã có thể giải quyết hết số còn lại của chúng ta

rồi. Cho dù tôi có phi đao tương trợ có thể may mắn làm bị thương một người, nhưng

vẫn còn ba người nữa.

Huống chi, cao thủ cửu đẳng bọn chúng cũng có mấy tên. Vì thế muốn thành công

đột phá vòng vây xông ra, đánh bất ngờ mới là quan trọng nhất. Việc này mọi người đều

có thể cho ý kiến.

Diệp Phàm nói.

- Ừm!

Xa Nhất Đao gật đầu tán thành, nói:

- Chàng thanh niên, phân tích của cậu rất chính xác. Không khoa trương mà cũng

không đánh giá thấp mình.

Sự thực đúng là như vậy, hơn nữa Tam độc giáo là một giáo phái lớn đã có mấy

trăm năm thậm chí gần 1000 năm tuổi.

Tiền thân của nó lại xuất phát từ sự phân nhánh của Ngũ độc giáo. Nội tình của

Ngũ độc giáo lại càng phong phú, thậm chí đã có đến 1500 năm lịch sử.

Giáo phái lớn như vậy thực lực được giấu bao nhiêu, chúng ta đều không có cách

nào biết rõ được. Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, lại thêm sự phát triển của súng ống, võ

công so với thời xưa cũng yếu đi rất nhiều.

Nhưng, người tập võ vẫn có. Chỉ là chuyển từ chỗ sáng sang chỗ tối, hoặc là thay

hình đổi dạng.

Ví dụ như mở võ quán, huấn luyện thi đấu quyền anh...những cái này trên thực tế

vẫn thuộc phạm trù võ công, chỉ là thay đổi cách gọi mà thôi.

Thế giới rộng lớn như vậy, mấy tỷ người, mặc dù có mấy trăm người luyện võ

trình độ cao thấp khác nhau nhưng cũng hoàn toàn bình thường.

Vì thế, làm thế nào để đột kích bất ngờ làm cho thực lực của Tam độc giáo tổn

thất một phần trước, đó mới là cơ sở để chúng ta đột phá vòng vây thành công.

- Đại ca, tiền bối đã ở dưới kia sống hơn 30 năm rồi mà Tông Vô Thu giảo hoạt

như vậy cũng không phát hiện ra. Tại sao chúng ta không ẩn náu ở chỗ lão tiền bối,

không chừng lại có thể tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng. Chờ bọn chúng

lơ là một chút tất cả chúng ta sẽ xông ra phá vòng vây. Nếu Tông Vô Thu không ở đó,

tính toán của chúng ta càng nắm chắc hơn.

Lam Tồn Quân nói.

- Cách nghĩ này rất hay, chỉ có điều, nếu bọn chúng đều không nhìn thấy tất cả

chúng ta. Liệu có gây sự nghi ngờ của Tông Vô Thu. Nếu để cho lão ta phát hiện một

chút bí mật phía dưới của động rắn, thì có thể dưới đó sẽ chính là mồ chôn của chúng

ta.

Diệp Phàm nói.

- Cũng không hẳn. Tông Vô Thu có lẽ cho rằng chúng ta đều xuống dưới tìm

đường ra, cho nên đã chết hết rồi, bởi vì ở đây chẳng còn con đường nào khác. Chỉ có

thể tìm bên dưới động rắn.

Vương Nhân Bàng nói.

- Mọi khả năng đều có thể, tuy nhiên tôi cho rằng, nếu từ cửa lớn của động rắn

đánh ra sẽ không thể được.

Không nói về võ công, mà bọn chúng dùng vũ khí súng ống hiện đại bao vây toàn

bộ cửa vào của động rắn, chỉ cần chúng ta ló đầu ra.

Không cần Tông Vô Thu thủ ở đó, súng đạn hiện đại chúng ta lại chẳng phải là sắt

thép bất hoại thân, căn bản không thể đột phá vòng vây.

Quan hệ giữa Tam độc giáo và Tam giác vàng rất mật thiết, bọn chúng chế tạo ra

ma túy độc. Hơn nữa, nghe nói trong giáo dân có hậu duệ của đám tàn quân Quốc dân

đảng trước thời giải phóng rút về đó.

Những tên này dùng súng không thua gì quân đội. Cho nên chỉ cần hai bệ súng và

súng bộ binh, súng trường là chúng ta không thể ra được rồi.

Diệp Phàm nói.

- Vậy phải làm sao? Cửa chính không thể đi, còn trong động lại chẳng có con

đường nào khác, lẽ nào thực sự chờ chết ở đây?

Thiên Thông cau mặt nhăn mày hỏi.

- Tôi thấy, chỉ có thể thử mạch nước ở phía dưới đất vừa đi qua.

Diệp Phàm nói.

- Nhưng...Thanh điện xà ở đó rất đáng sợ. Đừng nói là từ mạch nước dưới đất đi

xuống, mà muốn đi đến mạch nước đó cũng đã khó rồi. Loại độc đó con người không

thể nào chống cự lại được, hơi dính một chút thì toàn bộ chúng ta sẽ bị tan chảy thành

chất lỏng.

Thiên Thông nhún vai tỏ vẻ sợ hãi.

- Thanh điện xà...

Xa Nhất Đao nhắc lại.

- Tiền bối biết rõ về loại rắn này sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Trước kia, nghe Sửu tiền bối nói qua về Thanh điện Hồng lang.

Xa Nhất Đao nói.

- Thanh điện Hồng lang, nghĩa là sao?

Vương Nhân Bàng lắc đầu không hiểu.

- Thanh Điện xà, Hồng lang thực sự cũng là một loại rắn, dưới hang rắn cũng có.

Hình dạng của loài rắn này nhìn có chút giống đầu con sói, cho nên gọi là Hồng lang xà.

Khi đó sau khi nghe Sửu tiền bối nói, ta nghĩ liệu có phải Hồng lang chính là khắc tinh

của Thanh điện. Đương nhiên cái này là ta đoán thôi.

Xa Nhất Đao nói.

- Bây giờ vẫn còn một vấn đề nữa, mấu chốt là lối đi mạch nước ngầm Thanh điện

xà lại ở chỗ trước khi địa đạo bị nổ sập.

Muốn đi qua chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ lối đi bị nổ sập. Việc đó chỉ cần có

thời gian thì có thể làm được, vấn đề mấu chốt là bây giờ bọn người Tông Vô Thu cũng

đang tranh thủ dọn dẹp.

Cho nên, làm thế nào để đuổi Tông Vô Thu ra ngoài trước rồi chúng ta sẽ cho nổ

sập bịt con đường lại. Sau đó từ từ tìm cách thoát ra từ mạch nước dưới đất.

- Có lẽ bọn chúng cũng sắp dọn dẹp xong rồi, đó là một nơi địa thế vô cùng hẹp.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể hai người cùng qua.

Cho nên, nếu Xa tiền bối cũng là thập nhị đẳng, mà bí mật này trước mắt Tông Vô

Thu cũng chưa hề biết.

Đến khi vừa dọn dẹp xong, mấy người chúng ta sẽ xuất kích ra ngoài cố ý chống

cự một chút sau đó rút vào bên trong.

Một khi Tông Vô Thu xuất hiện, Xa tiền bối nấp ở bên trong vách đá bất ngờ tấn

công. Tôi nghĩ, tám phần có thể làm cho Tông Vô Thu bị thương.

Cứ như thế, bọn chúng phát hiện bên trong lại có một cao thủ thập nhị đẳng. Nhất

định lập tức rút ra ngoài sau đó trước tiên sẽ đóng hang động lại. Còn chúng ta cũng

tranh thủ được thời gian.

Lúc này Lam Tồn Quân nói.

- Ừm. Không tồi, cách này thực sự không tồi. Tiền bối, ông thấy cách này thế

nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Chỉ có thể làm như vậy, ta thấy cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn. Chỉ

cần không bắt ta phải vận động khi tấn công, uy lựcthập nhị đẳng của ta còn có thể phát

huy được năng lực tương đối mạnh.

Nếu là ở nơi rộng rãi như bên ngoài, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Tông Vô

Thu. Chủ yếu là chân của ta không tiện, đôi cánh giả làm bằng da rắn có lẽ chỉ làm trò

đùa cho cao thủ người ta mà thôi.

Thực sự chỉ có thể nói là trong lúc xuất hành tạm thời dùng mà thôi, lâu dài thì

không dùng được. Hơn nữa dùng cũng không tốt bằng của Xa Thiên, việc co rút càng

kém hơn rất nhiều, mang bên người càng không thoải mái.

Xa Nhất Đao gật đầu.

|||

Chương 2442: Đại lễ của Xa tiền bối.

- Cha, cha phải chú ý an toàn.

Xa Thiên có chút lo lắng nói.

- Không phải lo cho ta, Xa Thiên, thực ra ta đã trúng độc rất nặng rồi. Nếu như các

con không vào đây, có lẽ thời gian của ta nhiều lắm cũng chỉ còn 2, 3 năm thôi.

Trong ngày cuối cùng có thể nhìn thấy con, lòng ta đã rất mãn nguyện rồi. Nếu

hôm nay trong trận chiến đấu với Tông Vô Thu ta có chết.

Con cũng không cần phải đau lòng, phải hóa đau thương thành động lực, chỉ cần

sau này có thể giết được Tông Vô Thu, Xa Nhất Đao ta cũng yên lòng.

Xa Nhất Đao vẻ mặt bi thương nói.

- Cha!

Xa Thiên quỳ xuống.

- Chúng ta hành động thôi.

Diệp Phàm nói, mọi người bắt đầu phối hợp theo kế hoạch, bắt đầu đục một cái lỗ

nhỏ trên vách động để Xa Nhất Đao có thể ẩn nấp. Diệp Phàm để một vài con rắn không

phải loại độc lắm lên trên đó.

Vừa đục xong cái lỗ, lúc này Xa Nhất Đao gọi Diệp Phàm lại nói:

- Diệp công tử, các cậu còn mấy quả lựu đạn, đánh sập một chút lối vào động. Ta

cần thời gian hai ngày là đủ rồi.

- Tiền bối còn việc gì khác sao? Có thể nói ra chúng ta cùng giải quyết. Đương

nhiên nêu là việc bí mật thì không cần phải nói.

Diệp Phàm nói.

- Ta lo lối vào một khi bị dọn dẹp sạch sẽ xong nếu không gặp phải cao thủ mạnh

mẽ thì cậu nói xem tên chủ soái Tông Vô Thu có ra tay không?

Xa Nhất Đao hỏi.

- Không. Chỉ cần bốn trưởng lão thủ hạ của lão là đủ giải quyết hết chúng ta rồi.

Diệp Phàm nói.

- Đúng là thế, còn ta tạm thời lại không thể xuất hiện. Nếu không dụ được Tông

Vô Thu trúng kế của chúng ta thì không có cách nào để thực hiện.

Nếu ta ra tay trước thì chẳng phải sẽ lộ mục tiêu sao. Sau khi dụ Tông Vô Thu,

chúng ta đột kích sẽ không có tác dụng.

Mà hậu quả thì tất cả chúng ta sẽ phải “ở lại” đây.

Xa Nhất Đao vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Xa Nhất Đao ta đã chết nửa người rồi, ta không hề sợ chết.

Chỉ hi vọng Diệp công tử có thể đưa Xa Thiên ra. Sau này Xa Thiên chính là nô bộc

trung thành nhất của cậu.

Hi vọng Diệp công tử có thể giúp Xa Thiên xây dựng gia đình, giúp Xa gia có người

nối dõi. Tuy nói vẫn còn những người khác của Xa gia ở Ấn Độ, ta còn có anh em,

nhưng thế hệ ta không còn ai nữa rồi.

Hơn nữa, Tông Vô Thu có lẽ sẽ luôn phái người theo dõi Xa gia, bên đó không thể

trở về được nữa rồi. Việc này Xa mỗ nhờ cậu.

Xa Nhất Đao bái Diệp Phàm nói.

- Đừng như thế Xa tiền bối, tôi hứa với ông. Chỉ cần Diệp Phàm tôi còn thở thì Xa

Thiên sẽ có thể ra ngoài. Còn về việc lấy vợ, chỉ cần Xa Thiên thích một cô gái nào đó,

tôi sẽ hết sức giúp cậu ấy.

Lời hứa của Diệp Phàm rất rõ ràng.

- Ta không có gì để tặng cậu, đây là thứ trước khi chết Sửu tiền bối để lại cho

người có duyên. Tôi thấy cơ thể cậu dường như rất đặc biệt, có thể chống đỡ lại với

một số độc tố đơn giản.

Toa thuốc Bà La Môn này có lẽ sẽ có ích cho cậu. Sửu tiền bối lúc còn sống là

một chuyên gia về nghề thuốc.

Ông ấy đã nghiên cứu hàng trăm loại thảo dược. Đặc biệt có tâm huyết khi điều

chế các viên thuốc, còn lão tổ tông của Tam Độc Cầu giáo là cao thủ dùng độc. Những

người nổi tiếng của các bang phái bị trúng độc đều đến tìm Sửu tiền bối.

Thuốc của Sửu tiền bối điều chế ra thực sự rất có hiệu quả giải độc đối với một số

loại độc tố. Hơn nữa, Sửu tiền bối ở trong động khoảng 50 năm.

Hàng ngày ở cùng với lũ rắn độc này. Vì thế nửa đời còn lại Sửu tiền bối đã

chuyên môn nghiên cứu về độc tố.

Cũng thử điều chế một vài loại thuốc độc. Tuy nhiên, chưa hề thử nghiệm qua,

toàn bộ đều do Sửu tiền bối tự nghiên cứu ra.

Xa Nhất Đao nói rồi đưa cho Diệp Phàm quyển sách “Phiếm Hoàng” chỉ to bằng

bàn tay.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ rồi cũng không khách khí lật nhanh một chút.

- Có phải cậu đang tìm giới thiệu về Thanh điện và Hồng lang xà.

Xa Nhất Đao cười nói.

- Ừm, hình như không có?

Diệp Phàm có chút lo lắng lắc đầu.

- Đúng là không có, tôi vừa mới nhớ lại.

Xa Nhất Đao nói, sau đó nhìn Diệp Phàm nói:

- Ta thấy trong các cậu người béo mặt tròn tròn có phải cũng là cửu đẳng?

Còn người thanh niên dáng cao lớn họ Vương cũng đạt đến tầng thứ 3 của bát

đẳng. Người thanh niên họ Lam trên thực tế đã đạt được tầng thứ 2 của thất đẳng.

Nghe Xa Thiên nói mấy người các cậu đã kết nghĩa anh em, tuổi tác của cậu còn

nhỏ. Vậy mà bọn họ đều gọi cậu là đại ca.

Chứng tỏ cậu có nhân cách đặc biệt của riêng mình. Thế này nhé, ta cũng không

biết có thể sống để ra khỏi động rắn này hay không.

Cuối cùng ta sẽ tặng cậu một món quà, cậu cho nổ sập cửa động một chút, có thể

kéo dài thời gian hai ngày là được. Đưa ba người kia vào nơi ta ở bên cạnh động rắn,

ta có việc.

Diệp Phàm đương nhiên cũng làm theo, có lẽ còn có chuyện tốt sẽ tới đối với

Thiên Thông, Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng.

Bởi vì, Xa Nhất Đao rất thần bí. Hơn nữa là cao thủ thập nhị đẳng, cao thủ như vậy

chắc chắn sẽ có điểm cao minh.

Một tiếng “ầm” lớn vang lên, lại một lần nổ mìn.

- Mẹ nó, bọn chúng có lẽ lại cho nổ sập một đoạn nữa rồi, những tên đó vẫn chưa

chết sao?

Một giáo đồ của Tam độc giáo đang khiêng đá chuyên ra không kìm được chửi.

- Đúng vậy, cứ như thế này thì chúng ta dọn dẹp mệt chết mất.

Một giáo đồ khác cũng chửi.

- Đừng nói lung tung, tiếp tục chuyển đá đi. Có lẽ bọn chúng cũng không còn nhiều

thuốc nổ nữa đâu. Chúng ta tổn hao sức lực thì bọn chúng cũng vậy. Hơn nữa còn ăn

uống, có lẽ bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được mấy ngày thôi.

Một tên đứng đầu động viên mọi người nói.

Khi Tông Vô Thu nghe báo cáo bên này xong chỉ thản nhiên trợn mắt nói:

- Không sao, tiếp tục chuyển.

Diệp Phàm dẫn ba người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông đi

theo Xa Nhất Đao và Xa Thiên đi vào bên kia vách động. Ba người lần đầu tiên xuống đây

nên tò mò nhìn xung quanh.

Kết quả, Thiên Thông bĩu môi nói:

- Cái gì cũng không có, tiền bối, lẽ nào thực sự là ăn sống những con rắn này để

sống? hơn nữa ăn suốt 30 năm trời?

- Ha ha, giữa cái sống và cái chết cậu sẽ chọn cái gì?

Xa Nhất Đao thản nhiên cười nói, bây giờ mặc dù đang nói tiếng phổ thông tuy rất

gượng gạo nhưng đại ý thì mọi người nghe có thể hiểu được.

- Sống vẫn tốt hơn là chết mà.

Thiên Thông giật giật mũi nói.

- Vậy cũng đúng, khi tính mạng của cậu gặp nguy hiểm. Và khi bụng của cậu đói

không chịu nổi nữa, không phải những con rắn độc này mà đến cục đá cậu cũng muốn

gặm một miếng ấy chứ.

Thực ra, những con rắn độc này tuy rằng độc tính rất cao, nhưng thịt rắn lại không

hề có tí độc tố nào. Hơn nữa, đó cũng là việc khó tranh khỏi.

Lúc bắt đầu cậu ăn sống rắn độc nhất định sẽ buồn nôn. Tuy nhiên, qua thời gian

dài sẽ thấy quen.

Sau đó không chừng cậu sẽ cảm thấy ăn thịt rắn sống hương vị rất đặc biệt.

Xa Nhất Đao nói.

“Ngon cái rắm! Loại thối tha này cũng có thể ăn sống, đánh chết tôi cũng không

ăn”. Thiên Thông trong lòng nghĩ.

Xa Nhất Đao lục lọi trên vách động một hồi rồi đột nhiên phát lực, một âm thanh

phát ra, phía trên nóc động mặc dù không có chút kẽ hở nào nhưng bây giờ đã xuất

hiện một cái cửa động. Một luồng âm khí truyền xuống, mọi người lạnh không khỏi rùng

mình một cái.

- Ôi tiền bối, quấy rối sự yên tĩnh của ông rồi.

Xa Nhất Đao thở dài dẫn đầu đi vào trong. Thấy mọi người không chuyển bước,

không nhịn được nói:

- Thực ra đây chính là nơi luyện độc công của một vị tổ tiên vô danh của Tam Độc

giáo.

Theo như chữ khắc lại trên vách đá, ông ấy lợi dụng huyệt động này để hấp thu

khí độc của rắn mà luyện công.

Người này tên là gì, đạt đến cảnh giới nào ta cũng không rõ. Việc này là Sửu tiền

bối phát hiện ra. Hơn nữa di thể của Sửu tiền bối cũng ở trong đó.

Ta thường cách một thời gian đều vào trong này quét dọn, thực ra bên trong rất

sạch sẽ, bởi vì nó là bán kín.

Lỗ thông khí cũng có, tuy nhiên, rất nhỏ, chỉ to bằng mấy ngón tay. Vì thế các cậu

không phải lo lắng bên trong có khí độc hay là âm khí gì cả.

Diệp Phàm và mọi người cất bước đi vào.

Phát hiện trên vách đá bên trong động khắc rất nhiều chữ, Diệp Phàm đưa tay sờ

thì hiểu, tất cả đều là do cao thủ trong lúc cao hứng dùng đầu ngón tay khắc lên.

Diệp Phàm tìm tòi một lúc, cảm giác vị tổ tiên của Tam Độc giáo này công lực

tuyệt đối không thể thấp hơn thập nhị đẳng, không chừng đã đạt đến cảnh giới trong

truyền thuyết.

Xem kỹ một chút, thì bị thu hút bởi một thi thể dựa vào vách đá ở trung tâm.

Hai má người này béo tròn, tuy nhiên cơ mặt lồi lõm, tướng mạo rất xấu xí.

Trên người khoác một bộ áo dài xanh. Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn, phát hiện

chiếc áo choàng này được làm từ một mảng da trăn rất lớn.

Tuy nhiên, Diệp Phàm có chút sợ hãi, không kìm được nói:

- Lẽ nào vị tiền bối này chính là tiền bối Sửu Vô Đoan?

- Không sai, chính là Sửu tiền bối đã cứu mạng của ta. Ông ấy đã sống 130 tuổi,

đây là pháp thể của ông ấy.

Xa Nhất Đao vẻ cung kính quỳ xuống bái lạy, sau đó nói với Xa Thiên:

- Sự đột phá của con chính là vì con đã nuốt khối thịt mang nội công kết tinh ở đan

điền của Sửu tiền bối, vì thế con cũng đến bái lạy đi, phải thành tâm mới được.

Xa Thiên cũng cung kính quỳ xuống bái lạy.

- Nội công kết tinh, đây là cái gì?

Thiên Thông không kìm nổi hỏi.

- Ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chúng ta là người luyện võ công, đan điền là cơ

quan dự trữ, khống chế, phát ra và tập hợp nội công.

Một người đã sống tới 130 năm giống như Sửu tiền bối, công lực đã một phần đạt

đến cảnh giới trong truyền thuyết. Công lực tích lũy được trong 130 năm rất hùng hậu.

Lâu ngày, nội khí bị ép lại và có thể kết thành tinh thể lớn hơn hạt gạo.

Thực ra, những tinh thể này chính là kết quả của sự ngưng kết của nội công. Khí

hóa lỏng chắc mọi người đều hiểu, một lọ khí hóa lỏng sau khi nổ ra thì thể tích thể khí

lớn bao nhiêu.

Nếu đem chất lỏng này kết tinh lại, một lọ khí hóa lỏng sau khi trải qua ép hóa có

lẽ sõ to bằng quả bóng bàn.

Mà đan điền của con người là một bộ phận điều tiết, do não bộ khống chế, nội

công ra vào. Còn đan điền chịu áp lực, chống lại áp lực. Quanh năm suốt tháng mệt

mỏi, còn cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết thì trong đan điền có thể

nội công hóa lỏng nén ép lại thành tinh thể nhỏ chắc chắn.

Đừng xem thường những tiểu tinh thể to bằng hạt gạo, một khi nó phát tán ra

thành nội khí thì có lẽ có thể bao khắp cả một căn phòng lớn.

Xa Nhất Đao nói.

- Không phải đâu cha, vừa rồi cha cho con nuốt chẳng phải là một cục rất to, hạt

gạo làm sao to bằng được chứ?

Xa Thiên có chút không hiểu.

- Đó là ta đã cho thêm một ít thịt rắn vào đó, nội công kết tinh thực chất chỉ to

bằng hạt gạo. Mấy năm nay ta thường xuyên thử nghiệm, kết hợp gan rắn với tinh thể

nội công, dùng nội công của ta luyện ép nhiều lần. Vì thế cục thịt vừa nãy con ăn thực

tế còn có nội công nhiều năm của ta kết hợp. Đương nhiên sức mạnh cũng mạnh hơn

nhiều.

Xa Nhất Đao nói.

|||

Chương 2443: Người chết mỉm cười.

- Tiền bối, cách này nếu có thể được, thì chúng ta hãy ép hết nội công lại thành

tinh thể, thế chẳng phải đan điền có thể trữ được nội công nhiều hơn sao. Như thế khi

chiến đấu nội công có thể duy trì liên tục, sẽ dễ dàng chiếm được lợi thế rồi.

Thiên Thông cười ha hả, rất đắc chí.

- Ép thành tinh thể nội công, cậu cho rằng mình thích ép thì ép, cứ như ép cây củ

cải xanh đấy à?

Vương Nhân Bàng châm chọc Thiên Thông.

- Ý của anh là gì hả đồng chí Tiều Bàng?

Thiên Thông trợn mắt nhìn Vương Nhân Bàng.

- Tuy là tôi không hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng tôi nghĩ, nếu anh có thể dùng máy

ép sức nước mấy chục tấn thì liền ép được một miếng sắt to thành một miếng bánh sắt

hay sao?

Vương Nhân Bàng nhìn Thiên Thông nói tiếp:

- Giống như trong đan điền của chúng ta, có lẽ đến cả nội công hóa lỏng cũng

không làm được, càng không nói đến việc có thể ép thành thịt tinh thể, có phải thế

không Xa tiền bối?

- Không sai, người luyện võ từ thập đẳng trở xuống thì nội công trong đan điền vẫn

là nội công hóa lỏng. Chỉ có thể nói là ở tình trạng bán hóa lỏng. Nửa là khí nửa là nội

công.

Còn người đạt đến thập đẳng mạnh như Diệp công tử thì mức độ hóa lỏng càng

ngày càng cao. Cho nên, khi chiến đấu sức mạnh của Diệp công tử có thể kéo dài, hơn

nữa, nội công ép ra lại càng thâm hậu. Bởi vì lượng tích trữ của đan điền lớn hơn. Nói

về toàn bộ đều là hoá lỏng, những người luyện võ trình tự như ta trong đan điền toàn bộ

đã là hóa lỏng.

Cho nên, cậu xem ta đưa tay ra là gió lạnh vù vù, đó chẳng phải là công lực mạnh

hơn rất nhiều sao. Tại sao các cậu không thể đạt đến trình độ như thế chứ?

Chủ yếu là vì cảnh giới của các cậu chưa đạt được sự đột phá, cảnh giới chưa

đột phá mà sức mạnh công lực chưa đủ để đạt đột phá.

Hơn nữa, dung lượng của đan điền và bản thân độ dày, độ cứng và tính dẻo dai

của vách đan điền đều chưa đủ. Đương nhiên, các cậu muốn ép nội công thành dịch

lỏng điều đó là không thể.

Bởi vì, quá trình hóa lỏng trong đan điền cần phải có năng lượng rất nhiều. Mà các

cậu vì nội công chưa đủ, cảnh giới lại chưa đột phá được, cho nên, năng lực cũng

không đủ.

Hơn nữa, nếu có cao thủ cưỡng ép việc hóa lỏng của các cậu thì không chừng

đan điền sẽ nổ tung mất mạng. Dù sao sự chịu đựng của đan điền là sự phối kết hợp

với cảnh giới của các cậu.

Giống như làm sao cậu có thể bảo một đứa trẻ 3 tuổi nâng một chiếc xe hơi lên

được.

Vì thế, việc này không gấp được. Cảnh giới thế nào thì tình trạng thế ấy. Trẻ con

không thể ăn một miếng mà béo được.

Luyện công cũng là một quá trình theo trình tự. Tuy nhiên, cậu có thể nhảy một

phát từ nhị đẳng lên thập nhị đẳng, ở một lĩnh vực nào đấy kỳ tích này có thể thực hiện

mang tính nhảy vọt, nhưng trong luyện công điều này tuyệt đối không thể.

Xa Nhất Đao giải thích giống như một huấn luyện viên.

- Tiền bối, ông đưa chúng tôi vào đây chắc không phải chỉ là chiêm ngưỡng pháp

thể của Sửu tiền bối có phải không? Hơn nữa, tôi cảm thấy pháp thể của Sửu tiền bối

dường như là vẫn đang còn sống, ông xem, tuy là da của ông ấy có chút khô quắt,

nhưng tôi vẫn cảm thấy giống như vẫn còn khỏe mạnh. Lẽ nào là do tác dụng của nội

công làm cho thân thể của Sửu tiền bối sau khi đã chết 30 năm rồi mà vẫn có thể bảo

tồn được sức sống như vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy. Tôi cũng có cảm giác như thế. Pháp thể của Sửu tiền bối thực sự là

vẫn sống động như thật. nếu không phải tiền bối nói Sửu tiền bối đã quy tiên 30 năm rồi.

Đánh chết tôi cũng không dám tin đây là thi thể chứ không phảilà một người sống.

Thiên Thông vẻ mặt cũng nghi ngờ.

- Tôi thấy việc này cũng bình thường, dựa vào kỹ thuật hiện đại thì không phải là

không thể bảo tồn được sinh động như thật hay sao? Pháp thể của Sửu tiền bối còn có

thể bảo tồn được tốt hơn ấy chứ.

Chỉ có điều một cái là dùng thuốc để bảo tồn, còn Sửu tiền bối có lẽ là lúc còn

sống đã tích trữ nội công thâm hậu nên mới được như vậy.

Đã 30 năm trôi qua. Nội công này vẫn không bị mất hết. Có lẽ thêm mấy chục năm

nữa mới dần dần mất đi hoàn toàn.

Đến khi đó, tôi đoán pháp thể của Sửu tiền bối sẽ càng ngày càng teo đi. Đương

nhiên, trong đó có lẽ trước khi quy tiên Sửu tiền bối cũng đã thi triển một số độc môn bí

truyền.

Cách làm này tự nhiên hơn so với cách bảo tồn bằng thuốc. Phù hợp với sinh lý

tự nhiên của cơ thể con người. Bởi vì nội công của chúng ta chính là loại khí tinh khiết

nhất trong cơ thể con người.

Diệp Phàm nói.

- Ta cũng cho là như vậy, tuy nhiên, hôm nay mục đích ta dẫn ba người vào đây

chính là ở trên di thể của Sửu tiền bối.

Trước khi quy tiên tiền bối cũng đã căn rặn, ông đã dùng bí thuật để tích trữ 8

phần nội công vào trong pháp thể.

Tuy nhiên, nội công này cũng có thể sẽ theo thời gian mà dần dần mất đi. Có lẽ

trải qua 30 năm, trong pháp thể của ông ấy vẫn còn tích trữ một nửa nội công so với

năm đó.

Hơn nữa, tiền bối căn rặn. Gặp người có duyên có thể truyền thụ “Chuyển na di

công pháp” mà tiền bối để lại. Công pháp này khi triển khai có thể hút nội công từ pháp

thể của tiền bối vào cơ thể của mình, sau khi dung hòa sẽ biến thành của mình.

Vừa rồi ta nhìn thấy ba người đều có hy vọng đột phá, cho nên đã dẫn vào trong

này thử vận may.

Đương nhiên, “Chuyển na di công pháp” có lẽ cũng có khiếm khuyết, phải nói

trước với mọi người như thế. Nếu cậu không muốn tiếp nhận thì hãy nói sớm.

Ta đây cũng là bất đắc dĩ. Thực lực của chúng ta càng mạnh, cơ hội sống sót

cũng càng lớn. Còn về Xa Thiên, cơ thể nó mới đột phá vẫn còn những thiếu sót, chưa

tiêu hóa hết nội công, không thể hấp thu thêm nữa.

Về phần Diệp công tử, có lẽ cũng mới đột phá không lâu, cũng không thể hấp thu

thêm. Nếu không thể dung nạp được thì sẽ gây đến nguy hiểm cho cơ thể.

Xa Nhất Đao vẻ mặt thận trọng nói.

- Đa tạ tiền bối giúp đỡ, chúng tôi đều muốn thử. Dù công pháp này có phản ứng

giết chết chúng tôi cũng cam lòng. Dù gì đột phá không thành công thì cũng không thể

giúp mọi người phá vòng vây ra ngoài, chúng ta chỉ có con đường chết.

Ba người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông đều chắp tay nói.

- Tiền bối, nếu nội công Sửu tiền bối để lại cũng đặc biệt nhiều như vậy, liệuó thể

để cho mọi người ở phía trên cùng xuống hấp thu được không? Tôi nghĩ nội công trong

cơ thể của Sửu tiền bối đủ để khiến mỗi người tăng một bậc phải không? Mặc dù không

thể đột phá đến một cảnh giới lớn nhưng công lực cũng có thể nâng cao có phải thế

không nào?

Diệp Phàm hỏi.

Bởi vì Chu Đồng và Lâm Yếu Phong cũng là ngũ đẳng, Triệu Thanh Ngọc là tứ

đẳng, nếu đều có thể tìm được việc tốt thì chẳng phải là đã nâng cao được thực lực

cao thủ của Tổ A một cách miễn phí sao.

Tin rằng nếu có cơ hội sau khi trở về nước thì đồng chí Cung Khai Hà sẽ nở nụ

cười. Cũng coi như Diệp Phàm cống hiến một chút cho quốc gia.

- Việc naỳ, ta lo nhiều người cùng ra tay liệu có làm hủi hoaị pháp thể của Sửu

tiền bối hay không?

Xa Nhất Đao nhiú maỳ nói.

- Chắc có lẽ không thể, mấy người bọn họ võ công đều kém, đột phá nhiều nhất

cũng chỉ đến lục đẳng, không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa thực lực của tất cả

nâng cao thì cũng giúp cho sự sinh tồn của mọi người đột phá vòng vây có phải không

nào?

Diệp Phàm kiên nhẫn, trong lòng tự nhủ điều tốt của người đã chết như thế này

mà không tận dụng thì cũng lãng phí, mà Diệp Phàm đã từng thử nghiệm thành công

trên khung xương của Bảo Chí Thiền sư tin rằng thứ công phu ‘chuyển công’này chắc

sẽ hữu dụng.

- Thế cũng được, một người ở trên quan sát. Còn lại thì xuống dưới.

Xa Nhất Đao nghĩ đến một tình huống đáng sợ.

Diệp Phàm đi lên đón mấy người Tài Nhạ xuống, còn Chu Phương Tinh đã tỉnh lại,

để ông quan sát động tĩnh lập tức báo cáo cũng ổn.

- Được, mời mọi người hãy khấu tạ Sửu tiền bối. Trước mắt Đầu Tượng Hương

Án gì đó chúng ta không cần dùng nữa. Các cậu chỉ cần thành tâm, dùng hành động thể

hiện là được rồi.

Xa Nhất Đao nói, Thiên Thông dẫn đầu, mấy người cũng đến khấu đầu cung kính.

Sau đó, Xa Nhất Đao bắt đầu truyền cho mọi người “Chuyển Na di công pháp”.

Diệp Phàm và Xa Thiên đương nhiên cũng đứng bên nghe.

Tuy nhiên, Diệp Phàm càng nghe càng thấy mơ hồ, cảm thấy “Chuyển na di công

pháp” dường như rất khác so với công pháp của Bảo Chí Thiền Sư để lại.

“Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Kinh” của Bảo Chí Thiền Sư để lại, theo lý mà nói so

với “Chuyển na di công pháp” của Sửu tiền bối để lại thì cách làm hoàn toàn khác nhau

nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Kết quả, phương pháp do Xa Nhất Đao nói lại

rất không giống nhau.

Có lẽ nội công lúc đầu của Bảo Chí Thiền Sư là tiềm ẩn ở bộ xương, còn Sửu Vô

Đoan lại tiềm ẩn ở cơ thể. Vì thế cách truyền công không giống nhau mà thôi.

Hàng nghìn, hàng vạn kỹ thuật võ công trên thế giới, đâu có cái nào giống nhau.

Đây chính là sự sáng tạo của mỗi người, cách nghĩ và kinh nghiệm của mỗi người đều

khác nhau, đương nhiên pháp môn cũng cũng không giống nhau. Diệp Phàm tự mình

cho là như vậy.

Hai tiếng sau mọi người đều nhớ rõ, hơn nữa cũng luyện được một hồi, phát hiện

ra vẫn tập trung.

- Chúng ta bắt đầu nào, thời gian không chờ chúng ta đâu, một ngày rưỡi các cậu

phải tranh thủ hấp thu càng nhiều nội công giúp cho mình đột phá, chính là vì mọi người

người, các cậu cũng phải liều một phen.

Xa Nhất Đao vung tay nói.

Mọi người đứng thành nửa vòng tròn, tất cả đều dùng thuật chuyển công. Mấy

luồng lực hút rất lớn truyền ra, pháp thể của Sửu Vô Đoan lúc này giống như một khối

thịt Đường Tăng, mọi người đều đang tranh nhau công lực của ông ta.

Đáng tiếc Trương Cường bị thương nên không được một miếng thịt Đường Tăng

nào. Diệp Phàm có chút tiếc nuối, phát hiện không khí trong mật thất đang rung động

nhẹ, còn mọi người cũng có chút cảm giác. Từng người đang liều mình hướng lên pháp

thể của Sửu Vô Đoan hấp thụ nội công.

Mấy tiếng sau, mọi người không những không mệt, ngược lại càng ngày càng có

tinh thần. Còn mặt của Thiên Thông đỏ lên giống như quả táo đỏ.

Diệp Phàm hiểu rằng, y may mắn cướp được trước nên sắp đột phá rồi. Quả

nhiên, Thiên Thông bỗng nhiên rung lên kịch liệt một hồi.

Không lâu sau, Diệp Phàm dường như nghe thấy một hồi sóng âm thanh nhỏ vang

lên, Thiên Thông đột nhiên mở to miệng hướng lên trên hút, rồi phun ra một ngụm nội

công mạnh mẽ.

Diệp Phàm và Xa Nhất Đao nhìn nhau. Hai bên gật đầu, biết là Thiên Thông đã đột

phá trước. Quả nhiên, không lâu sau, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cũng đều có

phản ứng.

Quá trình đột phá tiếp tục giằng co mấy giờ liền, mọi người đều đã có thu hoạch.

- Tiếp tục thu nạp, ổn định cảnh giới!

Lúc này một câu nói đầy sức mạnh của Xa Nhất Đao truyền đến, mọi người đang

trong quá trình đột phá lại bắt đầu tiếp tục thu nạp.

Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện một việc kỳ lạ, miệng của Sửu Vô Đoan

dường như hơi động đậy. Hắn giật mình, thầm nghĩ lẽ nào đúng như “Tạc Thi” giống như

trong truyền thuyết.

Không đúng, chắc đó là ảo giác, Diệp Phàm tự xem thường mình thầm nói, lẽ nào

người sống lại để người chết dọa cho sợ hãi như thế.

Hắn dụi mắt một chút như muốn hít thở không khí ở bên ngoài, đúng lúc này, đôi

mắt ưng phát hiện miệng của Sửu tiền bối đúng là hơi động đậy một chút. Diệp Phàm

vội vàng lợi dụng thuật sóng khí và mắt ưng dò xét.

Bỗng hét lên:

- Chuyện gì thế kia, tiền bối sống lại rồi sao?

- Sống rồi, Diệp công tử, cậu nói ai sống lại?

Xa Nhất Đao quay mặt sang kinh ngạc hỏi.

- Vừa rồi tôi phát hiện dường như pháp thể của Sửu tiền bối đã có dấu hiệu của

sự sống, khóe miệng của ông ấy dường như đã mỉm cười.

Diệp Phàm nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào pháp thể của Sửu Vô Đoan.

- Tôi thấy chắc cậu hoa mắt rồi, làm sao có thể. Lão phu vào trong này chưa đầy 2

năm thì ông ấy đã quy tiên rồi. Hơn nữa, tôi ít nhất 1 tháng vào trong này quét dọn một

lần, lẽ nào một người sống hay chết lão phu cũng không phân biệt ra. Ông ấy còn ngồi

yên ở đó 30 năm không ăn không uống, thế thì có là thần.

Xa Nhất Đao rõ ràng cảm thấy Diệp Phàm đang nói lung tung, có chút tức giận.

Nếu không phải có chút kiêng nể Diệp Phàm là truyền nhân của Bức vương Nam

Lăng Hậu thì có lẽ sớm cho Diệp Phàm một cái tát rồi.

Spoiler Mời xem: |||

Chương 2444: Nửa “Tiên Thiên Cường Giả”.

[CHARGE=20]

- Tiền bối, sao lại thế, bây giờ chúng tôi không những không hút được nội công,

mà nội công của chúng tôi dường như đều bị hút ngược lại vào cơ thể của Sửu tiền

bối?

Lúc này Thiên Thông không chịu được nữa hét lên. Hai mắt của y trợn lên, vẻ mặt

rất sợ hãi.

- Không sai, tôi cũng có cảm giác giống như thế. Lúc đầu còn cảm thấy có phải là

để Sửu tiền bối hút một chút nội công rồi mình hút lại thì sẽ tinh khiết hơn không, tuy

nhiên tôi cảm thấy rất lạ.

Vương Nhân Bàng cũng nói.

- Làm sao có thể, người chết còn có thể hút nội công của các cậu, trên đời này

thực sự có ma quỷ hay sao?

Xa Nhất Đao không tin.

- Đúng là thế, thật sự bị ông ấy hút lại.

Lúc này Lam Tồn Quan cũng kinh hãi kêu lên, không lâu sau, Tài Nhạ cũng hét lên

như vậy.

- Mọi người nhanh chóng buông tay ra, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, tôi thấy

trong này rất kỳ dị. Nhanh lên! rời khỏi đây!

Diệp Phàm không dám do dự nữa, hét lên.

- Không thể buông được, lực hút trên thi thể quá lớn.

Thiên Thông nghẹn tím mặt, hai tay run lên lập cập, miệng hét lên. Vừa rồi là hưng

phấn, bây giờ lại trở nên hoảng sợ.

Diệp Phàm vội vàng bay đến, hai tay đánh về phía thi thể của Sửu Vô Đoan, muốn

cắt đứt mối liên hệ giữa mọi người với ông ta.

- Đừng hành động bừa!

Xa Nhất Đao vội vàng hét lên muốn giơ tay ngăn Diệp Phàm lại.

Đột nhiên, trong vách động vang lên tiếng cười rất lớn, làm cho mọi người ong tai.

Sửu Vô Đoan không ngờ vẫn còn sống thật, ông ta mở to hai mắt, miệng mỉm

cười nói:

- Rất tốt, rất tốt, 1 thập nhị đẳng, 3 thập đẳng, 1 cửu đẳng, bên dưới lục, thất đẳng

còn có mấy người, ha ha ha...

- Tiền...tiền bối, người thực sự vẫn sống, người vẫn chưa chết sao? Lẽ nào...

Xa Nhất Đao hai mắt lồi ra tròn xoe, môi run lên kích động.

- Chết rồi còn có thể sống lại sao, ta đây dễ chết vậy sao? Nói thật với ngươi, ta

đang luyện một loại Quy tức để cho hôm nay, cuối cùng ta cũng chờ được các ngươi

đến rồi, tốt, tốt, tốt!

Sửu Vô Đoan ngoác miệng cười.

Tuy nhiên, tay của người này lại hướng về mọi người. Đám người Vương Nhân

Bàng vẫn không có cách nào rút được tay kia ra dưới sự khống chế của nội công, nội

công trong cơ thể vẫn không ngừng bị Sửu Vô Đoan hút ra.

- Tiền bối nói như vậy là ý gì, vãn bối không hiểu?

Xa Nhất Đao vẻ mặt cứng đơ, cũng cảm thấy được điều gì đó.

- Ha ha ha, rất đơn giản. Ta cứu ngươi là vì hôm nay, hôm nay cũng là lúc ta đột

phá đến Tiên Thiên đại năng giả.

Còn các ngươi, các người chính là những nô bộc cung cấp đủ nội công cho ta. Xa

Nhất Đao, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?

Các ngươi không nên giãy giụa, càng giãy giụa thì càng thê thảm. Chỉ cần để ta

thuận lợi đột phá đến “Tiên Thiên đại năng giả” trong truyền thuyết, thì ta sẽ giữ lại

nguyên vẹn thi thể của các ngươi.

Nếu không, các ngươi sẽ sống không bằng chết, lại đây, Xa Nhất Đao, đưa hết nội

công của ngươi ra đây.

Đừng mong chống cự. trong mắt của ta các ngươi chỉ giống như những con kiến

nhỏ bé, yếu đuối.

Có lẽ ngươi sẽ nói ta mới đạt đến thập nhị đẳng thôi. Nhưng ta muốn nói cho

ngươi biết, ta đã đạt đến cảnh giới nửa Tiên Thiên rồi, thiếu chút nữa là thành công

hoàn toàn thôi.

Vì thế, đừng có mong chống cự, chỉ cần chống cự một chút thì các ngươi sẽ phải

chịu đựng đau khổ.

Sửu Vô Đoan lạnh lùng nói.

- Vậy tại sao lúc trước ông lại đồng ý mất đi công lực để giúp bọn họ đột phá?

Xa Nhất Đao sắc mặt trầm xuống hỏi.

- Rất đơn giản, sau khi bọn họ đột phá công lực càng cao thì độ tinh khiết của nội

công cũng càng cao, càng dễ giúp ta đột phát, ngươi hiểu chưa?

Sửu Vô Đoan cười lên điên cuồng.

- Hóa ra tất cả đều là ông lừa tôi. Những gì ông cho tôi cũng đều là giả, cái gì mà

thuốc giải, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, 30 năm không thấy ông ăn thứ gì, làm sao ông có thể

sống được. Lẽ nào trên đời vẫn còn có loại kỹ thuật võ công thần bí như thế? Gọi là

Quy tức cái khỉ gì đó?

Xa Nhất Đao tức giận hỏi.

- Ngươi nhầm rồi. Ta đưa cho ngươi đều là thật. Tuy nhiên, đó cũng là để ngươi

nhanh chóng đạt được thập nhị đẳng để ta hút nội công mà thôi.

Còn về việc ăn cơm, đương là phải ăn, nếu không ta đã chết lâu rồi. Tuy là có

công pháp Quy Tức sau khi bế công thì sẽ không để ngươi phát hiện ra ta vẫn còn

sống, nhưng ta 3, 4 ngày phải ăn uống no đủ. Ngươi không cảm thấy cách một khoảng

thời gian ngươi đều không hiểu tại sao mình lại ngủ như thế. Ha ha.

Sửu Vô Đoan cười tỏ ra đắc chí.

- Tôi vẫn cho rằng nguyên nhân là do luyện công quá mệt nên như thế. Hóa ra đều

là do ông giở trò có phải không? Là ông làm cho tôi mê đi.

Xa Nhất Đao thiếu chút nữa phát điên lên, không ngờ lại bị một người mà mình rất

là cung kính như thế lừa đảo. Hơn nữa lại lừa đến thê thảm như thế, không phát điên

cũng không được.

- Tấn công!

Diệp Phàm hét, phi đao lập tức phi ra hơn mười cái, xé không khí bay về phía Sửu

Vô Đoan. Diệp Phàm không muốn nói tiếp, nếu nói tiếp thì mấy người Thiên Thông sẽ

không chống đỡ nổi nữa.

Xa Nhất Đao và Xa Thiên cũng không chậm trễ.

- Xa Thiên, con cõng ta làm chân cho ta, chúng ta hợp lực tấn công.

Xa Nhất Đao hét lên, nhảy lên lưng của Xa Thiên. Xa Thiên cõng ông ấy, Xa Thiên

đạp chân một cái hai chân đều bay lên.

Xa Nhất Đao hai chưởng tung ra, một luồng chưởng lực lạnh như băng hướng vào

đầu của Sửu Vo Đoan tấn công.

Tuy nhiên, trong nháy mắt, Xa Nhất Đao khiếp sợ đến mức hai con ngươi thiếu

chút nữa thì rơi xuống đất. Chưởng lực của mình chẳng những giống như viên đá ném

xuống đại dương.

Mà một luồng lực hút vô cùng mãnh liệt từ tay của Sửu Vô Đoan phát ra, làm cho

nội công từ cơ thể của mình đều bị cuốn vào cơ thể của lão ta.

Xa Nhất Đao muốn liều mình lấy lực áp chế lực để thoát ra, tuy nhiên, tất cả đều là

phí công. Bởi vì, lực hút từ chưởng lực của đối phương quá mạnh, dù là thập nhị đẳng

như Xa Nhất Đao cũng không thể ngăn cản nổi.

Về phần mấy người Vương Nhân Bàng, căn bản chỉ là đang giẫy giụa lung tung,

hoàn toàn không có tác dụng. Diệp Phàm nhìn thấy phi đao cũng không có tác dụng gì,

khi đến cách Sửu Vô Đoan một mét thì bị những luống nội công rất mạnh ở trong phòng

tác động làm cho bay vào trong vách đá. Sửu Vô Đoan vẫn chẳng hề hấn gì.

- Nào nào nào, tiểu tử, thân thủ ngươi cũng ở cấp 2, 3 của thập đẳng rồi, không

lấy thì thật đáng tiếc.

Sửu Vô Đoan dùng một đầu ngón tay hướng vào Diệp Phàm xuất chiêu.

Diệp Phàm lập tức cảm thấy cơ thể chấn động, cảm thấy như một luồng khí nóng

như lửa truyền đến từ ngón tay của Sửu Vô Đoan, giống như một sợi dây thừng vô hình

buộc chặt lấy mình, còn nội công trong cơ thể thì không tự chủ được chạy về phía cơ

thể của Sửu Vô Đoan.

Diệp Phàm liều mình thử, phát hiện lực hút của đối phương quá mạnh.

- Mọi người chú ý nghe cho rõ, bây giờ tôi sẽ truyền cho mọi người “Điệp gia chi

thuật của Đại bàn nhược chuyển tức pháp”

Diệp Phàm hét lên, đem bí thuật của Bảo Chí Thiền Sư truyền ra.

- Chúng ta hợp lực tấn công!

Diệp Phàm hét.

- Ha ha, pháp môn này của ngươi không tồi, tuy nhiên, bây giờ bọn họ đã phân tán

hết rồi, không thể hợp lực được nữa. Hơn nữa, trình độ cũng quá thấp, vô dụng thôi!

Sửu Vô Đoan cười khan, vẻ mặt lão càng dữ tợn. Bàn tay hướng về bốn phía

xung quanh, phân tán chưởng lực của mọi người xong rồi tiếp tục thu nạp.

- Diệp công tử, ta giúp cậu thoát ra trước!

Xa Nhất Đao đột nhiên hét to, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ra, là Xa Nhất Đao ám

chỉ mình có thể dùng Can Tương rồi.

Chỉ thấy Xa Nhất Đao đột nhiên hét to một tiếng, miệng mở to, một luồng tên máu

phun ra, huyết ảnh lóe lên bay về phía Sửu Vô Đoan.

- Một chút huyết khí cũng muốn phá nội công của ta sao, nực cười.

Sửu Vô Đoan cũng chụp tay về phía Xa Nhất Đao, bốp một tiếng, bất ngờ trên mặt

Xa Nhất Đao hiện lên rất rõ dấu một bàn tay, mặt của Xa Nhất Đao bất ngờ căng trướng

lên rất nhanh, thoáng chốc đã giống như chiếc đầu lợn. Đầu đã to hơn bình thường mấy

lần.

- Đây là một bài học nhỏ cho ngươi, hãy ngoan ngoãn với ta một chút.

Sửu Vô Đoan lạnh lùng, tuy nhiên sau đó đồng tử của lão liền thu lại hét lên:

- Tiểu tử, ngươi đã làm cái gì thế?

Đó đương nhiên là Diệp Phàm lợi dụng sự yểm trợ của Xa Nhất Đao đã dùng Can

Tương đánh một đao vào bên sườn Sửu Vô Đoan. Sửu Vô Đoan quay đầu nhìn xuống

phía dưới, bất chợt sắc mặt trở nên rất khó nhìn.

- Tiểu tử, ta phải hút cạn của ngươi. Đến khi đó, ngươi chỉ còn là một cái xác

ướp, hơn nữa lại không chết.

Sửu Vô Đoan giận dữ, một luồng khí rất mạnh từ tay trực tiếp tấn công Diệp

Phàm.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng rất tinh ranh, hai tay lại quăng loạn xạ, Sửu Vô Đoan

cho rằng lại là Can Tương, chưởng lực vừa chậm chạp, Diệp Phàm đã nhân cơ hội phá

cửa xông ra ngoài.

- Ngươi chạy lên trời cũng không thoát đâu.

Sửu Vô Đoan cười nhạt, luồng nội công kỳ dị đó đuổi theo Diệp Phàm, giống như

một quả tên lửa tìm mục tiêu.

- Mẹ kiếp, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết thủ đoạn tấn công

của các đại sư, nội công này cũng biết quanh co, còn biết chạy theo tấn công ngươi,

đây chẳng phải là tên lửa nội công hay sao?

Diệp Phàm thầm nghĩ, dồn sức lao ra bên ngoài, tuy nhiên, luồng nội công kia

giống như hình bóng đuổi theo gần đến nơi, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn tốc độ khinh

công của Diệp Phàm.

- Mẹ nó, ta chết cũng không để cho lão bắt được.

Diệp Phàm đỏ mắt nhảy vào trong động rắn, lập tức hàng nghìn con rắn bao phủ

lên người. Đàn rắn lồng lộn lên. Há miệng cắn lung tung.

Còn Sửu Vô Đoan khống chế luồng nội công dừng lại phía trên đầu rắn, cảm thấy

việc này cũng rất phí sức, dù sao trong mật phòng vẫn còn 7, 8 người đang chiến đấu

với mình, tên tiểu tử gian xảo này sớm muộn gì cũng chui vào bụng rắn mà thôi, kết cục

còn thảm hơn.

Sửu Vô Đoan liền thu luồng nội công này lại, đương nhiên đuổi theo tấn công

khoảng cách xa như vậy cũng rất phí sức.

Bởi vì dù sao khi lòng vòng đuổi theo thì ánh mắt không thể theo được, cho nên

chỉ có thể dựa hoàn toàn vào cảm giác.

Vừa rồi để tấn công Diệp Phàm, Sửu Vô Đoan ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa nội

công của mình để tấn công.

Một nửa còn lại đang đối phó với những người trong mật phòng, đương nhiên

cũng cảm thấy mất sức. Dù sao, Sửu Vô Đoan bây giờ mới chỉ là giai đoạn Bán Tiên

thiên, đang hướng tới cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả”, đấy là thời khắc quan trọng

nhất.

Sửu Vô Đoan vội vàng cần mượn sự giúp đỡ bởi nội công của mọi người làm

bước đệm để lão vượt qua cửa ải. Diệp Phàm bị chết bởi rắn cắn, Sửu Vô Đoan lại

phải hút thêm nội công của mọi người.

Tuy nhiên, nội công ở trong kinh mạch toàn thân và đan điền của mọi người, hơn

nữa mọi người đều dựa vào Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Kinh của Diệp Phàm truyền

cho chống cự lại. Bởi vì công pháp này của Bảo Chí Thiền Sư là thuộc về phật pháp.

Cho nên, công pháp này rất nhu hòa. Nhưng Sửu Vô Đoan cũng không dễ gì mà

hút hết được nội công của mọi người. Tiến hành không hề thuận lợi.

Spoiler Mời xem: |||

Chương 2445: Quá dũng mãnh.

[CHARGE=20]

- Ya! Chết đi!

Dưới sự cắn xé của bầy rắn Diệp Phàm dường như rơi vào trạng thái điên loạn.

Hắn mở rộng miệng cắn những con rắn độc này. Có vẻ còn hung tợn hơn những

con rắn độc này. Những con rắn này cắn hắn một miếng thì hắn cũng cắn lại một miếng,

miếng cắn của hắn khiến những con rắn này chết chắc.

Hơn nữa, tất cả máu, thịt, da của rắn độc đều bị hắn nuốt vào bụng. Quay trở lại

thời nguyên thủy, trở thành một người hoang dã ăn thịt rắn sống.

Lúc này Diệp Phàm cũng không còn cảm thấy được cái mùi vị khó ngửi gì nữa,

chỉ còn biết hung hãn cắn, ăn và tay chân thì giẫy đạp loạn xạ, làm cho những con rắn

bị hắn đạp chết trong phạm vi quanh người hắn chừng 10 mét trở thành một vòng tròn

máu thịt.

Những con rắn bên cạnh liền lao vào tranh cướp xác đồng bọn, cho nên Diệp

Phàm có thể tạm thời thở một hơi.

Lúc này, đột nhiên “Bùm” một tiếng, đàn rắn chạy tản ra ra còn nhanh hơn cả thỏ.

Xung quanh Diệp Phàm hình thành một vòng tròn trống phạm vi chừng 30 mét.

Ngoài những con rắn đã chết ra, tất cả những con rắn sống đều ở bên ngoài phạm

vi 30 mét, chúng trườn lên nhau. Diệp Phàm nhìn thấy chi chít là đầu rắn, chồng chất

lên nhau, cảnh tượng rất là hùng tráng.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy hơi kỳ quái. Những con rắn này vây quanh mình

con nào cũng dường như đều rất sợ hãi, thân thể chúng như run lên vì sợ. Còn mồm

cũng ngậm lại, rất ngoan ngoãn.

Quái lạ, sao lại cứ như tướng quân xuống kiểm tra đơn vị bộ đội thế. Diệp Phàm

lẩm bẩm trong lòng, đang muốn bay lên chạy trốn thì lúc này “bốp” một tiếng nữa.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân rồi.

Một con rắn da toàn thân như vẩy cá chép, nhỏ như ngón tay cái, trên đầu sùi lên

như mào gà, nó dương cao lên, ngực ưỡn về phía trước.

Nó này rất có dáng vương tử, đi theo sau còn có hơn chục con rắn to bằng miệng

cái bát, những con rắn to này giống như những người hầu cúi thấp đầu cẩn thận đi phía

sau.

Con rắn đó nhìn thấy Diệp Phàm, tiến đến cách Diệp Phàm 10 mét rồi mới dừng

bước.

Tại sao lại nói là “dừng bước”, bởi vì con rắn nhỏ màu đỏ này lại có bốn cái chân

nhỏ giống như con thằn lằn.

Cái gì thế này. Lại có cả chân, lẽ nào là rắn lai thằn lằn giống như một loài rồng?

Diệp Phàm trong lòng sợ hãi, lập tức nhìn chằm chằm vào con rắn này toàn thân đề

phòng.

Độc tính và swjhung hãn của loại rắn lai tạp o Tông Vô Thu tạo ra rất mãnh liệt.

Nếu không thì ai lại muốn phí công để tạo ra những loại lai tạp đó làm gì.

Con rắn đỏ lắc lư cái đầu, thấy Diệp Phàm nhìn mình không ra gì. Nó liền nổi giận,

chiếc đuôi vừa cử động. Hơn chục con rắn phía sau cũng há miệng bổ tới Diệp Phàm

khắp nơi.

Nọc độc của con rắn đỏ phun ra dài tới hơn một mét. Gần vọt đến mặt Diệp Phàm.

Bốp, bốp, bốp...

Diệp Phàm tức điên lên, mấy cái tát bay ra, tuy nhiên, chỉ có thể đánh trúng làm

cho những con rắn to này bay sang một bên.

Hơn nữa, lại kích thích tính hung hãn của chúng, cũng có thể là muốn bộc lộ tài

năng trước mặt Hồng Xà vương. Vì thế con nào cũng hung hăng nhảy lên hướng về phía

Diệp Phàm cắn.

Mùi vị thối từ miệng nó thiếu chút nữa làm cho một cao thủ thập đẳng như Diệp

Phàm chết.

Hắn đột nhiên cảm thấy bụng đau lên một trận, thầm nghĩ chắc là độc rắn bắt đầu

phát tác muốn lấy mạng mình. Hung tính của hắn phát ra, cảm thấy rất khó chịu, đan

điền chấn động. Miệng phun ra một ngụm máu đen hướng vào Hồng Xà vương.

Bá một tiếng

Hồng Xà vương há miệng thị uy nuốt lấy cục đờm đen của Diệp Phàm, nó còn

chép miệng, tỏ ý cái này của ngươi chẳng ra gì cả, mùi vị cũng chẳng ra làm sao.

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, con Hồng Xà vương kia bỗng nhiên lăn lộn dưới đất,

dường như là đã ăn quá nhiều nên bụng đau quặn lên như thế. Miệng nó kêu lên lung

tung, dường như đang rất đau.

Bọn tùy tùng của nó nhìn thấy tất cả đều nổi giận, hơn chục cái miệng đều há ra

cắn về phía Diệp Phàm.

Két...

Một luồng âm thanh kỳ lạ truyền đến, tất cả đám rắn liền ngậm miệng lại.

Diệp Phàm phát hiện ra điều kinh ngạc, con Hồng Xà vương kia cúi đầu bò đến

trước mặt mình, dáng vẻ rất dịu dàng.

Làm gì thế, mẹ mày, lẽ nào muốn bái tao làm Vua? Diệp Phàm trong lòng hơi mơ

hồ, nhưng vẫn không dám thả lỏng sự cảnh giác. Hắn thử đưa tay ra, phát hiện Hồng Xà

vương lại thè đầu lưỡi ra dịu dàng liếm vào bàn tay của mình.

Ya, thật sự muốn bái ta sao. Trong lòng Diệp Phàm rất là vui sướng. Đột nhiên,

hắn nghĩ đến những anh em đang chiến đấu ở trong động.

Hắn dựng bắn người lên. hướng lên vách đá truyền lời tới Chu Phương Tinh, bảo

ông thả mấy sợi dây thừng xuống. Chu Phương Tinh lập tức thả dây thừng xuống.

Diệp Phàm đột nhiên đưa tay ra, con Hồng Xà Vương kia liền quấn quanh tay của

Diệp Phàm mà không hề có bất cứ hành động nào khác.

- Giết, giết, giết!

Diệp Phàm dùng tay ra hiệu, tuy nhiên bọn súc sinh này không hiểu được. Diệp

Phàm vội vàng nhấc chân bỏ chạy, đàn rắn liền tản ra tạo thành một con đường.

Diệp Phàm đưa ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên đầu con Hồng Xà Vương, chỉ về phía

trong động. Hồng Xà Vương dường như hiểu ra, há miệng gật gật, Diệp Phàm cũng

nghe không hiểu tín hiệu của nó.

Chỉ nhìn thấy đàn rắn theo nó trườn vào trong động.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa của căn phòng bí mật đã bị Diệp Phàm đánh sập. Diệp

Phàm lại gõ lên đầu hồng xà, chỉ vào trung tâm nơi Sửu Vô Đoan đang ra sức hút nội

công của mọi người, Diệp Phàm hung hãn bổ về phía Sửu Vô Đoan.

Hồng xà thật là thông minh, chiếc đầu nhỏ của nó đung đưa chỉ huy toàn bộ đàn

rắn hướng vào Sửu Vô Đoan tấn công. Sửu Vô Đoan nhìn thấy, cười nhạt một tiếng, rút

một cánh tay ra đánh về phía đàn rắn, lập tức quét sạch hơn chục con rắn. Máu, thịt rắn

bắn tung tóe khắp phòng.

Con Hồng xà phẫn nộ, há cái miệng nhỏ kêu lên khè khè, đàn rắn dũng mãnh

không sợ chết đều trườn bổ đến Sửu Vô Đoan.

Sửu Vô Đoan tuy là một chưởng đánh chết hơn chục con rắn, nhưng đàn rắn quá

nhiều. Con trước chết lại có con sau lên.

- Chạy nhanh!

Diệp Phàm thử dùng đan điền phát ra lời nói, dùng thuật hóa âm ép tất cả nội công

về phía miệng, một ngụm đờm đen phun ra mấy chục mét về phía Sửu Vô Đoan.

Còn Can Tương trên cổ tay cũng bay ra không có tiếng động.

- Một chút độc cũng đem ra khoe khoang sao.

Sửu Vô Đoan hừ một tiếng, một chưởng liền bổ về phía cục đờm đen của Diệp

Phàm.

Một tiếng nổ phát ra, Sửu Vô Đoan kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt bỗng trở

nên tím tái.

- Thằng nhãi, đem mạng qua đây!

Sửu Vô Đoan tức điên lên, thả mọi người ra rồi bắn người lao về phía Diệp Phàm.

Bởi vì vừa rồi Diệp Phàm rất mưu mô, miếng đờm đen chỉ là đánh lừa, Sửu Vô

Đoan đã một chưởng đánh tan miếng đờm mang kịch độc, còn nước độc do không cẩn

thận dính một chút lên mặt. Khi nước độc phun ra Can Tương của Diệp Phàm cũng

chém vào mặt của Sửu Vô Đoan một nhát.

Đúng lúc này nước độc bắn ra rơi vào vết thương, vì thế Sửu Vô Đoan dù là sắp

đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết rồi nhưng cũng không chịu nổi những cách tấn

công này, mặt lập tức sưng to lên như cái đầu lợn. Tóc của lão rất dài, rũ ra giống như

con quỷ hung ác.

- Chạy nhanh!

Diệp Phàm hét to, không tiếc mạng sống một lần nữa khống chế Can Tương Phi

Kiếm tấn công Sửu Vô Đoan. Còn Xa Nhất Đao cũng không tiếc mạng sống dồn lực vào

hai tay đánh về phía Sửu Vô Đoan.

- Chạy, đừng cản chân đại ca.

Nhìn thấy mọi người không muốn rời khỏi, Lam Tồn Quân phản ứng, hét to một

tiếng dẫn đầu phi ra ngoài. Đàn rắn lúc này đều tấn công Sửu Vô Đoan, cũng không có

ai gây khó khăn gì cho đám người Lam Tồn Quân.

Mấy giây sau, người trong mật phòng đã chạy hết.

Xa Nhất Đao hướng lên trên đẩy một cái, Xa Thiên đập “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu”

của mình, loáng cái đã bay lên trên không bên ngoài động rắn.

Còn Xa Nhất Đao chém xuống dưới. Dây thừng trên vách đá quấn lấy Diệp Phàm

kéo mạnh lên trên. Diệp Phàm cũng theo đó bay lên trên.

Tuy nhiên, phía sau truyền đến một luồng lực rất lớn, đôi giày chống mìn của Diệp

Phàm bị một chưởng của Sửu Vô Đoan đánh rách nát. Hắn cũng không để ý đến máu

tươi đang chảy ở chân, kéo dây thừng nhảy lên trên vách đá.

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn phát ra, nơi con đường vào động bị sập đổ đã bị

Tông Vô Thu đập thông.

Trong nháy mắt, hơn chục cái bóng dài nhảy vọt lên vách đá từ phía đối diện. Trên

vách đá vẫn còn rất rộng, một mặt phẳng rộng chừng hơn 100 mét.

- Thằng nhãi, sao lại bắt Hồng Sát của ta đi?

Tông Vô Thu vừa nhìn thấy Xà Vương quấn quanh tay Diệp Phàm, liền tức giận hét

lên.

Diệp Phàm đưa ánh mắt nhìn thì phát hiện phía dưới có một bóng người bay lên,

thế là vội vàng nói với Tống Vô Thu:

- Sư phụ, mau nổ súng, bắn chết tên tạp mao ở phía dưới đi!

Diệp Phàm hét lên như vậy, đám người Vương Nhân Bàng chút nữa thì tròn mắt

nghẹn họng.

- Thằng nhãi có phải ngươi đã hồ đồ, ai là sư phụ của ngươi?

Tông Vô Thu sau khi bất ngờ liền hỏi.

- Các người đều phải chết! Đúng lúc lắm. Sư phụ của ngươi võ công thập nhị

đẳng, đúng là thích hợp với ta, ha ha...

Sửu Vô Đoan với cái mặt sưng tấy chỉ Tông Vô Thu nói.

- Ta không phải là sư phụ của nó, lão nhầm rồi.

Tông Vô Thu tức giận chỉ Diệp Phàm nói. Bởi vì Tông Vô Thu cũng cảm thấy được

nhân vật đáng sợ Sửu Vô Đoan.

- Còn muốn lừa ta, để ta hút lấy hết! Đúng rồi, tạp mao Tông Sở Đường ở đâu?

Bảo lão ta ra đi!

Sửu Vô Đoan không nghe. Bàn tay mở ra, một luồng gió xoáy rất mạnh có thể

nhuốt bay người xoay chuyển chụp xuống mọi người.

- Ông ấy là Tổ gia của ta, tạp mao, sao ngươi chửi tổ gia của ta?

Tông Hà con trai của Tông Vô Thu không chịu được liền chửi.

- Bốp...

Mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, cũng chưa hiểu chuyện gì. Sửu Vô Đoan chỉ

phất tay nhẹ lên một chưởng. Đột nhiên từ miệng Tông Hà bay ra 5 cái răng. Cả thân

người bị ném đập mạnh vào vách đá nôn ra máu.

Lập tức sắc mặt Tông Vô Thu rất khó nhìn. Còn những tên trong Tam Độc giáo

trong lòng bắt đầu cảm thấy lạnh gáy. Dù gì Tông Hà cũng là một cao thủ cửu đẳng,

trước mặt lão bộ dạng như ma quỷ lại không chịu nổi một đòn. Một cái tát liền vỡ mồm.

Đây là cảnh giới gì?

- Lão tên là Sửu Vô Đoan, là người bị lão tổ tông của Tam Độc giáo các người bắt

giam. Chúng ta cùng nhau giết lão, nổ súng đi, nếu không mọi người đều phải chết!

Diệp Phàm hét lên.

Tông Vô Thu không lên tiếng, tuy nhiên, trận gió xoáy kia cuối cùng cũng đã chụp

lên mọi người. Những tên võ công thấp kém của Tam Độc giáo không cầm nổi súng đều

chạy theo cơn gió quái dị kia.

- Bắn, bắn! Giết chết lão ta!

Tông Vô Thu hiểu được sự lợi hại, hét to lên một tiếng, những viên đạn liền

“đoàng, đoàng” vang lên, còn Diệp Phàm, Tông Vô Thu và mọi người đều xuất chưởng

tấn công về phía Sửu Vô Đoan.

Bốp, bốp...

Sửu Vô Đoan quá mạnh, súng đạn đều bị trận gió kỳ lạ kia quét sạch.

- Rút!

Diệp Phàm hét, Vương Nhân Bàng và mọi người chạy thục mạng còn nhanh hơn

cả thỏ, thoáng cái đã lao qua đám người Tông Vô Thu chạy ra bên ngoài.

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Mạnh Bà Truyền

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 55


Hận Đáo Quy Thì Phương Thủy Hưu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13


Dĩ Ác Chế Ác

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 41