621 Hạ Tưởng chưa đoán đúng toàn bộ, nhưng cũng gần tám mươi phần trăm, là Ngưu Kỳ trên đường đi về hướng Tây Bắc, tới nơi tiếp giáp hai tỉnh Thiểm, Ninh, đột nhiên dừng lại không đi nữa, trú ngụ ở một thị trấn nhỏ, tạm thời vẫn chưa thấy dấu hiệu ông ta và Vương Đại Pháo liên lạc.
622 Buông điện thoại, Hạ Tưởng ngẩn người. Lời Tùng Phong Nhi nói hơi có phần khó hiểu, cô rốt cuộc muốn nói gì? Về phần cô nói việc hắn kéo cô một phen là chỉ việc nào? Hạ Tưởng trong phút chốc suy nghĩ không ra, liền chẳng buồn suy nghĩ sâu thêm nữa.
623 Trong giây phút thất thần khiến Hạ Tưởng không cảm thấy sự tương phản và sự chênh lệch to lớn trong hội trường. Hành động của hắn rơi vào trong ánh mắt của Bạch Chiến Mặc, trở thành sự thách thức lộ liễu với quyền uy của y, trắng trợn tới mức độ không nể mặt, ngay cả khách sáo xã giao mặt ngoài cũng không kiêng dè gì luôn!Bạch Chiến Mặc tức giận đến tái mét mặt mày, nổi giận ngay tại chỗ.
624 Phó Tiên Phong lúc đó mới hiểu ra, Hạ Tưởng án binh bất động, vừa không hề lên giọng dùng thế lực khắp nơi đuổi bắt Vương Đại Pháo, cũng không thúc giục cơ quan công an tỉnh Yến phái người đuổi bắt, thậm chí không cho Mã Vạn Chính và Ngô Tài Dương tỉnh Ninh ra tay, chỉ vì trong tầm trí khôn của hắn, nắm bắt rất chuẩn xác bản tính con người, có thể xuyên thấu qua hiện tượng thấy được bản chất, phân tích Vương Đại Pháo vô cùng thấu đáo triệt để.
625 Nhưng người đàn ông trung niên thật sự nổi giận, dáng vẻ được lý không buông tha, Hạ Tưởng không tránh khỏi tức giận:- Xin ông tránh đường!- Không tránh!Người đàn ông trung niên hùng hồn, còn đứng thẳng lưng,- Cậu chờ đây, tôi gọi người tới bắt cậu.
626 Thư ký Ma Thu của Diệp Thạch Sinh ở bên ngoài nghe không rõ tiếng ở bên trong, nhưng gã cũng biết ở bên trong đang thảo luận gì. Ngoại trừ ghen tị với Hạ Tưởng ra, cũng thở dài vì trong quan trường, bất cứ sự việc kỳ quái gì đều có thể gặp phải.
627 Quả thật Hạ Tưởng đóng vai trò người phát ngôn của Phạm Duệ Hằng, là kết quả do Phạm Tranh âm thầm ra mặt đại diện cho Phạm Duệ Hằng, thỏa hiệp với hắn.
628 - Lolita… là ý gì?Lý Thấm sửng sốt. Tuy rằng chưa bao giờ nghe qua cách nói Lolita, mơ hồ cũng có thể đoán ra ý nghĩa đại khái. - Là cô bé gái?Hạ Tưởng liền cười:- Đại khái là ý tứ này, tóm lại không cần lo Thương mại Trường Cơ sẽ không chấp nhận điều kiện của chúng ta, bọn họ cuối cùng cũng sẽ giúp chúng ta kiếm lời, bởi vì bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An và Tập đoàn Đạt Tài, cũng không thiếu tiền mặt, tài chính đều rất vững chắc, không giống một số công ty bất động sản duy trì dựa vào vốn vay, sẽ nóng lòng ra tay.
629 Tuy về sau qua những lời khuyên lấy lợi làm lời hứa lấy tình cảm lay động của Bạch Chiến Mặc, PhanÁn đã có những dao động, nhưng vẫn không cho ông ta một cách nói xác thực, mà bây giờ Vương ĐạiPháo và Ngưu Kỳ đã áp giải về thành phố Yến, bệnh tình của Khang Thiếu Diệp nghe nói đã qua cơnnguy kịch, nhưng ông ta vẫn chưa dám đem tin tức phản hồi lại với Phó Tiên Phong, e sợ Phó TiênPhong sẽ mắng nhiếc ông ta một trận.
630 Những sốt ruột và không hài lòng trước kia, bị Chu Hồng giải thích một câu liền lập tức tan thành mây khói, trong lòng Bạch Chiến Mặc vô cùng vui sướng, ông ta còn lo Chu Hồng đùa giỡn mình, hóa ra là người đẹp có việc, hơn nữa lý do rất hợp tình hợp lý, có thể hiểu và thông cảm được, ông ta liền rộng lượng mà nói:- Không sao, không vấn đề gì, ai cũng có việc gấp, phải không?- Có một chuyện em vốn ngại không dám mở miệng, nhưng khó khăn xảy ra lại không có cách giải quyết, không biết anh có chịu giúp em hay không?Giọng nói tội nghiệp của Chu Hồng truyền đến, trong đầu óc của Bạch Chiến Mặc liền xuất hiện hình tượng khổ sở đáng thương của Chu Hồng, khiến ông đột nhiên sinh ra cái khí phách quên mình vì người khác:- Nói, cứ việc nói, trong phạm vi khả năng của anh, sẽ không chối từ.
631 Hạ Tưởng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đám lá rụng xuống nhuộm một màu khô vàng, còn có những cây cỏ non run lạnh trong gió thu, trong lòng thấy vô cùng trống trải.
632 Bạch Chiến Mặc thoáng cái đã ngăn hàng nước mắt, giống như khi uống nước bị sặc, mặt đỏ gay, vẻ tức giận:- Chủ tịch quận Hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là cậu đã nói những lời khó nghe gì phải không?Hạ tưởng không lưu tâm tới khí thế hung hăng mà chỉ trách của Bạch Chiến Mặc, nói:- Bí thư Bạch nói quá lời rồi, tôi làm gì có bản lĩnh chỉ huy Chủ tịch thành phố Vu? Trước khi nói xin ông suy nghĩ chút thân phận của mình.
633 Trần Phong ngồi ở hàng ghế đầu, vừa hút thuốc vừa trầm tư không nói một lời. Ông ta không nói, tất cả mọi người đang ngồi cũng không dám mở miệng, đều vùi đầu hút thuốc, mắt nhìn điếu thuốc cháy hết, Trần Phong rất nhanh đem đầu thuốc ấn vào trong gạt tàn, giống như đưa ra một quyết tâm rất lớn, vung tay lên, nói:- Xóa bỏ tất cả vinh dự khi còn sống của Khang Thiếu Diệp, không làm lễ truy điệu, không phát cáo phó, không đưa tin tức, không tiến hành mọi hoạt động tiếc thương và tuyên truyền chính thức nào… các đồng chí còn có ý kiến gì, xin bổ sung!Còn gì đáng bổ sung chứ? Lời nói của Trần Phong rõ ràng là một gậy muốn đánh chết Khang Thiếu Diệp, tuy nhiên Khang Thiếu Diệp đã chết rồi, nhưng người trong nước trọng danh tiếng sau khi chết, thân là một Phó bí thư Quận ủy, sau khi chết nếu im ắng không có chút động tĩnh gì, thì cũng bằng bị nhốt vào lãnh cung của chính trị.
634 Không có Hạ Tưởng, ông ta không có khả năng thông qua được cửa ải của Mai Thái Bình, cũng không chắc có thể khiến Phạm Duệ Hằng cũng gật đầu. Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy của thành phố Yến, là ngai vàng mà biết bao người thèm nhỏ dãi, đột nhiên lại có cơ hội đập lên đầu ông ta, ông ta không tìm cách mà tóm lấy, chẳng phải là lăn lộn vô ích mấy năm trên quan trường rồi.
635 Quả nhiên là điện thoại của Phó Tiên Phong gọi đến:- Tình hình không ổn, không chỉ bí thư Diệp biết được chuyện này, đến cả Ban tuyên giáo Trung ương cũng gọi điện đến, yêu cầu thành phố Yến đệ trình lên một bản báo cáo chi tiết, Trần Phong vô cùng giận giữ.
636 - … Nỗi đau nhớ đời, chuyện xảy ra lần này khiến cho tôi không chỉ cảm thấy sự sỉ nhục của chính mình, càng quan trọng hơn là tôi cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của các vị lãnh đạo đối với tôi, xấu hổ với sự quan tâm của lãnh đạo.
637 Sự nhắc nhở của Vu Phồn Nhiên đúng là rất đúng lúc, Hạ Tưởng xét đến cùng kinh nghiệm không đủ, không ngờ rằng tuyển cử có khả năng xảy ra vấn đề, hắn liền tận đáy lòng mà bày tỏ cảm ơn Vu Phồn Nhiên:- Cảm ơn sự nhắc nhở của Chủ tịch Vu, tôi thật không nghĩ đến chuyện này, ông nói tôi mới nghĩ đến, quả thực là cần phải chú ý một chút vấn đề của khâu tuyển cử, tôi sẽ lưu tâm.
638 Tiếng nói hô lên, khắp công trình đều nhốn nháo!Hình như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chăm chú nhìn Hạ Tưởng chào hỏi, cũng không biết ai mở đầu, lớn giọng nói:- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!Kết quả tất cả mọi người đều nhất loạt đồng thanh, rung trời chuyển đất và hô lên một tiếng:- Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!Khắp công trình của nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, không dưới 200 công nhân, 200 người cùng nhau hò hét kêu lên, cảnh vật xung quanh lại khá là yên tĩnh, nghe giống như đất lở núi sụp.
639 Tuy nhiên vừa nghĩ tới kế hoạch thao túng tuyển cử của Phó Tiên Phong tiến triển vô cùng thuận lợi, y liền tâm trạng rất tốt, đợi khi Hạ Tưởng không trúng cử, chính là lúc hắn đau khổ tột cùng, xem hắn còn có thể kiêu ngạo được mấy ngày? Ha ha! Cấp trên đề danh ứng cử viên chủ tịch quận không thông qua Hội đồng nhân dân tuyển cử, truyền ra ngoài, uy danh gì đó danh tiếng gì đó của Hạ Tưởng đều bị quét đi hết! Hắn còn muốn có tiền đồ gì, có thành tích gì, phì, đều trở thành trò cười.
640 Hạ Tưởng liền phát hiện từ sau khi Nghiêm Tiểu Thì phát hiện hắn và Cổ Ngọc đã cái gì đó, cô đã to gan mà nhiệt liệt hơn trước rất nhiều, luôn có ám chỉ gì đó, hắn đành phải giả vờ không hiểu, nói:- Chủ tịch tỉnh Phạm nói, nếu cô và Mai Hiểu Mộc có thể yêu nhau, cũng là một chuyện tốt hiếm có- Tôi biết ý của dượng, là muốn mượn hôn nhân của tôi và Mai giaNghiêm Tiểu Thì nhấp một ngụm rượu nho, không cho là đúng mà cười- Tôi ở tỉnh Yến đã nhiều năm, ông ấy vẫn không giúp đỡ gì nhiều cho tôi , tôi hiểu, vì danh tiến vì thuận lợi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, tôi tôn trọng nỗi khổ của ông.