41 Cố Nhất Nặc giải lại một lần, vẫn là đáp án lần đầu tiên, "Hẳn là không sai, tôi làm theo cách anh dạy mà. "
"Xác định không sai?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.
42 Giám đốc kế hoạch run lên một chút, thiếu chút nữa ngồi không vững mà ngã từ trên ghế xuống. Không có giới hạn đó!
Ông ta cũng xưng được với người trong giới là nơi có kế hoạch tổ chức hôn lễ cao cấp, lần đầu tiên cảm thấy rất áp lực.
43 Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn Lục Dĩ Thừa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút huyết sắc!
Một câu thật thân thiết "Anh Dĩ Thừa"! Lúc này, bọn họ đã dẫn dụ ở bên nhau sao?
Cô cảm thấy, mấy ngày cuối tuần này, ở Lục gia giống như là một giấc mơ không có thực, thẳng đến một khắc kia khi cô xuống xe, nghe được Cố Minh Tuyết thân thiết kêu hắn "Anh Dĩ Thừa", cô mới bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng đó.
44 Hứa Thụy mãnh liệt đập bàn một cái chỉ vào người đàn ông trung niên trước mặt: "Nếu như ông dám động tới cô ấy một chút thôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"
Hai người đứng ở bên ngoài, lập tức vọt vào ấn bả vai Hứa Thụy, đem cậu ta ấn trở lại trên ghế.
45 "Tôi với chuyện của cô ấy, lo không tới. Hiện giờ tôi lo lắng chính là an nguy của cô ấy. Trong vòng 3 ngày, cậu tìm mấy người vệ sỹ cho tôi, thân thủ nhất định phải tốt.
46 Cố Minh Tuyết bưng một đĩa đồ ăn, nhìn sang phía phòng khách, phát hiện Cố Nhất Nặc còn ngồi ở trong lòng Lục Dĩ Thừa, cô ta hận không thể bước tới, lôi Cố Nhất Nặc ra khỏi lòng ngực Lục Dĩ Thừa!
Cố Nhất Nặc cũng quá không biết xấu hổ!
"Anh mau thả tôi ra, ăn cơm!" Cố Nhất Nặc gầm nhẹ lên với Lục Dĩ Thừa.
47 "Cố thái thái, không phải tùy tiện, người nào cũng đáng để tôi lãng phí thời gian!" Lục Dĩ Thừa thật sự nổi giận.
Trình Thi Lệ cũng không nghĩ tới, Lục Dĩ Thừa sẽ có phản ứng lớn như thế! Xem ra, vừa rồi bà ta suy đoán một chút không sai, Lục Dĩ Thừa thật sự coi trọng Cố Nhất Nặc, điều này đối với bọn họ mà nói, tuyệt không phải là tin tức tốt!
Cố Minh Tuyết ở một bên, đã ngồi không yên, cô ta thế nhưng ở trong miệng anh Dĩ Thừa là một người tùy tiện nào đó! Cô ta cũng là con gái Cố gia, hắn làm sao có thể nói cô ta như thế!
Cố Nhất Nặc an tĩnh ăn cơm, một cái phòng ăn nho nhỏ như thế, ngồi mấy người đều mang theo tâm tư, không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.
48 Cố Nhất Nặc lại quay về phòng, Lục Dĩ Thừa đã nằm trên giường cô. Chiếc khăn tắm hồng nhạt vừa rồi đã bị hắn tuỳ tiện ném ở một bên. Tưởng tượng đến, hắn ở dưới chăn là cái dạng gì, cô liền cảm thấy, không khí trong phòng này làm cô không thở nổi.
49 Cố Tùng Bác không lên tiếng, nhưng lại bị những lời Trình Thi Lệ vừa nói làm cho nhịn không được, nhớ lại biểu hiện hôm nay của Tiểu Nặc.
"Em có cảm giác, từ ngày con bé đính hôn với Lục thiếu, liền thay đổi như là một người khác, không để chúng ta vào mắt, nhiều năm như thế, em cực cực khổ khổ nuôi nấng nó, coi nó như con đẻ của mình, còn không phải là vì để nó nhớ kỹ công ơn dưỡng dục của anh sao, từ ngày nó vừa sinh ra đã được Lục lão gia ấn định rồi, sớm muộn gì cũng là người của Lục gia, nhưng mà anh chính là cha ruột của nó, em sợ một khi nó leo lên được cây đại thụ là Lục gia, ngay cả người cha ruột là anh nó cũng từ bỏ!"
Trình Thi Lệ càng nói càng thương tâm, nước mắt cũng chảy ra.
50 Cố Nhất Nặc đi trên lối đi bộ, không ngừng hít sâu để bình phục lại tâm tình hiện tại.
Từ lúc cô trọng sinh đến giờ, cô vẫn luôn bị Lục Dĩ Thừa nắm mũi dắt đi.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50