21 Vòng mấy vòng trên con phố đông đúc, Tề Hạo dừng lại trước một quán bar. “Chính là nơi này. ”
Phong cách hoa lệ, chữ “No. 2″ thật lớn tản ra ánh sáng huỳnh quang màu lam trong đêm tối, thần bí lại có chút trong trẻo lạnh lùng.
22 Không có ai quấy rầy, nhưng cũng ngượng ngùng vì bị người khác nhìn, Lâm Lạc Ninh hạ ánh mắt, vô thức xoay xoay cốc thủy tinh trong tay.
Có người bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu, là một gương mặt phương đông anh tuấn.
23 Cùng hợp tác với Tề thị lần này là tập đoàn Ôn thị mới nổi mấy năm gần đây, mới thành lập đã phất nhanh như gió, kinh doanh về mọi lĩnh vực.
Có tin tức rằng chủ tịch tập đoàn Ôn Dật Hàn trước kia dựa vào xã hội đen mới có cơ hội làm giàu, nhưng đại đa số cho rằng chẳng qua đây là tin vịt, không có căn cứ thiết thực.
24 Từ sân bay lại ngồi xe lửa mất nửa ngày, xa xa mới nhìn thấy bức tường màu xám. Lâm Lạc Ninh lay tỉnh người đang dựa vào vai mình ngủ, mang hành lý xuống xe.
25 Giao thừa náo nhiệt qua nhanh trong tiếng pháo nổ và hương bánh chẻo thoảng bay. Đại thiếu gia chưa từng vào bếp kia cũng nặn được mấy viên bánh tròn vo, nấu chín mà không bị vỡ.
26 Tuy rằng lúc ấy để Lâm Lạc Ninh đến Tề thị làm việc là xuất phát từ tâm tư riêng, nhưng hiện tại Tề Hạo không thể không thừa nhận, có cậu ở bên, công việc thuận lợi rất nhiều.
27 Trong ánh mắt Lăng Nam lóe lên một tia vui sướng, kìm lòng không được mà nhào vào bàn,”Vậy khi nào tôi có thể đi làm?”
“Còn tùy. ”
Nhìn y tươi cười, tâm tình của anh cũng bị sự khoái hoạt kia cuốn hút.
28 “Chờ một chút!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vội vàng. Tề Hạo giữ nút mở cửa, người bên ngoài như chỉ mảnh treo chuông cố sức lách vào.
29 Khi tan tầm, anh cố ý đưa thêm một ít tài liệu cho Lâm Lạc Ninh sửa sang lại, còn bản thân đi vào bãi đỗ xe. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Lăng Nam khoác ba lô chạy tới, mở cửa xe cười hì hì ngồi ở ghế phó lái.
30 Tiếng gió rít ngoài cửa sổ đánh thức anh từ giấc ngủ, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi ấm áp dưới thân, anh lưu luyến không nỡ mở mắt ra.
Ôm ấp lấy người vẫn còn trong tư thế nằm sấp bị mình đè nặng, lông mi ướt sũng vẫn còn bọt nước, lúc này đây mệt mỏi trầm ngủ.
31 Tề Hạo không cần phí nhiều sức lực để thăm dò, vài ngày sau tin tức Ôn thị xâm nhập thị trường nơi đây đã xuất hiện đầy trên tuyền hình. Nhìn người đàn ông cười giảo hoạt trên tạp chí, trong lòng dâng lên sự phản cảm chưa từng có bao giờ.
32 Cơn giận đi qua, Tề Hạo lập tức bị cảm giác áy náy vây quanh.
Kỳ thật trong lòng hiểu rõ Lâm Lạc Ninh nói không phải không có lý, huống hồ cũng đều là vì mình thôi.
33 Lát sau trở lại văn phòng, có người nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.
Tề Hạo bận xem xét tài liệu trong tay, đầu không thèm ngẩng lên nói:”Sarah, lấy cho tôi cốc nước.
34 Người trong lòng nhẹ nhàng gật gật đầu, như đã sớm liệu đến kết quả này. Lại hoặc là, cho dù anh không nói, thì cậu cũng sẽ thay anh nói ra thôi.
Tề Hạo cảm nhận hương vị quen thuộc trong lòng, yết hầu như bị cái gì bóp chặt, ẩn ẩn đau.
35 Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mất đi tình cảm, Lâm Lạc Ninh không muốn mất luôn công việc. Mà Tề Hạo cũng không muốn vậy.
Tình yêu chẳng qua là một phần của cuộc sống, không thể để nó trở thành chúa tể được.
36 Đồ ăn rất ngon, mỗi loại chỉ nhấm nháp một chút, cũng đã có cảm giác no.
Nhìn cậu buông đũa, hắn trêu chọc nói:”Nếu không phải nhìn thấy đồ ăn trong miệng cậu, tôi nhất định sẽ nghĩ chỉ có một mình tôi ăn hết chỗ này ……”
“Tôi thường ăn ít cơm.
37 Lần kế tiếp hoa lại tới đúng hạn.
Hoa tràn đầy trên bàn, nhưng chẳng có nữ đồng nghiệp nào đến lấy nữa. Lâm Lạc Ninh ban đầu còn tưởng rằng họ ngượng ngùng, nhưng dù cậu đã nói không sao đâu, thì vẫn chẳng ai dám làm gì.
38 Khi đến công ty vẫn còn rất sớm, Lâm Lạc Ninh theo thường lệ đi vào văn phòng tổng giám đốc, dọn lại cái bàn bừa bãi, giúp Tề Hạo sắp xếp lại tài liệu.
39 “Vẫn không thay đổi ý định sao?” Ôn Dật Hàn xoay vô lăng, tựa tiếu phi tiếu.
“Anh có biết ……”
Ngoài của sổ xe mưa dần nhỏ đi, bầu trời ảm đạm cũng trở nên sáng ngời.
40 Sáng sớm, Lâm Lạc Ninh như thường lệ đến sớm thu dọn tài liệu, hết thảy vừa mới xong, đã nhìn thấy bóng dáng Tề Hạo xuất hiện ở cửa.
Anh vẫn còn có vẻ hơi buồn ngủ, mà sau khi nhìn thấy cậu, lập tức lấy lại tinh thần, có chút khó khăn cười cười.