61
Một tiếng vỡ vang lên, thái tử chợt đập ly trà nhỏ trong tay. Gương mặt tuấn tú trắng bệch, đứng dậy hoảng sợ nhìn nàng. Hai tròng mắt của hắn máu đỏ, trên trán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ từng câu: "Muội nói cái gì?"
Thượng Quan Mạn bị vẻ mặt của hắn cả kinh cứng ở tại chỗ, trong lòng vẫn hối tiếc, quả thật đã đoán sai sao, cứu vãn cười nói: "Là ta mạo muội rồi, nếu Tam ca thích người nào bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không ngăn.
62 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dò tay vào, cái hòm thuốc trống không, không khỏi cau mày: "Không có thuốc sao?" Dược liệu đã hết, vết thương trên cánh tay hắn mặc dù đã dần dần kết da, nhưng vào thời điểm này mà ngừng thuốc, không tránh được viêm nhiễm.
63
Phát hiện thấy mình quá thân cận, nàng bỗng chốc lùi về phía sau.
Bên trong phòng vốn chỉ có hai người, nàng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, từ từ đến bên giường, mắt lạnh nhạt nói: "Ta ngủ trước.
64
Boong boong boong boong boong boong!
Mấy tiếng phá âm lướt qua bóng đêm yên tĩnh, bên tai bất giác ong ong. Tu dưỡng của Hách Liên Du cực tốt, lông mày cũng không từng nhíu, trong mắt hắn biểu hiện hiểu rõ, bên mép hàm chứa nụ cười chế nhạo.
65
Boong boong boong boong boong boong!
Mấy tiếng phá âm lướt qua bóng đêm yên tĩnh, bên tai bất giác ong ong. Tu dưỡng của Hách Liên Du cực tốt, lông mày cũng không từng nhíu, trong mắt hắn biểu hiện hiểu rõ, bên mép hàm chứa nụ cười chế nhạo.
66 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, không chờ các cung đến Phượng Tê cung để thỉnh an.
67 Thân thể Thượng Quan Mạn chợt sững lại, chỉ sợ thái tử thật sự muốn ra gặp mặt, nếu rời đi sẽ khiến hắn càng thêm sinh nghi, toàn thân liền ướt đẫm mồ hôi.
68 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không khí trở nên trầm mặc, rõ ràng chỉ một lát, lại cảm giác như đã qua ngàn năm.
69
Thù Nhi nghe vậy liền quỳ sụp xuống mặt đất, rưng rưng nói: "Điện hạ, người không muốn nô tỳ ở lại sao?"
Nàng kinh ngạc nói: "Tại sao lại không muốn.
70 Nghĩ rằng vẻ mặt của nàng quá mức khiêm tốn lễ độ, Hoàng đế chợt cười, khó có được vẻ hiền hòa: "Chiêu nhi đến tuổi gả chồng rồi, chắc là ngươi cũng vậy, năm nay được.
71 Hách Liên Du cưỡi ngựa ở phía trước, Chiêu Dương và Thượng Quan Mạn đều ngồi xe ngựa. Khẽ vén rèm, liền thấy bóng lưng thon dài cao cao tại thượng của Hách Liên Du đằng trước.
72
Từ xưa anh hùng đều thích mỹ nhân, hắn lại không chê vết sẹo xấu xí trên mặt nàng. Thượng Quan Mạn không khỏi tròn mắt nhìn hắn, hàn ý trong mắt xoá sạch hoá thành nước xuân tan đi, khóe miệng cũng bất giác mang ý cười, có vẻ hứng thú nói: "Nếu ta thật ném đi, công tử sẽ như thế nào?"
Hàn gia hàm ý cười đang muốn trả lời, Hách Liên Du lại nặng nề đẩy cửa tiến vào bên trong phòng, "Ken két" một tiếng lướt qua bên tai, chỉ cảm thấy chói tai dị thường.
73 Sắc trời tối dần, trên cao nhìn xuống, đường phố như rộng mở. Lượng người đi trên đường vẫn không thấy giảm đi, tất cả dẫn theo người nhà cùng ngắm đèn.
74 Ánh đèn phía trước người hắn như một biển ánh sáng, chiếu lên bóng lưng hiển nhiên rõ nét. Cánh tay cong thành một đường cong có lực, giữ nàng ở phía sau, tư thế che chở như chim mẹ bảo vệ chim non.
75 Mặt sông thật lớn yên tĩnh lặng sóng, mấy chiếc thuyền lầu đã thắp đèn lên, nhất là một lầu các lộng lẫy bắt mắt, đèn sáng rực rỡ, thật là hoa mỹ. Dân chúng một bên đều đoán: "Huyên cô nương nhất định là ở đó.
76
Hồi lâu sau mới nghe Hàn gia lên tiếng: "Không cần. "
Sau khi trở về Hồng Phi tới báo tin, Hàn gia đã phái người đưa ngân phiếu đến, nàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp trả một tiếng.
77 Sắc trời đã thâm trầm, trong rừng hoa khô vì tuyết đọng nên có cảm giác giống như hoa lê nở rộ đầu cành, bên ngoài khoác một áo choàng tuyết trắng, che khuất y phục múa màu tuyết nhẹ nhàng như khói bên trong.
78 Nàng ngủ vô cùng trầm, mấy ngày cực nhọc, tứ chi vô lực, mềm nhũn tựa như đám hoa mềm tựa tại trên giường. Mấy ngày nay tính tình La cô không tốt, bắt được tiểu cung nữ phạm sai lầm liền trách mắng đuổi đi.
79 Cổ tay Thượng Quan Mạn dùng sức mang nàng kéo trở về, ẩn ở trong bóng cây um tùm. Diệu Dương nhanh chóng khóc không thành tiếng: "Tỷ tỷ, mẫu thân và đệ đệ ở bên trong.
80
Nàng không nhận, Thanh Phong tiên nhân lại nhét vào trong lòng bàn tay nàng: "Lão nhân cần phải đi rồi. " Ông vừa lui vừa cười hì hì hướng nàng nháy mắt: "Nhất định phải nếm thử một chút đó.
Loading...
Truyện cùng thể loại |