561 Đám người Cát Khắc nhanh chân đuổi theo, nhưng khi đến nơi lại không nhìn thấy ai, bọn họ không khỏi lắp bắp kinh hãi. Sau khi ngẩn ra một lúc, bọn họ mới dùng ánh mắt phẫn nộ quay đầu nhìn Mặc Liên.
562 Mạnh Kỳ Thiên cũng rất ư là bất đắc dĩ, Mặc Liên chính là loại người thích âm thầm bỏ đi, thực lực của bọn họ làm sao có thể cản hắn lại được đây?“Quên đi, lấy thực lực của Mặc Liên tôn thượng, cho dù không thể phá huỷ Tu La Thành thì cũng có thể tự bảo vệ mình.
563 Chi Chi lập tức mặt mày hớn hở nhảy xuống, lúc lắc cái mông đi tìm đồng bạn của nó, sau một lúc chi nha chi nha trao đổi, Chi Chi đã trở về, tinh tế dùng cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ phía trước, đối với Hoàng Bắc Nguyệt mãnh liệt nháy mắt.
564 Đuôi hồ ly? Nàng tỉ mỉ nhìn, có quần áo che, cái đuôi kia không biết là thật hay là giả, tuy nhiên ở nơi như thế này, những thứ cổ quái Tây Đông đều có, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ là vô thanh vô tức đuổi theo thiếu nữ kia.
565 Bóng lưng tuyệt mỹ chỉ nhìn cũng khiến cho người ta cảm giác hô hấp đình trệ, từng bọt nước trên lưng giống như những viên Dạ Minh châu mang theo ánh sáng, tựa hồ tất cả đều biến thành từng hạt ngọc trong suốt, làm cho đại điện trong trẻo nhưng lạnh lùng này trong nháy mắt liền sáng sủa hẳn lên.
566 “Trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có khi buồn khi vui, Tề Vương hà cớ gì ưu thương như vậy?”Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên ở trong làn sương thướt tha và tiếng đàn réo rắt, giống như châu ngọc gõ lên mâm ngọc, sự yên lặng vô biên đã bị dấy lên từng đợt sóng nối tiếp nhau lan ra.
567 Nhìn thấy hắn muốn cởi đồ thật, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức tránh mặt đi, cũng không bảo trì được sự bình tĩnh mọi khi, hai bên má trắng nõn hơi ửng đỏ, “Ngươi đừng có giở trò lưu manh! Bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi!”Phong Liên Dực mỉm cười nhìn nàng, trong con ngươi màu tím là sự chiều chuộng và vui vẻ, rất hiếm khi nhìn thấy được dáng vẻ thiếu nữ yêu kiều này của nàng, mặc dù ăn nói dữ dằn, mang theo sát khí, nhưng so với vẻ lãnh đạm lúc mới ly biệt khi ấy của nàng, đây đã là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nhận được rồi.
568 Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, cho nên mới đầu khi nghe nói Tu La thành là nơi đoạn tình tuyệt ái, bản thân nàng căn bản không tin, mà hiện tại nàng cũng không tin như vậy.
569 Yểm giải thích vô cùng tường tận, hơn nữa vừa giải thích, vừa vô cùng hưng phấn, đang chờ đợi phản ứng của Phong Liên Dực khi bị vây khốn trong hư huyễn chi cảnh.
570 Sắc thái mê ly trong mắt dần dần tản đi, từng tia sáng lấp lánh nổi lên, trong màu tím đau thương bức bối đột nhiên tràn ra ánh hào quang rạng rỡ chọc phá bóng tối.
571 Đột nhiên có tiếng tiêu thanh thoát lọt vào trong tiếng đàn, đàn và tiêu dung hợp với nhau vô cùng hài hòa, nghe hay tuyệt vời, hệt như âm thanh đến từ trời.
572 Trong đôi mắt màu tím mỹ lệ kia, chứa đầy hào quang đặc biệt khó có thể diễn tả bằng lời, vừa rực rỡ vừa sâu lắng, làm cho nàng vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy cả người mình bị lâm vào trong đó.
573 Sàn sạt —— Giống như là âm thanh khi rắn trườn trên mặt đất, sau đó từ cửa viện của ôn tuyền, có một con rắn màu bạc to bằng cây cột ló đầu vào, lưỡi rắn đỏ tươi phun ra ngoài, hai con mắt màu lục thẫm trừng vào Hoàng Bắc Nguyệt, quỷ dị mà nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, sau đó phát ra một tiếng rống giận như xé!Phong Liên Dực cũng giật mình một cái, lập tức kéo Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, nhưng con rắn dài màu bạc kia đột nhiên trườn vào, phía sau nó còn có mấy con giống vậy, đều rất to lớn, đếm kỹ tổng cộng có chín con! Mà giữa chín con rắn, có một nữ nhân diễm lệ được nâng lên ở trong những con rắn đang khua loạn.
574 Xà nữ sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi gạt ta. ” Phong Liên Dực nhìn nàng, mỉm cười lạnh nhạt: “Nếu ta muốn gạt ngươi, thì sẽ không để cho ngươi nhốt ta ở đây đâu.
575 Giống như lần ở trong Phù Quang rừng rậm, Linh Tôn đột nhiên biến thành một người khác, đôi mắt màu đỏ, chiến đao màu đen, khi đó uy áp trên người Linh Tôn cũng khiến nàng suýt nữa tắt thở!Hôm nay gặp phải Huyền Xà Âm Hậu, cái loại cảm giác đó lại tới, mặc dù so ra không bằng sự cường hãn của Linh Tôn, nhưng cũng làm cho nàng không dám khinh thường.
576 Tiếng gầm rống của Xích Kim Thánh Hổ chấn động trong không khí, vóc dáng tiểu Hổ đột nhiên lớn lên, há miệng cắn một cái vào thân thể cự xà!Bị cắn, cự xà điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mấy con rắn phía sau liền cùng nhau quay đầu lại, cắn vào thân thể Tiểu Hổ, ra sức kéo xé! Xích Kim Thánh Hổ là thần thú, da thịt trên người cứng rắn như sắt, rất khó cắn xé, nhưng bị cả mấy con cùng nhau kéo xé, vẫn bị rách mấy vết thương! Có thể thấy được chín con rắn kia đều không thua gì Bách Mục Hàn Thiềm lúc đó! Tiểu Hổ phẫn nộ nhe răng, giơ móng vuốt lên, xích kim liệt diễm ngưng tụ ở trên móng vuốt, cào một vệt máu ở trên người con rắn gần mình nhất, tức thì trong không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét! Bên này tình hình chiến đấu của thú cùng thú rất kịch liệt, bên kia Huyền Xà Âm Hậu giơ kiếm cùng Hoàng Bắc Nguyệt sau khi so một chiêu, Hoàng Bắc Nguyệt bị đánh lui ra ngoài, khí huyết cuộn trào trong ngực! Cuộc chiến mới bắt đầu, đã vô cùng kịch liệt! Thực lực cách xa, gần như không có gì gay cấn, Hoàng Bắc Nguyệt không cam lòng cắn răng, liên tiếp mấy cái phù chú khác thuộc tính đều bị Huyền Xà Âm Hậu chặn lại! Nữ nhân này tựa hồ có chút hiểu rõ đối với phù chú thuật, nhìn thấy nàng đồng thời sử dụng nhiều loại phù chú khác thuộc tính như vậy cũng không lấy làm lạ.
577 Nàng chớp mắt một cái, cảm giác sợ hãi như gặp ác mộng tức thì siết lấy trái tim của nàng!“Phong Liên Dực…” Hoàng Bắc Nguyệt thì thào một tiếng, đột nhiên vươn tay, đỡ lấy thân thể lảo đảo của hắn.
578 “Muốn ngươi nghe hiểu để làm chi? Đây là chuyện của ta và hắn. ” Hoàng Bắc Nguyệt đỡ Phong Liên Dực lên, vẫy tay với thiếu nữ đuôi cáo ngây thơ đáng yêu kia, “Muốn đi theo bọn ta không? Nếu Âm Hậu đi ra nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
579 sợ quá, không dám cút. ”Hoàng Bắc Nguyệt bật cười một tiếng, vẻ lo lắng cho vết thương của hắn tựa hồ tiêu tán không ít, không khí dần trở nên dễ dàng hơn.
580 Nhưng tại sao lúc ấy Linh Tôn lại không nhỏ máu nhận chủ? Hắn một lòng một dạ muốn giúp nàng tìm ra bí mật của Vạn Thú Vô Cương sao?Vậy thì thời điểm nàng nhỏ máu nhận chủ thành công, Linh Tôn lộ ra nụ cười đầy thâm ý là có nghĩa gì đây? Những vấn đề này quấy nhiễu trong lòng nàng rất lâu, không có lời giải, bây giờ giống như bắt được một chút xíu mấu chốt, có phải là cần máu đặc biệt mới có thể cùng Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ hay không? Máu người có rất nhiều loại hình, mặc dù khái niệm về các loại máu ở thời đại này còn vô cùng mơ hồ, nhưng huyết dịch giữa người và người bất đồng, nàng tin cũng sẽ có người phát hiện, năm đó người kia là thiên tài kinh tài tuyệt diễm như thế, nhất định cũng sẽ phát hiện điểm này, cho nên thời điểm hắn sáng lập ra Vạn Thú Vô Cương, có phải cũng lợi dụng khái niệm này hay không đây? Nàng phỏng đoán có lẽ có chút kỳ diệu như vậy, nhưng cuối cùng chỉ là một chút xíu đột phá, Hoàng Bắc Nguyệt không khó khăn cũng có thể suy ra tại sao Linh Tôn chọn trúng nàng.