21
Sáng sớm tại Thanh Dạng, bên trong trường hiếm khi lại có một bầu không khí sôi sục tới như vậy.
Bởi vì mọi người cư nhiên lại thấy Đoan Mộc đồng học tính cách luôn lạnh lùng lại học sinh xuất sắc nhất trường đang nắm tay một mỹ nhân nhàn tản đến lớp.
22
Trong phòng mờ tối, trên tường treo một màn hình tinh thể lỏng thật to chiếu hình ảnh một thằng nhóc đáng yêu phát truyền đơn cười cực kỳ sáng lạn.
Ngồi trước màn hình là một nam nhân không nhìn thấy rõ dung mạo, chỉ thấy điếu thuốc lá cầm trên tay tỏa ra làn khói trắng quanh quẩn, thanh âm trầm thấp vang lên.
23
Ngày lại qua ngày, mấy chốc lặng lẽ qua hết một tháng.
“Tiểu Tôn…. ” Thiên Phượng ngồi đằng sau ôm lấy người luyện game online nhõng nhẽo kêu lên.
24
Chiếc xe Ferrari cực cao cấp chạy băng băng trên đường lớn, quẹo thành một đường cong xinh đẹp, tiền vào khuôn viên học viện Thanh Dạng.
Duẫn Ngự tâm tình vui sướng vì được chạy xe mới mua, đột nhiên có một bóng người chợt nhoáng lên
Tư –
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên, chiếc xe thể thao mang nhãn hiệu Ferrari trị giá mấy trăm vạn lập tức kéo phanh thắng gấp, đến lúc dừng lại được thì đầu xe của Duẫn Ngự chỉ cách người kia có nửa cm.
25
Không ngừng nhìn cái người đang tới gần, đến lúc Thiên Phượng thấy rõ được dung mạo của người kia, đôi mắt liền trợn to kinh ngạc.
“Thiên Phượng đồng học, thật có lỗi, đã dùng thủ đoạn thô lỗ như vậy mà mời ngươi đến.
26 “Các ngươi… Các ngươi là có ý gì? Lam Tư y rốt cục là làm sao?” Thượng Quan Mộ Phi nghe thấy cha con Đoan Mộc nhắc tới Lam Tư, đột nhiên cảm thấy không ổn.
27
Nóng…. .
Cảm giác nóng cháy truyền ra khắp cả tứ chi, sau đó lại ngưng tụ xuống bụng…. .
Cái loại nóng cháy còn hơn lúc trọng sinh ở trong hỏa diễm này từ đâu mà đến vậy?
Cho ta…… Ta muốn……
Muốn….
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói lung tung…. Nói lung tung!!!!” Thiên Phượng rống lên với con chim, gương mặt xinh đẹp thủy nộn đỏ bừng bừng.
29
“Đau sao?” Ngón tay gầy gò lấy chút thuốc mỡ nhẹ nhàng vẽ loạn lên vết thương trên cổ Đoan Mộc Thanh Tôn.
“Không đau. ” Ôm cái người đang lo lắng ngồi ở trong lòng mình, biểu tình Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên nhu hòa hơn.
30 “Súc sinh chết tiệt, bổn thiếu gia không phải đã nói nếu ngươi còn dám đụng đến Lam Tư, ta liền đánh ngươi thành chó sao hả!!?” Thanh âm của Thiên Phượng từ ngoài cửa sổ phiêu vào.
31
Oành –
Tiếng thét chói tai hòa lẫn với tiếng va chạm ngã sấp xuống vang lên, một đám người phía dưới rốt cục cũng thuận lợi tiếp được ba người từ trên trời rơi xuống.
32
Đoan Mộc Thanh Tôn ôm Thiên Phượng vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Căn phòng nguyên bản đang rất yên tĩnh lại giống như cảm ứng được thân thể Thiên Phượng có điểm khác thường, khí lưu bốn phía bắt đầu thay đổi rõ ràng.
33
Hàng nút trên chiếc áo sơmi màu trắng đã được tháo toàn bộ, lộ ra mảnh ngực trắng nõn mịn màng.
Bạc thần khẽ hôn xuống, tạo thành từng dấu từng dấu đỏ hồng trước khuôn ngực trắng nõn kia.
34
Đã qua hai tháng kể từ ngày Lam Việt và Lam Tư bị bắt.
Trong hai tháng này, người thân bên cạnh Thiên Phượng cũng có chút thay đổi, tỷ như: Thượng Quan Mộ Phi vì muốn cùng Lam Tư sớm chiều ở chung cho nên liền trực tiếp chuyển trường đến Thanh Dạng học, nào biết Thượng Quan Mộ Phi còn chưa học đủ ba ngày, ca ca của hắn là Thượng Quan Di Lăng cũng vòng vo bay qua đây.
35
“Ngô…… Nôn –” Ghé người vào bồn rửa tay, Thiên Phượng đem toàn bộ thức ăn nôn ra hết.
Dạ dày đã không còn lưu lại chút thức ăn nào, nhưng cảm giác ghê tởm kia vẫn không ngừng tuôn trào, nôn đến nước chua cũng không còn để mà nôn nữa.
36 Bởi vì Lam Việt từng là thầy thuốc, hơn nữa ngẫu nhiên còn trị thương giúp cho các anh em trong bang, cho nên Đoan Mộc Kiêu cũng chừa lại một tầng lầu cho Lam Việt đặt mấy thiết bị chữa bệnh, hiện tại bởi vì chẩn ra được Thiên Phượng đang mang thai, cho nên mấy thiết bị này cũng được dùng tới.
37
Chiếc xe vững vàng chạy vào trong khuôn viên Nhân Thọ Đường rồi mới dừng lại, Đoan Mộc Thanh Tôn từ bước ra, mở cửa xe cho Thiên Phượng.
“Cẩn thận một chút.
38
Một cây kẹp làm bằng gỗ mun kẹp lấy một tấm ảnh, là tấm ảnh chụp được quả cầu lửa tại tòa biệt thự kia.
Vào lúc này, một bàn tay già nua từ từ vươn tới, run rẩy lấy tấm hình xuống.
39
Hưu —
Ngân quang chói mắt lóe lên, một cây đoản đao bắn ra, nháy mắt đã cắm ngập vào bức ảnh trên tường.
Lưỡi dao sắc bén ánh ra hàn quang, chiếu rọi lên gương mặt hai người trong ảnh chụp, một xinh đẹp đôi mắt to to đầy thủy linh linh khí, một dung mạo tuấn mỹ, hai mắt đều tỏa ra quang mang khôn khéo cùng cơ trí, cả hai đều mặc đồng phục của học viện Thanh Dạng.
40
Xe phóng nhanh hơn, hai chiếc xe đen theo sát ở đằng sau cũng bắt đầu đề tăng tốc, rõ ràng là có dã tâm bất lương.
Thiên Phượng ngồi ở ghế phó lái nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày chuyên tâm lái xe.