41
Dòng máu đỏ tươi từ thân thể tiết ra ngoài, không ngừng chảy, không ngừng phiêu cùng gió cùng với cả cơ thể bị đánh rớt xuốt vực thẳm tĩnh mịch.
Linh hồn dần dần rút khỏi cơ thể phàm trần, suy nghĩ cuối cùng của Đoan Mộc Thanh Tôn vẫn là con người xinh đẹp kia, tiểu phượng hoàng của hắn.
42
Dưới vực sâu lại xuất hiện một thân ảnh tuấn tú.
“Tiểu Hắc, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Cầm trong tay quyển sinh tử cực dày, nam tử hỏi nhỏ, ánh mắt lưu luyến dừng tại trang sách.
43 Hỏa diễm phượng hoàng ngửa mặt lên trời thét dài, đôi cánh xinh đẹp không ngừng lay động, nhưng phượng hoàng kia đột ngột lảo đảo, rất nhanh sau đã phải đáp xuống cánh rừng trước mặt.
44
“Thanh Tôn, tỉnh rồi sao?”
Một loạt tiếng đập cửa vang lên, tiếng Lam Việt gọi vọng vào, bên trong vẫn giống như mấy ngày trước không có lấy nửa tiếng đáp lại.
45
“Ngưng, Đoan Mộc Ngưng. ” Ôm lấy đứa nhỏ, con người xinh đẹp kia lộ ra nụ cười tươi tắn: “Bởi vì đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của chúng ta. ”
Ba ba nói, phụ hoàng lúc nói ra tên của nó liền nở một nụ cười xinh đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.