21 Hiển nhiên, uy hiếp của Cái Chí Huy không có hiệu quả như của Hiểu Bảo, Phó Suất không thèm bận tâm, liếc ra sau anh, từ đầu đến cuối không để ý tới phản ứng của anh.
22 Đúng lúc Phó Hồng Quân tỉnh lại, quay đầu thấy anh trai y đang gặm miệng người ta, bèn xông lên “Anh, anh cũng thật phong lưu, vừa rồi suýt ngã thành bánh thịt, ngủ một giấc lại phơi phới ngay”
Cái Chí Huy nghe vậy đẩy mạnh Phó Suất ra, quẹt mỏ nói “Giờ ông là ân nhân cứu mạng cậu, giữ chút thể diện đi đừng làm ông mất mặt với mọi người”
Nếu là thường ngày, Phó Suất nhất định sẽ trêu chọc tiểu Cái một phen, nhưng hôm nay nghe Cái Chí Huy nói xong hắn chỉ cười dung túng, xoay người ngồi xuống hàng ghế trước.
23 Hiểu Bảo không còn ràng buộc, liền vung nắm tay cùng Phó Hồng Quân đánh đấm. Phó Hồng Quân đệ đệ kiểu tóc rất bá đạo, đáng tiếc thực chất nhũn như con chi chi, Hiểu Bảo cưỡi lên người y tha hồ đấu võ.
24 Hai người cũng không tìm hiểu sâu thêm chủ đề truyền nhân của “long”,.
Tuy vậy Cái Chí Huy vẫn không phục, về vấn đề này đàn ông đều ganh đua dài ngắn, cho dù hiện giờ tiểu Cái không khoe, kiếm giấu trong vỏ nhưng anh cho rằng hàng họ của mình chẳng thua kém ai, bình thường anh ở trong chăn tự mò mẫm, cũng rất chi là bền bỉ nhá, lượng cũng đu đủ, cho dù không phải long thì cũng là giao (long).
25 Không cần thằng nhỏ nháy mắt, Cái Chí Huy cũng không muốn nhìn thấy cậu ta gặp khó khăn.
Sau khi vào doanh trại, thằng nhỏ đen gầy đi nhiều, chắc chắn là được mấy ông chú già huấn luyện.
26 Đợi các vị lãnh đạo lớn nhỏ dạy dỗ xong, hội nghị xem như kết thúc.
Cái Chí Huy thu hồi khuôn mặt bắn đầy nước bọt, buông bước chân mệt mỏi về phòng ngủ.
27 Lăn qua lăn lại một phen, cảm giác mệt mỏi trào lên, toàn thân Cái Chí Huy đau nhức, mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Tỉnh lại là do Phó Suất cầm khăn lau mông cho anh, từ khi ấm điện bị hỏng anh chưa mua cái mới, Phó Suất càng không mua, vì thế khăn mặt chỉ có thể thấm nước lạnh, đặt lên mông để giải nhiệt vô cùng hiệu quả.
28 Nghe thế, Cái Chí Huy cảm thấy tiếng chuông địa ngục rung bên tai.
Anh cảm thấy mình cùng Phó Suất đã đủ trình đi đóng phim rồi, nếu có gì khác biệt thì chính là hai người vẫn còn sống.
29 Cái Chí Huy nơm nớp đi mở cửa, từ khe cửa lộ ra cái bản mặt tròn vo của Hiểu Bảo.
Giây phút nhìn thấy nụ cười toe toét của cậu ta, trong lòng Cái Chí Huy thở ra một hơi.
30 Chẳng cần Cái Chí Huy thao thức cân nhắc, không tới mấy ngày sau, Thái tử gia đã đại giá quang lâm tới. Nhìn không khí hoành tráng này đi, vừa xuống xe đã có một hàng người xếp thẳng tắp nghênh đón.
31 Phó Suất mặc mỗi cái quần sịp đen, vẻ mặt tươi cười đi tới chỗ Cái Chí Huy. Toàn thân Cái Chí Huy cũng chỉ quấn độc một chiếc khăn mặt, tay không tấc sắt lấy gì ngăn địch đây.
32 Hình như thời gian tại biên cương cũng không tệ lắm.
Cao Hiểu Bảo lúc mới đầu còn ra vẻ khinh bỉ anh, sau phát hiện ra anh không thèm phản ứng lại, lập tức biết thân biết phận, cách vài ngày lại giả bộ vô tình chạy tới tìm anh
Đối với ái mộ của Hiểu Bảo, Cái Chí Huy chưa từng thấy chán ghét, ngược lại có chút đắc ý, cậu ta chẳng thể gây sóng gió gì cho anh, chỉ trách anh quá quyến rũ! Nam nữ đểu ngưỡng mộ.
33 Trương chính ủy tạm thời đảm nhiệm chức tổ trưởng lâm thời. Lúc ngồi trong xe, anh ta dặn dò các đội viên khi gặp dân thì nhất định phải nhường nhịn, ngàn vạn lần không được để xảy ra mau thuẫn gay gắt.
34 Chờ tới khi hít được không khí mát mẻ, cảm nhận được ánh sáng mặt trời anh mới mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh thuần trắng.
Có hộ sỹ lập tức hô “Tỉnh rồi, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cái Chí Huy muốn nói toàn thân anh đều khó chịu, nhưng miệng lại không phát ra được tiếng nào, một lúc sau mới khó khăn hỏi “ Đây là đâu?”
Cùng lúc đó trạm trưởng cùng vài vị lãnh đạo mang theo hoa quả tươi cười bước vào.
35 Tin tức thắng lợi tới bất ngờ như vậy, Cái Chí Huy chưa kịp chuẩn bị tâm lý nhất thời sững sờ.
Cho dù trước đây anh khổ tâm xếp đặt, vắt hết óc muốn ngáng chân Phó Suất.
36 Phó Suất đang mộng đẹp đột nhiên thấy tai đau đớn, lập tức “a” một tiếng mở mắt. Không được ngủ thoải mái, hắn lắc lắc cái đầu trọc ôm tai, quệt mỏ, bầy ra khuôn mặt ngây thơ đáng thương, cùng bộ dạng bí hiểm ác bá mọi khi trái ngược hoàn toàn.
37 Cái Chí Huy ngủ không sâu cũng không thèm mở mắt, chỉ cảm thấy có ai đó đang vuốt ve khuôn mặt anh, anh liền hé mắt nhìn, ngoài Phó Suất ra chẳng còn ai khác.
38 Khó có dịp Cái Chí Huy hào phóng như vậy, dắt theo Phó Suất chui vào một quán canh hầm.
Ông chủ là người Đông Bắc vì thế món ăn ở đây đều nấu theo phong cách cùng đông bắc.
39 Từ trước tới nay Cái Chí Huy chẳng mong sô giàu sang, nay bị 50 vạn từ trên trời rơi xuống đập cho bể não, lập trường chao đảo.
“Không đúng…Cậu bị thần kinh à, sao cho người ngoài mượn nhiều tiền thế?”
Không thấy được bộ dáng cảm kích của Cái Chí Huy, Phó Suất có chút khổ tâm.
40 Tới huyện Thanh Nguyên, ngồi xe bus một lúc là về tới nhà rồi.
Lúc ngồi trên xe, thừa dịp không ai để ý, Cái Chi Huy lườm Phó Suất. Đúng là kẻ thối tha mà, đã nói tới nơi mỗi người một ngả thế mà họ Phó lấy cớ Phó Hồng Quân chưa tới, lon ton đòi về nhà Cái Chí Huy.